Actions

Work Header

in the name of love

Summary:

nhân danh tình yêu, họ có thể làm những gì...

Chapter 1: bảo trung hay công nam, ai hóa điên cơ?

Notes:

mỗi chapter có một bài hát được đính kèm, khuyến khích nghe trong lúc ăn ạ :>

Chapter Text

for you.

-

chẳng ai muốn làm kẻ mãi mãi đuổi theo sau, trừ những tay cảnh sát rảnh rỗi, nằng nặc bám theo một cậu chàng hối hả trong cơn giông chiều hà nội.

ngoại trừ một người kì lạ. cậu ta kém bảo trung 4 tuổi, không biết nên gọi là si tình hay đần độn, mải miết đi theo người ta mà chẳng hay trái tim mình đã bị quăng xuống đường như một viên đá. trung cười khẩy, lại thêm một người ngu ngốc rơi vào lưới tình đắm đuối của cậu nhóc rồi thầm tán thưởng cho cái nhấc chân tỉnh táo của mình khỏi mớ hỗn độn cám dỗ đó. bảo trung tự mãn, choàng tay qua vai anh người yêu mới, hôn một cái cưng chiều lên trán người ta mà chẳng e sợ một cú đẩy thô lỗ khỏi sự trìu mến.

trung thích được thừa nhận bản thân là một người khôn ngoan và thấu đáo. và cũng xen chút kiêu căng khi nghĩ đến việc chính mình là người đá cậu ta chứ không phải ai khác. trung lấy làm tự hào cho cái chiến tích kì quặc đó, nhất là khi "kẻ bị đá" lại là một cậu chàng khá có tiếng cho giới và đẹp. đáng lắm, sau hơn ba tháng yêu đương dan díu, trung thấy mình như vừa thua lỗ một vố lớn. nói tệ thì chẳng phải tệ nhưng cậu ta thờ ơ quá đỗi khiến trung cảm giác mình sống quanh năm suốt tháng trong một cái tủ lạnh với miếng thịt còn đóng băng. đến cả khi cả hai hôn nhau, một cảm giác lạnh lẽo ngập tràn phổi trung chứ không phải hơi ấm nồng nàn của tình yêu. rồi ngay cả việc cậu ta bình thản đón nhận lời chia tay cũng khiến trung hoài nghi, rốt cuộc là ba tháng vừa rồi, trung đang yêu phải vật thể quái quỷ gì vậy?

nghĩ đến là lại cay, hệt như một viên sỏi lạo xạo trong giày khi trung bước đi vậy. lời chia tay tưởng chừng như đầy cảm giác thành tựu hóa ra không hoàn hảo đến thế, khi cậu ta chẳng hề níu kéo hay rơi một giọt nước mắt nào.

- thế đ-- nào mà cậu ta không khóc nhỉ?

trung làu bàu khiến anh người yêu mới - duy chẳng hiểu mô tê gì cả. anh ngước mắt nhìn cậu người yêu nghiêm nghị đăm chiêu, mắt mũi xô hết lại vào nhau, trông giống như đang nghĩ ngợi cho điều gì đó vĩ mô lắm. nhưng câu buột miệng vừa rồi khiến duy nghĩ lại, chắc chắn nó không phải một luồng suy nghĩ nghiêm chỉnh.

- trung nói ai thế ạ?

trung và duy đến với nhau sau gần một tháng trung chia tay người yêu cũ. duy thích trung nhưng khi ấy anh còn tay trong tay với người kia, duy đành ngậm ngùi lùi lại một bước và kiên nhẫn chờ đợi. cho đến khi thông tin trung đã quay trở về cuộc sống độc thân vui tính, duy mới châm lại can đảm âm ỉ trong lòng. một cuộc nhậu nhẹt bét nhè anh em tổ chức riêng cho trung khiến cả hai say lướt khướt trong men rượu và các điệu nhảy. trung vồ lấy duy như một con gấu đói thấy mật ong, dìm môi mình vào hũ mật ngọt ngào để trái tim cảm nhận thứ xúc cảm lâng lâng kỳ lạ. có thể đây mới thật sự là yêu, yêu từng chuyển động nhẹ nhàng của làn môi, yêu cách duy nén hơi thở để không làm gãy cảm hứng, yêu cách bàn tay trung chủ động ôm lấy vòng eo quanh co của duy.

- khánh

duy à lên một tiếng, đưa mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. anh không nghĩ về khánh, anh chỉ khó hiểu, thế quái nào hơn một tháng chia tay rồi mà trung vẫn thắc mắc về người cũ như vậy. duy hơi ghen, vì suy cho cùng thì đâu ai thích người yêu mình nhớ về người yêu cũ đâu.

trung vuốt tóc người nhỏ hơn trong lòng mình, cưng chiều nhưng cũng đủ uy quyền khiến duy phải ngước lên, giao thoa với đôi mắt nghiêm túc của anh. trong màu nâu thăm thẳm của con ngươi quyền lực chứa một lời mệnh lệnh ngầm hiểu dành cho duy.

- khánh là cảnh giới cuối cùng của anh, đừng cố gắng chạm tới đó

duy nuốt nước bọt rồi cúi đầu tựa lên ngực trung. việc ai cũng nhắc đến khánh bằng cái giọng điệu đó khiến duy bất an, như thể cậu ta là một quả bom hẹn giờ mà chỉ cần một cú chạm sơ sẩy cũng khiến mọi thứ nổ tung.

- duy biết rồi

- "em". em biết vậy là đủ rồi, còn giờ thì xem kịch hay của cậu ta với thằng bồ mới đi

giọng trung hơi gằn ngay chữ "em", như đinh đóng cột, chắc nịch một thứ uy quyền không nên lời. duy chẳng hiểu vì sao trung hứng thú với chuyện này đến thế, sau những thăng hoa trong tình yêu phải chăng là hận thù đến cay nghiệt như vậy à? duy khẽ rùng mình, chẳng dám nghĩ tới kết cục thê thảm đó. nhưng vòng ôm của trung bỗng siết chặt lại một chút và duy hi vọng đó là một dấu hiệu tốt.

-

cậu chàng xui xẻo trong câu chuyện của bảo trung là nam, một nhạc sĩ hiền hòa và chơi chung một hội với trung, duy, khánh và vài người nữa. nam nhẹ nhàng, tinh tế và hiền lành, ai cũng cảm nhận điều ấy ngay trước khi cậu ấy mở lời chào, chắc bởi nét mặt tươi sáng và phong thái thân thiện đó. nam cũng là người hiếm hoi trong nhóm từ chối những bữa ăn ngoài độc hại mà chọn cách về nhà, nấu cho mình bữa tối ngon lành và đủ chất. và cậu cũng là người hiếm hoi trao trái tim mình cho khánh.

nam thích khánh ngay từ lần đầu tiên, đắm đuối trong đuôi mắt cong cong như vân nước của cậu khi cười. và chấm ruồi nho nhỏ bên mắt phải. khánh rất hiếm khi cười hoặc phải chăng, nụ cười của em đã quá chuẩn mực đến mức khó phân biệt em đang sống thật với cảm xúc của mình hay không? nam để ý, ngay cả khi trung cầm tay em, khánh vẫn giữ một gương mặt lạnh băng, điềm tĩnh đến bối rối. có vài khoảnh khắc, nam thấy buồn cho trung.

rồi cái ngày mà khánh bình thản lê thân mình đến nhà trường sơn - cứ điểm của cả đám, nhàn nhã tháo giày và cất nó lên kệ. hôm đó, em không đi cùng trung. ai cũng lấy làm lạ vì bình thường trung luôn đi đằng sau khánh như một đầy tớ trung thành. đầy tớ - anh em trong nhóm trêu vậy, vô thưởng vô phạt nhưng khiến trung rối bời. một phần trong trung bực tức vì trò đùa này chẳng tinh tế chút nào, một phần tổn thương như những nắm cát vỡ vụn dưới gót giày và trong lòng trung cầu xin khánh có thể thấu hiểu điều đó mà chia sẻ tình yêu nhiều hơn với trung. nhưng khánh chẳng hề gì là tiếp thu và lắng nghe. em vẫn vậy, lạnh nhạt và thờ ơ trong vòng tay của trung.

- bọn em chia tay rồi

nam thấy khánh điềm tĩnh đến kinh ngạc còn duy ngồi một góc mặt mày bỗng tươi tắn. nam biết duy thích trung từ lâu bởi một lý do kì lạ nào đó, những kẻ ôm mối đơn phương có thể dễ dàng nhận ra nhau. nhưng khác với sự trầm ổn và cẩn trọng của nam, duy sốc nổi và tuy là anh ấy lớn nhất đám, duy cũng không kiêng dè điều gì cả. có thể ở một góc độ, người ta sẽ trách trung thay tính đổi nết quá nhanh nhưng với tất cả anh em trong nhóm, họ đều hiểu duy đã bật đèn xanh từ lâu.

- khánh ổn không?

nam đem cho khánh một lon cafe lạnh vào cái ngày mà anh em đã đi nhậu nhẹt hết. nam không thích ồn ào còn khánh không thích chạm mặt trung. và thế là cả hai quyết định ở lại nhà sơn và giết thời gian.

- có chuyện gì khiến tớ không được ổn à?

- ừm... không

nam bối rối, đặt chiếc lon lên bàn của khánh rồi lui ra sofa. khánh nhìn theo cho đến khi nam ngồi xuống và loay hoay khởi động laptop.

- nam thích tớ đúng không?

nam im lặng nhìn khánh, ánh nhìn thẹn thùng của cậu va vào đôi mắt thờ ơ của em. nam cảm thấy mình giống như một củ tỏi và đang bị bàn tay ai đó lột trần từng lớp. chuyện nam thích khánh rất kín kẽ, có chăng chỉ có bảo biết khi anh táy máy nghịch điện thoại của cậu và phát hiện ra một kho ảnh của khánh trong đó. bảo đá lông nheo một cách lúng liếng, mắt anh híp lại như một đường chỉ, hóm hỉnh xán lại gần nam đang cuống cuồng tắt điện thoại.

- tôi đã biết hết rồi nhá

- dì biết gì?

nam lườm lại khi bảo tí ta tí tởn ba hoa về những gì anh vừa thấy được. chuyện này rất thú vị mà. việc duy thích trung thì rõ như ban ngày rồi còn nam cũng dành cho khánh một mối tương tư thì bảo rất lấy làm vinh dự khi là người đầu tiên biết chuyện. nhưng cái điều éo le ở đây là trung và khánh vẫn là một đôi ở thời điểm đó.

- nam ạ

bảo choàng tay qua vai đứa "cháu" và ra cái vẻ thương cảm, gật gật gù gù. anh nhân tiện dựa cả thân người to như con trâu mộng vào bờ vai xương xẩu của nam, cọ mái tóc dài thượt, lòa xòa khiến cổ nam nhồn nhột.

- dì nói cái này chắc mày sẽ bất ngờ. nhưng dì không ủng hộ chuyện của trung với khánh

nam tròn mắt nhìn sang bảo, người đã thó được gói snack ở đâu đó, anh bỏ một nắm vào miệng và nhai nhồm nhoàm, cậu không còn cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn đợi bảo xử lý xong nắm snack rồi tiếp tục câu chuyện. bảo nói hai người này không hợp, trung hơi gia trưởng và thằng nhóc đó - bảo gọi như vậy khiến cậu hơi nhột vì trung hơn nam tới 4 tuổi lận, thích thể hiện ra cái uy quyền của mình. điều này có thể hợp lý và dễ hiểu phần nào vì trung là quản lý của một tiệm cafe có tiếng nhưng đó không phải một lý do thuyết phục để bào chữa cho tính cách cầu toàn và "thích ra oai" của cậu ta. trung muốn khánh là một người yêu ngoan ngoãn hay giống như con búp bê xinh đẹp trong tủ kính để trung có thể đem ra ôm ấp bất cứ lúc nào. mà khánh thì lại là tuýp không thích thể hiện quá nhiều, thậm chí là thờ ơ đến đáng sợ. kiểu quan tâm khánh gửi đến trung khá là gián tiếp - bảo đang theo đà nên dùng từ ngữ một cách khá ngẫu hứng khiến nam phải ngẫm một chút.

- tức là thay vì ngồi trên bồn rửa mặt và vòng chân qua eo trung thì thằng khánh sẽ chuẩn bị sẵn khăn rửa mặt, một cốc nước và bàn chải có sẵn kem đánh răng ở đó

nam à lên một tiếng như cách bày tỏ sự tiếp nhận của mình.

- quan tâm một cách xa lạ nhỉ?

- có thể cho là thế, tính khánh nó như vậy rồi, ai yêu nó cũng hóa điên vì sự thờ ơ phát sợ đấy

Chapter 2: yêu đương ổn nhỉ, như kiểu bị bỏ lại một mình trong phòng ha?

Chapter Text

for you.

nam đan hai tay vào nhau, nhìn khánh với dòng suy nghĩ về buổi nói chuyện hôm ấy với bảo đang quay mòng mòng trong đầu. bảo nhe nhởn, chùi ngón tay dính vụn snack nhoe nhoét vào áo nam, anh gà gật trên đùi cậu, nửa đùa nửa thật:

- tính thằng nhóc trung ấy, có chó nó thèm, tôi vo ve bên tai thằng khánh mãi mà nó có ngộ ra cái gì đâu, cứ đâm đầu vào thôi

tức là khánh có yêu trung chứ không tồi tệ, lãnh cảm như những gì trung nói với hội anh em. nhưng nam chẳng tiếp nhận được chút nào, yêu mà vậy à, yêu nhưng xa cách, yêu nhưng lạ lẫm như vậy, nam chẳng thể hiểu nổi. nam thấy mình nhảy lên chiếc thuyền của trung, mặc dù đây còn chẳng phải một trận chiến và không hề có phe phái nào cả.

- thôi, chuyện người ta, kệ đi dì ạ

- thì kệ chứ sao, nhưng nếu bây có ý định thì triển ngay đi nha

anh nhe nhởn rồi đứng phắt dậy và chạy biến. còn mình nam ngồi thừ trên chiếc ghế cũ.

bây giờ, nam cũng ngồi thừ trên chiếc ghế cũ với ánh nhìn của khánh lạnh lẽo xuyên qua.

nam chẳng biết phải nói gì với khánh, một âm thanh be bé thay cho câu trả lời cũng khó thoát ra từ vòm họng ậm ừ của cậu. khánh nhìn chằm chằm khiến nam liên tưởng đến một cơn giông đang quét qua, thổi bay cái tỉnh táo mong manh và trả lại cậu sự lúng túng đến thảm bại.

nam ghét phải thừa nhận bản thân mình thích khánh ngay khi mà cậu vừa nhảy lên thuyền của trung.

- nếu nam không muốn nói...

- ừ, tớ thích khánh là thật

mắt khánh mở to hơn một chút khiến nam dường như đọc được chữ "thì" treo lù lù trong con ngươi màu nâu đó. nam toan thả xích cho đám chữ cay nghiệt ném vào khánh nhưng rồi tình yêu nồng nàn trong trái tim cậu đã kịp trói chúng lại và giam vào tận sâu thẳm. nam quyết định im bặt, không nói thêm gì nữa và trao cho khánh một cái mỉm cười nhẹ.

- không có gì

khánh đặt tai nghe lên bàn rồi quay lưng định rời khỏi căn phòng. em thờ ơ như chẳng có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng như một cơn gió vi vu. nam hơi bất ngờ một chút, mặc dù cậu đã được cảnh báo cả ngàn lần về cái sự dửng dưng này của khánh. và dường như nếu nam không chạy theo thì khánh cứ thế trôi qua như con nước.

- khánh ơi

giá như nam biết rằng khoảnh khắc cậu níu lấy hình xăm trên cổ tay của khánh, cậu đã chấp nhận trái tim bị quăng xuống đường không hề thương tiếc.

- khánh đồng ý nha?

khánh lẳng lặng nhìn nam, cái vẻ tiếc thương không giấu nổi trong ánh mắt hững hờ, hệt như đưa tiễn một phẩm chất quý báu mà sa ngã vào bùn lầy. em không nói gì, chỉ đưa cho nam một chiếc chìa khóa. nó từng là của trung, trước khi gã phát điên, quăng nó lên mặt bàn và bỏ đi trong một đêm mưa. nam biết, đó là chìa khóa nhà của khánh. nam nghĩ rằng đó là một dấu hiệu đồng ý.

cả nhóm quen dần với việc người đưa khánh đến mỗi buổi tụ tập là nam. ai cũng treo lên miệng một nụ cười động viên cho cậu, ai cũng hiểu nam vừa bước chân vào một thử thách hóc búa, đó là cảm nhận được tình yêu từ khánh. duy chỉ ba người có biểu cảm khác lạ.

dì bảo nhe nhởn khoác vai nam đang đắm đuối nhìn bóng lưng khánh từ gian bếp.

- đẹp nhỉ?

- dì nói chi?

nam lơ đãng quay sang nhìn bảo, bắt gặp ánh mắt đang ráo riết chạy theo đường viền vai vuông vắn của em cùng thớ cơ mảnh dẻ trên cánh tay khánh. ánh mắt bảo không giấu nổi sự mê mẩn đến đờ đẫn nhưng chắc chắn rằng có cho bảo cả mỏ kim cương, anh cũng không dám lao vào tình yêu với khánh.

- nam không thích người khác nhìn bạn trai của nam như vậy đâu, nhất là dì bảo đó

bảo cười xòa ngã ra bờ vai của nam. cậu bạn kém tuổi đang ghen tuông với chính anh, bảo không nhịn được cười, khúc khích khiến cả người run bần bật. khánh rất đẹp, trông giống một con búp bê sứ nhật, ai cũng công nhận điều đó. và bảo cũng thừa khôn để biết rằng con thầy, vợ bạn, gái cơ quan, anh sẽ không bao giờ động tới.

- ngàn lần chê, đây đẹp chứ không ngu!

người thứ hai là duy. cậu chàng vẫn luôn nhìn khánh với ánh mắt tò mò và chẳng ai biết được sự vô tư, hồn nhiên đó có phải một lớp ngụy trang cho lòng dạ ghen tị, đen tối hay không? trước đây hay bây giờ, duy vẫn luôn dành một sự ngưỡng mộ cho khánh, hay đúng hơn là khí chất mà em tỏa ra.

- bé khánh đẹp quá!

cậu chàng xán lại gần và lùa tay vào mái tóc bồng bềnh như mây của em. lạ nhỉ, đáng lẽ ra mối quan hệ này nên được đặt tên là "tình địch" chứ không phải tình kim anh - bé thu, tình thương mến thương kiểu này. bảo vò đầu bứt tóc, anh luôn cảm thấy biểu cảm hớn hở khi thấy khánh của thanh duy rất kịch.

- trông giống mấy đứa lớp trưởng đang xun xoe giáo viên chủ nhiệm ấy

khánh trông chẳng có hề gì là đẩy duy ra xa. em nhàn nhạt đáp lại những cử chỉ thân mật của anh ấy, như với bao người khác. khi duy vuốt đám tóc mềm mại, khánh chỉ khẽ cười rồi vò lại mái đầu mượt mà như tơ của duy. khi duy di ngón tay mình dọc sống mũi thẳng tắp, khánh trả lại cho anh một cái bẹo má thương mến. một lần nam để khánh dựa vào vai mình trong một giấc trưa ngắn ngủi, cậu chầm chậm hỏi người yêu

- khánh với anh duy quan hệ tốt nhỉ?

khánh hừ lạnh như con mèo bị cảm, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống gấu áo của nam và đáp

- ý nam là sao?

- không, tớ chỉ tò mò thôi

khánh chậc lưỡi, ngón tay mon men tiến đến bao thuốc đặt trên bàn, vụng về rút ra một điếu và kẹp nó vào giữa làn môi của mình.

- thôi khánh, đừng hút

khánh nhìn nam bằng ánh mắt chất vấn, tròn xoe và thao túng. nó không giống đôi đồng tử long lanh như hòn bi của đám trẻ con, càng không phải nét hoảng loạn của kẻ lữ khách lạc lối. có điều gì đó trịch thượng, bề trên và kiểm soát trong đó khiến nam cứng đờ và bỏ bẵng điếu thuốc đang giữ trên tay.

ánh nhìn đó hoàn toàn không phải của người yêu trao nhau, chúng có mệnh lệnh như một cấp trên cao thượng. nam cảm thấy ái ngại với hành động của mình, giống như một kẻ tội tình bị sếp của anh ta bắt quả tang vậy. nam để lại điếu thuốc lên tay khánh và vuốt ve gò má mịn màng của em. tiếc là khánh quay đi, né tránh cái chạm và nhón lấy chiếc bật lửa chỏng chơ trên bàn.

- nam ăn trưa đi, không phải lo cho tớ

người cuối cùng là trung - người yêu cũ của khánh. và còn là một đồng nghiệp toan tính của em ấy. trung lững thững nhìn bóng lưng khánh rời khỏi nhà của sơn với khói thuốc nghi ngút trên môi. nhìn lên kệ giày, còn lại một đôi và trung chẳng mất một giây để đoán được chủ nhân của nó là ai. trung thấy tội nghiệp cho nam.

- yêu đương sao rồi?

nam trầm ngâm ngẩng lên nhìn mặt người vừa cất tiếng nói. trung tỏ vẻ khôi hài qua nét mặt, điều đó rõ như ban ngày luôn nhưng anh ta nhanh chóng kìm nén lại và trưng ra sự quan tâm giả tạo. vốn dĩ, nam chẳng bao giờ quan tâm đến những người xung quanh nói gì về mối quan hệ này, sao cũng được. bởi thế cho nên anh em cũng biết ý mà bớt nói ra nói vào, duy chỉ có trung, dường như gã cứ thích xía mũi vào.

- dạ ổn, anh với anh duy thì sao?

nam muốn lái câu chuyện ra xa khỏi sự riêng tư của mình nhưng trung thì không muốn như thế. anh ta chẳng ngại ngần mà ném cho nam một câu hỏi thẳng thừng.

- ổn như kiểu khánh bỏ mặc cậu trong này và đi tìm thú vui riêng của cậu ta hả?

trung cười tươi như xem một tấn hài kịch và chẳng hề gì muốn nghe câu trả lời của nam. anh ta bận bịu với suy nghĩ ngộ nghĩnh trong đầu và cười thầm cho sự ngây ngốc của nam.

nếu bảo tơn tớn như bà dì hàng xóm nhiều chuyện, duy hồn nhiên một cách rất kịch thì trung lại đóng vai một kẻ bao đồng thích xía mũi vào chuyện người khác, không chỉ vậy, anh ta còn phán xét và âm thầm cười cợt nữa.

Chapter 3: đôi khi mọi người vẫn tự hỏi, trong lòng khánh có ai

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you.

trung nắm lấy eo duy, giằng co những thớ cơ mềm mại trên hông em khiến duy khẽ nhăn mặt. trung nhíu mày, anh biết em đau nhưng chẳng có ý định giảm lực. đùi trung cứng lên, chịu đựng dòng điện cao thế ồ ạt đánh vào thân dưới. những ngón tay xương xẩu ghim vào hông của duy, trung ngửa cổ ra sau, mồ hôi rịn trên trán, bàn tay trái ghì đầu của duy tới sát mặt mình và ngấu nghiến đôi môi ướt át của em.

trung gần như phát điên và anh trở về nhà với một cái sập cửa thô lỗ, kéo người tình ngủ quên trên sofa vào cuộc tình ái hoan lạc. duy bị bất ngờ nhưng em dần quen với tính khí của trung, nhanh chóng cởi đồ vào trèo lên đùi anh. nhưng hôm nay trung có chuyện gì bực mình, anh chẳng kiên nhẫn đợi người tình trước mặt, gấp gáp lôi em vào giữa hai chân mình. duy hơi buồn nhẹ nhưng em chẳng phản kháng, nhắm mắt cầu cho qua chuyện. đến khi trung thở dài một tiếng, duy mở mắt và nhìn vào yếu hầu run rẩy của anh.

- trung, có chuyện gì thế ạ?

trung lờ đờ nhìn gương mặt ngơ ngác trước mắt, duy còn hơi ngái ngủ, tóc em lòa xòa trước trán. và chỉ thế thôi cũng đủ khiến trung nhận ra mình hành xử chẳng khác gì một thằng biến thái hành hạ người yêu. những câu chuyện buồn bực bên ngoài cánh cửa khiến trung nổi đóa và anh chọn cách phát tiết với em. trung vuốt mặt, thú thật, anh chẳng biết phải trả lời duy theo kiểu gì, lời nói thật thì quá đỗi đau đớn và trung chẳng đủ can đảm để ngụy tạo một lý do hợp lý nào cả.

trung gượng gạo ôm lấy duy, xoa mái tóc mềm ẩm của em, thổn thức đặt chóp mũi vào cột gáy ẩm ướt. chẳng thể biện minh hay giải thích gì cả, vì vốn dĩ trung là một tên ấu trĩ khốn kiếp.

- không có chuyện gì đâu, anh nhớ em thôi

duy không hay biết đó là một lời nói dối và cũng là một cái cớ hoàn hảo trong hầu hết mọi tình huống. em mỉm cười vòng tay qua cổ anh và vùi mặt vào bờ vai rộng thơm mùi nước hoa. tiếng thở đều đều phả bên tai giúp trung nhận ra duy lại chìm vào giấc ngủ rồi, anh thở dài, nhấc bổng em lên và đắp cho em một chiếc chăn ấm.

trung ra ngoài và châm cho mình một điếu thuốc. anh thả mình vào sương đêm và mùi thuốc ngai ngái. rồi suy nghĩ vẩn vương lại nhớ về khánh, trung vò đầu, cậu ta giống như một cơn ác mộng ám ảnh trung mỗi đêm vậy. mỗi khi trung ngạo mạn bước đi với những mảnh vỡ về khánh bị quăng đằng sau lưng như đống đồ bỏ xó lộn xộn thì những hồi tưởng, kí ức chắp vá về cậu lại hiện hữu như những viên sỏi lạo xạo trong giày, khiến trung khó chịu, khiến trung đau đớn, khiến trung chẳng thể buông bỏ.

trung từng nói khánh là cảnh giới cuối cùng của anh -  theo nghĩa lóng, như thể vượt qua đó là một địa ngục tăm tối chầu chực vùi dập anh xuống dưới những tầng tội lỗi. khánh, khánh, lúc nào cũng là khánh, chỉ vô tình một thoáng cũng đủ để cái tên đó ám ảnh trung thêm một đêm nữa. anh vẫn giữ số điện thoại của cậu trong danh bạ và dù đã thề ngàn vạn lần sẽ không bao giờ dính líu đến khánh, trung vẫn không làm được.

- anh gọi cho tôi có việc gì ạ?

- khánh, đến stu của anh đi

khánh không đi cùng nam, điều này khiến trung hào hứng một chút. khánh mặc chiếc áo phông rộng, thụng tay, đeo chiếc khuyên màu bạc lấp lánh trong bóng tối. còn trung, chiếc sơ mi buông cúc hờ hững, vén lên làn da bóng nhẫy vì mồ hôi. khánh nhìn qua cũng biết ngay, trung vừa làm gì.

- duy không biết anh đến gặp tôi ạ?

trung ngả đầu ra thành ghế, nhìn khánh qua khe mắt nhắm hờ. dĩ nhiên là không biết rồi và tốt hơn cả là duy không nên biết. trung cho rằng duy là một đứa trẻ cả nghĩ và muốn làm hài lòng anh vậy nên nếu em ấy biết trung hẹn khánh tối nay, duy sẽ tìm mọi cách để biến mình trở thành một thứ gì đó vừa mắt anh.

- khánh này

khánh xoay xoay chiếc bật lửa trong tay và trao cho trung một cái nhướng mày thay cho lời hồi đáp

- em có thực sự yêu nam không?

khánh không cảm thấy mình có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi này. và nếu lý do trung hẹn cậu tới đây chỉ có vậy, khánh sẽ chẳng nề hà gì rời đi và bỏ mặc anh ở trong căn stu. nhưng khánh hiểu tính trung, đằng sau mọi hành động và lời nói, anh chắc chắn đều có lý do cho điều đó. 

thú thực thì khánh chẳng quan tâm lắm trung nghĩ gì, làm gì sau khi hai người chia tay. trung giống như một cơn gió thoảng qua tóc em trong mỗi chuyến xe cùng nam. khánh chẳng mảy may nghĩ về hoặc em đã bỏ mặc trung ngay từ khi cả hai còn là người yêu. nhưng việc trung nhắc đến nam khiến khánh nán lại mà bận tâm. thứ nhất, có vẻ như gã người yêu cũ chẳng thể ngừng bao đồng chuyện của khánh và người yêu mới của cậu. thứ hai, câu hỏi đó dường như đã trở nên quen thuộc với khánh mỗi khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của nam dành cho mình. 

- em không trả lời được, đúng không?

khánh thoáng thấy một tia đắc ý trong mắt trung, khánh chắc chắn những gì đang bay lơ lửng trong đầu gã toàn những điều xấu xa.

- ít nhất thì tôi đã chọn cậu ấy, vậy thôi ạ

khánh đọc vị được cơn đắc chí trong lòng trung đã tắt ngúm khi nghe câu trả lời đó. khánh không muốn dây dưa và riêng việc trung hẹn cậu tới stu của gã, giữa đêm, một mình, với cái mặt suy tư giả dối và bộ đồ đầy mùi mồ hôi cũng đủ để khánh cảm nhận được ý đồ đen tối của anh ta. 

trung đứng phắt dậy và đẩy ngã khánh xuống ghế rồi tự mình đè lên thân dưới của cậu. ở khoảng cách này, khánh cảm nhận được rõ mồn một cái mùi đáng khinh từ bộ đồ của trung. một tên ấu trĩ không hơn không kém. 

- bỏ cái ý nghĩ trong đầu anh đi, không bao giờ có chuyện đó đâu

khánh nghiến răng và cậu thực sự tức giận. có vẻ như trung là một tên thích lôi kéo người khác vào mớ bòng bong của mình. một mình thanh duy là chưa đủ, giờ là khánh với ánh nhìn thèm thuồng và sau này là nam với những tổn thương đắc thắng trung ném vào cậu ấy. 

trung hằn học nhìn khánh rồi hổ thẹn cho suy nghĩ trong đầu đã bị cậu bắt thóp. gã chầm chậm bước xuống và ngồi vào chiếc ghế gaming. gã vùi mặt vào hai lòng bàn tay, chẳng dám nhìn đối phương. qua kẽ tay, trung rít lên những chữ tuyệt vọng

- tôi đã từng rất kiêu mãn khi thoát khỏi em

khánh tựa lưng vào ghế và khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt lắng nghe từng lời trung nói.

- nhưng tôi không thể thoát khỏi cơn ám ảnh của em

khác với trung, khánh không cảm thấy thành tựu về điều đó. cậu chóng mặt như muốn nôn, rời khỏi căn stu trong cơn khó chịu.

- tới khi nào thì khánh mới cho tớ xem kịch bản mới của cậu?

nam chống cằm, khuấy cốc sữa nóng cho khánh. người yêu cậu đi đâu đó cả đêm và trở về nhà khi trời rạng sáng, xếp giày vào kệ tủ và vô tình đánh rơi chùm chìa khóa khiến nó tạo ra tiếng động. nam tỉnh giấc, yên tĩnh nghe ngóng bước chân khánh khẽ khàng đi lên cầu thang, vào phòng ngủ và bật màn hình máy tính. giống như cậu ấy đã làm việc này cả ngàn lần, hành động trong bóng tối và khoảng lặng, vật vờ và mờ ảo như một bóng ma. nam nhắm hờ mắt giả vờ ngủ, đến khi khánh quay lưng và hí hoáy viết những con chữ lộn xộn vào cuốn sổ, cậu vén chăn xuống, ngắm nhìn em từ xa.

- tớ chưa biết, chưa tới lúc

khánh nhàn nhạt đáp, một bên earphone rơi ra và âm thanh từ chiếc thìa khuấy sữa lọt vào tai em. khánh hơi quay lại nhìn nam, để rồi gặp được đôi mắt yêu thương, ngọt ngào hơn cả vị sữa beo béo đó. nam hơi mỉm cười, nụ cười kiên nhẫn nhất khánh từng gặp trong suốt những năm tháng đang sống của mình. bất giác, khánh cũng cười theo, nếp nhăn xinh xẻo trên mắt em xô lại như những vệt mây trời. 

- ừ không sao, khánh cứ “nấu” thật ngon đi, tớ đợi

nam đặt cốc sữa lên bàn cho khánh, tiện tay cầm lấy cái gạt tàn đầy ắp vụn thuốc đem đi đổ. khánh nhìn theo bóng lưng thấp thoáng của nam, thở dài, nhìn cốc sữa nóng hổi rồi lại nhớ đến câu nói của trung vài tiếng trước. không phải khánh bận tâm về trung và những hành động bộp chộp của anh ta, em chỉ đang suy nghĩ rằng mình có thực sự yêu nam hay không. nếu không thì khánh cũng chẳng khác gì người yêu cũ của em, một kẻ ích kỷ và ấu trĩ. nếu có, thì những gì em thể hiện ra chẳng giống người yêu một chút nào.

 

Notes:

bảnh xin cảm ơn các mom và các comments, kudos siu dễ thương nhó kekeke. để tăng trải nghiệm cho các mom thân iu của bảnh, bảnh có đính kèm nhạc =)) nghe khi đọc nha các mom iuu

Chapter 4: có bao nhiêu cách phá hủy một tình yêu?

Chapter Text

for you.

-

nam rất nhanh hiểu ra một điều gì đó về cậu người yêu. cậu âm thầm ghi lại những thói quen của khánh, tỷ dụ như chuẩn bị sẵn bàn chải cùng kem đánh răng cho cậu vào mỗi buổi sáng, xấp quần áo thơm mùi nước xả vải gọn gàng nằm trên giường hay yên tĩnh tắt máy tính và phủ lên cậu tấm chăn mỏng khi nam ngủ quên trên bàn làm việc.

- vậy điểm chung của những thói quen này là gì?

bảo ngáp ngắn ngáp dài, quăng luôn tập giấy nháp lyrics và chữ nghĩa xuống bàn, chống cằm lơ đãng nhìn nam. cậu bạn kém tuổi lẩm bẩm những thứ vô nghĩa một cách vô trật tự. một chốc, nam đặt chiếc điện thoại xuống ghế rồi ngẩng lên nhìn bảo, người đã ngủ được một giấc trưa ngon lành.

- dì bảo này, cậu ấy đối xử với tất cả mọi người đều như vậy ạ, khánh í?

bảo bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn nam, chẳng hiểu bạn mình nói cái mô tê gì cả. nam kiên nhẫn nhắc lại, “khánh í”, bảo mới à ờ gãi tai.

- ừ chả thế, thằng khánh yêu ai nó cũng vậy à, lạnh ngắt như cái xác chết

nam nhăn mặt và bảo nhận ra mình vừa quá lời một chút. anh ấy cười xòa chữa ngượng, vỗ vỗ vai nam ra cái điều cảm thông, xoa dịu. 

- à không, thực ra dì từng thấy khánh đối xử nồng ấm với một người duy nhất 

nam trở nên tò mò, cậu sáp lại gần bảo với tông giọng hơi cao như vớt được một rương kho báu đầy sụ từ đáy đại dương. 

- ai thế dì?

bảo nghiêm túc nhìn nam, buông ra một chữ duy nhất - “đan”. như một tay đua thắng phanh gấp, nam khựng lại. cậu im bặt và ngồi lại chỗ của mình, lấy tờ giấy xem đi xem lại. 

điều đó thật dễ hiểu. mối tình đầu, tri kỷ và không thể thay thế là những gì miêu tả về đàn anh tài năng, tươi tắn nhưng bạc mệnh. và nam cũng hiểu vì sao khánh làm thế, với tất cả những người yêu em sau này. 

- dì bảo này

nam cầm tờ giấy, thăm dò nhìn bảo.

- có khi nào khánh mắc hội chứng rối-

nam chưa kịp nói hết câu thì duy bước vào. cổ em có một vết lằn lớn, đỏ au và nhức nhối, thanh duy mặc chiếc thun ngắn tay và cả hai cũng tiện thể thấy được một vết lằn tương tự trên cổ tay duy. mặt duy ỉu xìu, phúng phính, em ngồi phịch xuống ghế, tóm lấy chiếc bật lửa trên bàn và châm vào điếu thuốc.

bảo khẽ nhăn mặt, rút điếu thuốc nhen nhóm từ tay duy, di đầu điếu vào gạt tàn khiến nó tắt ngúm. dì bảo chép miệng

- tí tuổi đầu bày đặt hút hít, kim anh làm sao?

duy chống cằm nhìn hai người bạn kém tuổi, bảo ngao ngán còn nam nhìn em lo lắng. duy dù gì vẫn là một người bạn của cậu, không lo làm sao được. đặt một tay lên đùi bảo, người dần mất kiên nhẫn với vẻ ngoài dửng dưng của duy, nam gật đầu nhẹ, có lẽ cậu là người thích hợp để hỏi thăm duy hơn.

- kim anh có muốn tâm sự gì với em không?

nam chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn một gương mặt khác ngoài khánh từ chiếc gương chiếu hậu. duy nhắm hờ mắt, em tháo khẩu trang để gió lùa vào bờ mi của mình, hong khô hàng nước mắt rơi lã chã trên bầu má hồng hào. chóp mũi tròn đỏ ửng mỗi khi duy hít mạnh, âm thanh xót xa lọt vào tai nam khiến lòng cậu gợn sóng.

duy kể cơ man là chuyện, nhìn chung đều mang một màu xanh dương của nỗi buồn. sự cô đơn đến từ tình yêu tan vỡ với trung, cả hai chưa hề chia tay nhưng càng ngày, duy càng cảm thấy mình rời xa khỏi anh ấy. ngày trước, trung cười cợt những tay cảnh sát rảnh rỗi, nằng nặc bám theo một cậu chàng hối hả trong cơn giông chiều hà nội. duy chẳng hiểu gì nhưng hình dung về bối cảnh khôi hài ấy cũng khiến em bật cười khúc khích. nhưng hôm nay, sao duy thấy chúng giống em quá, giống như trung đã cảnh báo từ trước và nhạo báng em một cách thảm hại vậy. duy đau lòng, những vết thương len lỏi như một chiếc bình cổ dần xuất hiện kẽ nứt và chẳng ai đoán trước thời điểm chính xác nó sẽ vỡ tan thành trăm mảnh. 

- nó không giống những gì duy hình dung, nam ạ

- anh đã nghĩ gì trước đó vậy ạ?

duy quẹt vội nước mắt và nam lại nhìn thấy vết lằn đau đớn trên cổ tay em, cậu ngoảnh đi để buông ra một tiếng thở dài khẽ khàng. 

- yêu và được yêu đó

duy nói bằng giọng mũi, nghẹt cứng và nức nở. nam chẳng thể làm gì khác, hiền lành vỗ vỗ đôi vai run rẩy của em. 

trung và khánh từng là một cặp đôi kỳ lạ, một người thích ra oai còn một người bài trừ những hành động phô trương. khánh khó chịu ra mặt khi cánh tay của trung siết chặt lấy vòng eo, kéo em về phía anh ta. nam quan sát được nét mặt em nhăn lại, cái mím môi mất kiên nhẫn, những ngón tay thon dài chen vào giữa bàn tay to lớn của trung, chừa một chút khoảng cách cho mình. có lẽ không khó hiểu nếu nhưng trung đòi hỏi những chuyện đó từ duy.

trung là tuýp người thích nhưng không yêu ai, duy nói bâng quơ. em giải thích điều đó bằng ví dụ về một bông hoa, nếu người ta thích nó, họ sẽ ngắt lên, đem bông hoa về làm của riêng và dần dà, nó sẽ chết héo. nhưng khi họ yêu nó, họ sẽ muốn nó được tươi tắn, xinh đẹp trong ánh nắng. họ chăm chút cho bông hoa, vun vén những yêu thương trìu mến và ngắm nhìn nó bung nở. 

- trung phá hủy tình yêu của anh ấy bằng cách đó

duy im bặt, nhìn vào mặt hồ lăn tăn phía trước. trung chẳng thể yêu ai ngoài bản thân anh ấy, mọi thứ anh ấy làm đều nhằm thỏa mãn cái tôi, tỷ dụ như leo lên chức quản lý của một tiệm đồ đắt khách, một vị trí số má trong giới hay đơn giản là một cậu người yêu xinh xắn và nghe lời. trung yêu cảm giác nuông chiều bản thân và bằng cách đó, anh làm đau những người khác. 

em chống cằm nhìn vào mặt nước xa xăm. trong đầu duy bây giờ chẳng còn trung, cũng chẳng còn khái niệm về nhà với anh. em muốn có một khoảng lặng yên ắng, gió vi vu ve vuốt tâm trí rối bời và xoa dịu vết lằn sâu hoắm trên tay em. duy thơ thẩn nghĩ, liệu trung có nhận ra sự vắng mặt của em trong căn hộ chung của cả hai không nhỉ?

- ngày trước ấy, kim anh thích điều gì ở anh trung nhất ạ?

nam là một người tinh tế, cậu cẩn trọng thêm cụm từ “ngày trước” vì biết đâu hiện tại, duy chẳng còn tình cảm với trung nữa. 

duy vân vê mép áo thun như thể trong đó có một viên bi vô hình, câu giờ cho những suy nghĩ rối rắm quay mòng mòng trong đầu. em cười ngu ngơ, quay sang nhìn nam

- cũng không biết nữa. kim anh hay nhìn bóng lưng của trung, những ngón tay của anh ấy lướt trên máy ảnh, mái tóc vuốt ngược ra sau thấp thoáng trong ánh chiều, đôi bờ vai cháy nắng đỏ ửng-

duy ngẫm nghĩ vài giây, rồi em “à” lên một tiếng như kẻ thợ mỏ chạm đến lớp vỏ gỗ sồi của một rương kho báu.

- kim anh thích trung khi anh ấy ở một mình

nam mỉm cười nhẹ khi nghe câu trả lời của duy. đó không phải một nụ cười thỏa mãn hay mang theo một sự ác ý hả hê nào cả, nam thấy an tâm phần nào vì duy nhận ra một điều quan trọng. nam không can thiệp vào chuyện của họ, những quyết định tiếp theo của duy đối với chuyện tình với trung, nam không nghĩ mình muốn biết sớm. nam tôn trọng sự riêng tư của anh em.

- nam, kim anh bảo

duy tóm lấy gấu áo của nam khi cậu toan đứng dậy và tiến gần hơn tới rìa hồ. cậu quay lại, nhướn mày thay cho một lời đáp

- đã bao giờ nam thắc mắc vì sao kim anh gần gũi với bé khánh chưa?

Chapter 5: mai này khi em rời đi

Chapter Text

for you.

-

trung quăng tạm áo khoác lên ghế, nắng tháng bảy không oi như hạ chí nhưng cũng chưa dịu dàng tới độ người ta có thể ung dung ra đường với chiếc áo cộc tay độc nhất. anh ngả người lên chiếc sofa và phát điên vì nó cũng nóng hầm hập chẳng khác nào mặt đường. chắc chắn duy lại quên bật điều hòa rồi, trung bực tức, lớn tiếng

- duy, em quên bật điều hòa rồi!

căn hộ im ắng để bóng nắng xuyên qua giữa nhà. yên bình đến nghẹt thở, trung bỗng dưng thấy nhớ bóng dáng người yêu nhỏ nhăn, lon ton chạy ra đón anh về cùng nụ cười ngọt như đường. trung lao vào phòng ngủ rồi đón chào anh lại là một khoảng không vắng lặng, bừa bộn chăn gối và bao cao su từ đêm hôm trước. mọi thứ bẩn thỉu và nhơ nhớp đến kinh tởm, trung phát điên, cáu bẳn, lôi điện thoại ra và nhấn vào dãy số luôn nằm trong mục cuộc gọi đến.

trung bực bội với những tiếng tút dài mà chẳng thấy lời đáp của người yêu đâu. mồ hôi túa ra, lăn theo sườn mặt góc cạnh và xương xẩu của anh trông mà bất lực. lâu lắm rồi trung mới có cảm giác nơm nớp trong một mối quan hệ, kể từ sau khi chia tay khánh. máu chảy trong trung rần rần như một dòng dung nham cuồng nộ, anh sập cửa phòng ngủ và toan bỏ ra ngoài trong cơn hậm hực. nhưng tiếng mở cửa khe khẽ và bóng dáng thân thuộc vừa bước vào khiến trung khựng lại trong giây lát.

gương mặt ngơ ngác tới cam chịu ngước lên nhìn anh. 

- trung, duy về rồi 

dòng dung nham trong máu trung cuộn trào và vỡ tung, nó xối xả, ồ ạt, cuốn phăng sự bình tĩnh bề nổi trung luôn mong muốn níu giữ. và đó là lý do anh hậm hực bước tới duy, kìm kẹp em trong vòng tay trịch thượng và tấm gỗ sồi lạnh lùng.

- em đi đâu?

trung gằn từng chữ, thông thường thì điều này sẽ khiến duy run rẩy và co rúm. nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì lý do gì cả, em mím môi, mắt đảo sang chiếc áo khoác nằm vắt vẻo trên sofa phía sau trung, hoàn toàn phớt lờ cơn giận dữ của gã người tình.

- duy!

những khớp tay rắn rỏi ôm lấy bầu má phúng phính của duy, trung rít từng chữ, âm thanh sin sít như ăn phải một miếng quả xanh.

- anh hỏi em đi đâu? em còn chưa dọn dẹp phòng ngủ nữa!

duy mệt mỏi nhắm chặt mắt, né tránh ngọn lửa bừng bừng trong đôi đồng tử bốc hỏa của trung. người ngoài vốn dĩ nghĩ anh là một kẻ điềm tĩnh và khôn khéo, duy không biết mình may hay xui khi là người hiếm hoi nhìn thấy mặt trái của trung, nóng nảy, ích kỷ và thích thao túng. em nhẹ nhàng gỡ những ngón tay chắc nịch như gai hoa hồng đang bám riết trên sườn mặt mình, lách qua hai tay anh chật cứng, thều thào.

- cho em đi, em muốn ngủ

tưởng như trung sẽ thương tình mà dừng cái trò bực tức của mình lại, nhưng không, anh muốn nổ tung như giẫm phải một thúng thuốc nổ. trung sừng sổ tiến đến người yêu vừa hạ mình lên ghế sofa, chẳng phải mật ngọt tình nhân mà giống như kẻ thù, kéo duy dậy và dồn em vào lưng ghế.

- duy! em chưa trả lời anh!

trung gằn lên thứ âm thanh của một kẻ vũ phu, ép duy nhìn vào đám lửa bừng bừng trong đôi mắt mình. trung ném tất cả sự tức giận và mất kiên nhẫn vào người yêu bé nhỏ phía trước. hôm nay, em dửng dưng và khoan thai quá đỗi, như thể chọc ngoáy thêm vào sự hậm hực của anh.

duy khẽ nhắm mắt, khóe môi nhích sang hai bên thành một đường chỉ nhỏ. em hít một hơi sâu như đứng trước một hành động mang tính cách mạng lắm, mở to đôi mắt kiên định của mình rồi nói

- mình chia tay đi trung

dĩ nhiên, trung không đồng ý. sự bất đồng của anh được thể hiện bằng tiếng gầm khó chịu cùng đôi mắt vằn lên như bò tót, bàn tay cứng như kìm kẹp chặt lấy viền vai mảnh khảnh của duy. trung liên tục lắc đầu, rồi cười, rồi nhăn mặt, nói liến thoắng như đang thanh minh một chuyện gì đó. 

- không, không, duy. em sẽ không chia tay anh, anh biết chắc điều đó. 

trung ôm lấy bầu má duy và đưa em lại gần hơn với mình. ấn vào môi em một nụ hôn đến đau đớn, anh cuống quýt giữ lấy hai bầu má trắng trẻo, nhìn vào đôi mắt xao nhãng của em như van lơn

- em sẽ không chia tay anh, duy à, em sẽ không làm như thế

duy mệt mỏi gỡ những ngón tay đang bám riết trên mặt mình, em gạt giọt mồ hôi trên thái dương nổi gân của trung, mỉm cười nhìn anh như sắp lên đường cho một chuyến đi thật xa khỏi anh ấy.

- trung đừng như thế, trung không yêu duy nhiều như trung tưởng đâu

trung ngồi phịch xuống đất như vừa nhảy khỏi một con tàu sắp chìm. anh bần thần nhìn vào đôi chân trần của người yêu đung đưa trên ghế, chẳng thể tin vào chính bản thân mình nữa. những suy nghĩ và hình ảnh chắp vá quay vòng trong tâm trí trung, kỳ lạ thay, phần lớn là khánh -  cơn ác mộng dai dẳng bám riết đến nỗi nụ cười của duy như bình minh e ấp cũng chẳng xua tan được đêm đen trong trung. anh nghĩ bản thân mình điên thật rồi.

duy thở dài, em biết mà, trung chẳng có đủ tỉnh táo để hiểu hết bản thân anh ấy. sự thông thái mà trung có được dường như không hoạt động trong vùng trí não liên quan đến tình cảm và sự yêu thương. em đặt nhẹ nụ hôn lên trán anh, trung ngước mắt lên nhìn, lần đầu tiên duy thấy anh trông tủi hổ và nhượng bộ đến vậy. 

- duy nấu bữa trưa cho trung nhé?

trung nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù bụng anh chưa đói đến mức thèm khát một bữa ăn đến thế. trung chỉ đang … níu kéo hay đúng hơn là vơ vét những kỉ niệm tươi tắn cuối cùng cùng duy - cậu búp bê dễ thương đã bị anh làm hỏng.

- trung này

trung nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đeo chiếc tạp dề thùng thình anh chẳng thèm đổi size cho em, chiếc tạp dề thấm đẫm mồ hôi của chính anh nấu ăn cho khánh, và trung cũng chẳng bao giờ biết nó từng đựng cả nước mắt và máu từ vết thương bất cẩn từ duy. người yêu ngậm thìa vàng và ưa chiều chuộng tập tành nấu ăn cho anh, đáng tiếc là trung chẳng bao giờ biết được.

- mai này duy dọn ra khỏi đây, trung nhớ ăn uống đầy đủ nha

duy ngoảnh lại nhìn trung và cười một cái thật tươi, bàn tay thành thạo bày biện bát đĩa và xếp lên chúng một chiếc nĩa cùng chiếc khăn ăn thẳng thớm. mọi thứ như khiêu khích, bát đĩa leng keng va vào nhau và chiếc nĩa đứng phắt dậy, chĩa những chiếc mũi nhọn hoắt vào mặt trung, cười nhạo “nhìn đi thằng tồi, lần cuối mày có thể thấy điều này đấy”. trung gục mặt vào tay, thở dài.

- em có thể ở đây mà duy, tại sao phải dời đi?

duy không quay lại nữa, giọng em nhỏ và đều, thì thầm.

- duy không muốn ghét trung thêm đâu.

đó là bữa ăn cuối cùng của trung những ngày gần đây. bồn rửa khô cong và bát đĩa im lìm trong tủ bếp, còn chủ nhân của chúng chôn mình trong bọc chăn cũ kỹ vương vãi tàn thuốc.

trung thấy bụng mình nhộn nhạo trống rỗng còn cổ họng khô khốc thét gào một thứ gì đó để nó có thể nôn thốc nôn tháo. mắt trung cay xè, không biết do nước mắt hay khói thuốc nữa nhưng chúng lì lợm không cho anh khép mắt, chúng trừng trừng bắt anh nhìn vào bóng tối đen đặc hôi hám trong phòng mình.

trung tưởng như mình sắp chết rồi, chết đói, chết khát, chết ngạt, chết vì sốc thuốc, chết vì thất tình.

Chapter 6: đừng đẩy tớ ra được không?

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you.

- hay rồi, cuối cùng thì ông lão đánh cá cũng phải trở về cái máng lợn cũ thôi

bảo hí hửng, bắt chéo chân chễm chệ trên chiếc sofa độc nhất trong nhà sơn, bình phẩm một câu bâng quơ khiến mọi người trong đó đều hiếu kì.

- gì vậy bảo? phê à?

giọng nói bốp chát vang lên, vỗ mặt bảo một cái khiêu khích khiến nó ngồi phắt dậy, vênh váo.

- thì đấy, về cái máng lợn cũ rồi, không tin thì hỏi kim anh mà xem

thanh duy ngồi trên chiếc vali của em, xé vết xước măng rô, ngơ ngác nhìn mấy ông bạn nhắc đến tên mình.

- chi, sao hỏi tui?

bảo hất hàm về cái vali mà duy đang ngồi lên, em hiểu ra ngay, lẳng lặng thả miếng măng rô vừa xé ra xuống sàn.

- bọn tui chia tay rồi

vài tiếng thở dài xì xào, xen lẫn lời cảm thán thô tục của ai đó, duy tặc lưỡi mặc kệ.

có điều gì đáng kinh ngạc à? không hề, ai có mắt đều nhìn rõ bảo trung không yêu thanh duy đến mức ấy, đến mức sánh đôi bên nhau dưới cái mác “người yêu”. bảo trung thích cảm giác sở hữu một con búp bê xinh đẹp cho riêng mình, khi trước là duy khánh, bây giờ là thanh duy. cả hai đều đẹp, nhưng nét cao ngạo, kiêu mãn của khánh khiến trung bâng khuâng và ám ảnh hơn vẻ ngơ ngác, non nớt của duy. bởi vậy, dù có ngàn vạn lần cố gắng, duy hay bất cứ ai sau này cũng khó để đá khánh ra khỏi trái tim trung và thế vào chỗ trống ấy. 

duy bỗng thấy khôi hài, những gương mặt gượng gạo trưng lên tấm biểu cảm thẫn thờ, em cứ tưởng ai nấy đều sẽ hả hê trước kết cục của một kẻ cứng đầu vậy cơ. duy không rõ vì điều gì mà em luôn cảm thấy bản thân mình đang sắm một vai phản diện đáng ghét ngay từ khi bắt đầu hẹn hò bảo trung. chắc vì trong nhóm có khánh, dù sao thì em ấy cũng nhỏ tuổi hơn duy, dễ bảo hơn duy, quá khứ tổn thương hơn duy, vài điều gì đó chết tiệt đẩy duy thành kẻ thua cuộc trong cuộc chiến với khánh, thua toàn diện bao gồm cả trái tim của bảo trung. lồng ngực duy nặng trịch, đôi cánh tay nặng trịch và đầu em giăng ra một màn mây tăm tối.

duy nhìn khánh và nam đang ngồi lặng thinh và trân trân nhìn em. nam khẽ đặt tay ra sau lưng khánh, như một biện pháp bảo vệ vô hình dù cho khánh trông chẳng có hề gì là sợ hãi và nghi hoặc. nhưng nam biết vì sao, nam đoán được vì sao, nam dè chừng nhìn thanh duy sắp đứng dậy khỏi chiếc vali cũ và tiến về phía mình.

- duy

bảo, nam và sơn đều hét lên. và tất cả đã quá muộn so với những ngón tay cay nghiệt in hằn trên má trái của khánh, đỏ rát, căm ghét và đố kỵ. 

vòng tay của nam giữ chặt lấy khánh chưa kịp hoàn hồn. đầu khánh trống rỗng và một phần nào đó em thấy mình sai. một phần trách nhiệm từ đâu rơi xuống treo lơ lửng trong trái tim khánh khi thoáng gặp đôi mắt đỏ ngậu, ầng ậc nước của duy, em thấy mình nên nhận lỗi, nhận trách nhiệm hay bất cứ hòn đá sắc nhọn nào thanh duy ném đến. bởi vậy mà khánh ngồi chết trân, nhìn duy, trong vòng tay chặt siết của nam và không buồn vuốt ve bên má trát rát hổi của mình.

- duy, anh điên à

sơn gào lên và cùng bảo nhanh chóng ghì chặt hai vai của thanh duy. hàng nước mắt chua chát lăn dọc gò má mịn màng của anh, đôi lông mày nhíu lại và miệng anh thở dốc như một con cá mắc cạn. những đám chữ mắt kẹt trong cổ họng duy chầu chực được thoát ra, chúng không tốt đẹp chút nào, chúng sẽ tổn thương người nghe và chính duy cũng cảm nhận được móng vuốt quái ác của chúng đang cào vào thành họng của mình.

- tại sao ngay từ đầu em không chọn nam?

- tại sao em còn trở về?

- tại sao em không đi theo đan đi? 

muộn rồi, duy thất bại trong việc níu giữ đám con chữ độc ác, và thế rồi chúng ồ ạt tuôn ra như một con lũ. những suy nghĩ dồn nén từ lâu vỡ tung, xối xả vào khánh và với vết hằn đỏ rát trên má, em chẳng biết nên đáp gì ngoài một ánh nhìn vô hồn trả lời duy.

duy thở hồng hộc và vùng vằng khỏi cái ghì của sơn. con ngươi hằn học trong đôi mắt đỏ ngậu vằn lên những tơ máu ngoằn ngoèo. duy cảm giác em sắp phát điên rồi, hoặc em đang phát điên rồi, em chẳng thể điều khiển hay kiểm soát bất cứ điều gì nữa. duy ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy mái tóc đầm đìa mồ hôi của mình và nước mắt em đang rơi lã chã.

“đan” - khánh tưởng như mình đang bị kéo ngược lại miền quá khứ đau thương bởi một cái móc câu. em lững lờ trôi giữa những luồng ký ức chắp vá, về những khớp tay trịch thượng của bảo trung đang siết lấy cổ tay em, về lồng ngực ấm áp của nam trên chiếc giường của cả hai, xoa dịu em vừa bật dậy khỏi cơn ác mộng về vụ tai nạn cũ. nước mắt khánh vô thức rơi, chạm vào mu bàn tay nam.

nước mắt của duy, nước mắt của khánh và khối ngực phồng lên nén một cái thở dài tuyệt vọng của những người còn lại. ngày hôm nay tệ thật.

-

- tớ không thú nhận là tớ đã đợi

khánh bâng quơ nói khi nam đang ôm lấy em trên chiếc giường của cả hai. khánh vô tư lự nhìn vào khoảng cửa sổ heo hắt ánh trăng, tia sáng tàn sau một ngày mệt mỏi.

- khánh đợi gì?

- đợi những câu hỏi của nam

khánh quay người nằm nghiêng, đối mặt với nam. lần đầu tiên khánh chủ động nhìn nam với ánh mắt đó, nam không biết nên gọi là gì, chân thành cũng có, nhẹ nhàng hơn mọi cái nhìn vô hồn và thờ ơ trước đây. trong mắt khánh lấp lánh muôn vàn ánh sao trời, bỗng trong lòng nam lo âu vì chẳng biết những đốm sáng tuyệt đẹp đó còn ở bên cậu bao lâu.

nam chạm vào má trái của khánh, nâng niu và yêu chiều.

- khánh còn đau không?

khánh cười khe khẽ, áp tay mình lên những ngón tay ấm nồng đang vuốt ve vệt lằn đỏ tái của mình. nam hơi bất ngờ, hình như đây là lần đầu tiên khánh chủ động chạm vào cậu.

- tớ không nghĩ đây là câu hỏi đầu tiên nam dành cho tớ đâu

những ngón măng của khánh cuốn lấy bàn tay nam, di vào tấm móng trơn nhẵn nhụi và lòng bàn tay ấm mềm. trong bóng tối, nam tưởng như nơi hai người chạm tay đang tỏa ra vầng hào quang lấp lánh như vốc đá quý, tay cậu đang ôm lấy từng ngón kiêu sa của em, nam nguyện cầu tình yêu của cậu sẽ theo làn hơi ấm và thổi vào trái tim khánh.

- khánh đừng đẩy tớ ra được không?

có lẽ cả đời này nam sẽ nhớ mãi cái đêm đó, à, cả ngày hôm đó nữa. ngày khánh tổn thương vụn vỡ trong lòng nam và cậu có dịp nhặt từng mảnh vỡ sắc như gươm của em, gom lại và cất giữ tỉ mỉ.

nam tưởng như mình đang có mặt tại mọi lát cắt trong cuộc đời khánh, từ rung động chớm nở như dây guitar tình tang, gương mặt mới cùng cái bắt tay hồ hởi ngày đầu tiên khánh gặp gỡ nhóm bạn hiện tại, tuổi 25 đẹp như giấc mơ và bao dang dở lộn xộn khánh nhét vào hộc tủ để không phải nhìn lại. nam thấy bất ngờ vì khánh đã không đẩy cậu ra, những ngón tay dè dặt của em dắt nam vào cuộn phim nhuốm màu nước mắt.

- khi nam đến bên tớ, tớ đã rất lưỡng lự, tớ không nghĩ mình thực sự yêu nam đến vậy

khánh nói khi nép vào ngực nam và phả hơi thở đều đều lên bắp tay cậu. nam hơi cúi nhìn người trong lòng, cậu mong mỏi ánh mắt khánh ngước lên nhìn cậu, rực rỡ những vì tinh tú. nhưng khánh chẳng nói gì thêm, khánh để nam chơ vơ giữa căn nhà của riêng em, ngổn ngang hộc tủ bằng gỗ phất phơ những tấm polaroid trong suốt năm tháng đang sống của khánh. tuyệt nhiên, khánh không hề đẩy nam ra.

 

Notes:

các mom ơi ùa vào đây với bảnh đi cho xôm nè :> cùng hít chung bầu không khí toxic này keke

Chapter 7: trên danh nghĩa tình yêu

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you.

-

vài ngày trôi qua kể từ hôm thanh duy mất kiểm soát và giáng một cú tát thù hằn vào khánh. chẳng ai nhắc lại chuyện đó hay thắc mắc về sự tồn tại của mấy người có liên quan. nam cười xuề xòa tặc lưỡi với sơn đang cuộn tròn trong lòng thạch - người giật giật cái mỏ toan chửi đổng lên vài chữ hỗn hào:

- thôi thôi thôi thôi, em không có muốn khơi mào với hai đâu

- rồi sao mày bỏ bê em tao ở nhà xong ra đây hóng hớt vậy nam?

sơn dẩu môi lên trả treo, làm thạch phì cười mà khoanh chân lại, vẽ ra một vòng tròn hoàn hảo bao lấy người yêu. nam chẳng thèm đáp, cậu trai nhỏ tuổi hơn nhón lấy hộp nguyên liệu được sơ chế sạch sẽ từ phòng bếp của phát, cất vào balo, rồi cũng cả nể nhận thêm một hộp nữa bởi cái lý do “mày ăn lắm như heo, em tao có mà chết đói” của trường sơn. 

- chăm sóc khánh cho cẩn thận nhé, có gì nhớ báo các anh

thạch làm handsign gọi điện và hướng về phía nam. có lẽ giữa những cái mỏ hỗn hào và mất kiểm soát trong tổ hợp này, thạch là người hiếm hoi bình tĩnh lùi lại một bước mà suy xét cẩn trọng. nam bỗng thấy biết ơn vì tình yêu của sơn đã kéo thạch trở thành một mảnh ghép quan trọng trong nhóm. 

ngay khi nam rời đi, sơn bâng quơ nhìn vào cây guitar treo trang trọng trên tường, ngay trên đống cúp và kỉ niệm chương sơn đã gặt được trong sự nghiệp. sơn ngả đầu vào bả vai người ngồi sau, thở dài:

- mình chẳng quên được nữa là nó

thạch, sơn và phát ngồi thừ trên khổ sofa rộng, mỗi người đuổi theo một ký ức xa vời về cái ngày mọi thứ còn yên ả, cái ngày khánh gối đầu lên đùi bảo và châm chọc cái giọng cải lương sến súa của duy, cái ngày cả đám kéo nhau lên phim trường chỉ để thổi nến mừng sinh nhật phát, cái ngày khánh len lén luồn tay mình vừa khít từng kẽ tay của đan, ngượng ngùng và tưởng tượng khi chứng kiến thạch hôn lên môi sơn một cái rõ kêu, cái ngày nam kéo trung đến giới thiệu cho cả đám và chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh đen trắng. 

mà kể ra, chẳng ai nhớ hết bao nhiêu ngày nam đã luôn ở đó và đợi khánh.

và rồi, trên danh nghĩa tình yêu, họ đã phá hủy tình bạn. 

-

những vết lằn trên má trở thành một cái cớ hợp lý để khánh được rảnh rỗi, ở lì trong nhà giữa lịch trình bận bịu. ekip lo sốt vó, cứ chốc chốc lại gọi cho em hoặc cho nam, thăm hỏi rồi thúc giục rồi tỉ tê bởi dù có ngàn vạn lần khánh càu nhàu “em sơ ý bị ngã” thì cũng chẳng ai tin được, làm nam lại phải đứng ra, lựa lời ngọt nhạt cho êm xuôi. người yêu cậu chẳng ừ hử gì, yên tâm đóng cửa và ngủ tiếp. 

- khánh ơi, anh phát cho nhà mình đồ ăn nè

nam đẩy cửa, gọi với vào trong. quả nhiên người yêu cậu vẫn ủ ấm trong đụn chăn, lướt điện thoại mà chẳng để tâm vào thông tin trên đó. nam thảy hai chiếc hộp vào tủ lạnh rồi rửa tay, cậu bước vào phòng ngủ với một ly nước ấm và vài viên đá gói ghém trong chiếc khăn mặt. để chườm cho khánh ấy mà, anh thạch dặn thế mà nam cũng gật gù đồng tình, làm theo cho khánh chóng xinh.

- khánh ơi

nam khẽ khàng lật phần chăn che quá nửa mặt của khánh, ngày hôm nay những vết hằn đã nhạt đi mà chuyển qua một màu hồng phơn phớt. nam cứ ngắm mãi vào gò má mềm mại của em, vào chấm ruồi nhỏ nơi cuối mắt phải, những sợi lông tơ nhạt màu. dọc trên sườn mặt bao nỗi thương nhớ, nam thấy tim mình rung lên một thanh âm trong trẻo của chuông gió, nhúm hoa bé xíu màu tím nhạt gói lại đem tặng em, ngón tay nam lướt trên phím đàn mềm như thạch, dưới chân là vũng nước cá nhảy. như vậy thôi có quá lời không? người yêu cậu đẹp hơn mọi bản tình ca nam đã viết, vài nốt nhạc chạy nhảy trên khuông gỗ với đôi chân em mang giày bệt lướt trên vỉa hè lát đá cùng anh.

khánh quay nhìn nam, để rồi dính chặt vào mật ngọt yêu chiều từ đôi mắt người yêu. chiếc smartphone trong tay em buông lơi, như lớp cửa gỗ sồi chắc nịch ngăn cách em với thế giới bị phá vỡ, khánh buông lỏng cả sự lạnh nhạt của mình luôn. “nam về rồi à?”, nghe phi lý như chuyện thỏ trên mặt trăng, nhưng khánh chẳng nhận thức nổi bản thân cứ thế chìm dần, chìm dần vào vòng tay của nam.

 - khánh định nhìn anh mãi như thế à?

khánh mơ màng giữa đồng tử màu nâu sẫm của người yêu, và có vẻ như lần này em tỉnh táo trong cơn mơ ấy, rõ mồn một từng tiếng rơi vào tai. hình như lần đầu nam xưng “anh” với em dù thực tế nam hơn khánh một tuổi. khánh đoán trước giờ vì nam chẳng dám làm em khó chịu nên người yêu vẫn luôn nhún nhường, vẫn luôn dịu dàng, vẫn chịu phần thiệt thòi về mình. mọi đặc quyền của người yêu nam từ bỏ để đổi lấy sự bình yên trong lòng khánh. chỉ trách là nỗi u uất trong em cao như núi, lạnh lẽo khép mình giữa chốn ấm êm, nam đi mãi cũng chẳng hiểu nổi em.

- khánh này,

ngón tay người yêu trườn lên gò má em nâng niu như gảy một bản tình ca.

- anh thương khánh nhiều hơn bất kỳ thứ gì trên đời

ngón tay nam trượt tới nốt ruồi cuối mắt phải, chấm nhỏ u sầu hệt như giọt nước mắt. cũng chả trách, nam chẳng đếm được đã bao nhiêu lần đứng sau cánh cửa để nghe tiếng thạch, sơn dỗ dành khánh vỡ vụn. những vết thương hở rướm máu chằng chịt không một mảnh da lành lặn. 

- mà vì, anh luôn đến trễ

- nên đan bỏ em đi để trung tới tổn thương em

khánh vùi mặt vào ngực nam thỏ thẻ, em vẽ những vòng tròn nguệch ngoạc lên áo người yêu. một tiếng khịt mũi khẽ khàng dẫu khánh chẳng khóc mà nam vẫn mãi đau lòng. khánh lại nhớ tới đan cùng chiếc áo rách bươm của anh, một phần cơ thể bê bết còn khánh lê thân mình sứt xẻ lại gần người yêu. 

đã năm năm rồi nhưng khánh chưa bao giờ quên kí ức đấy, day dứt đến độ nó trở thành một thói quen trong ngày. ngày xuân đi qua cướp đi người yêu của khánh, nụ cười tự nhiên trên môi em và một trái tim đập vì thứ xúc cảm thiêng liêng em tôn thờ. 

- em tự tập guitar một mình

nam bắt lấy những ngón măng của người yêu, không còn hằn những vệt dây cước lì lợm trên đầu ngón.

- mà mỗi lần nhấc đàn lên lại nhớ tới đan nên em đành thôi

nam im lặng hít mùi hương nhàn nhạt trên tóc khánh, tay không rời tay em nửa li. bao ấm nồng trong tình yêu chân thành nam chỉ mong khánh uống lấy một chút. tim nam nện thình thịch những tiếng vồn vã, khánh biết hết, khánh biết người yêu đang lo sợ đến mức nào. tuy rằng khánh chưa từng nói nhưng bằng sự nhạy cảm, nam vẫn luôn hiểu rằng mình không thể thay thế vị trí của đan trong lòng khánh, và rằng cả đời này, dẫu khánh chọn ai thì người ấy sẽ nên và luôn ở cạnh em, vá víu vết thương rướm máu.

nói đúng hơn, nó là một vòng lặp chừng nào khánh còn sống. mà cũng bởi khánh đã dành cho đan mọi điều rung động thuần khiết và trọn vẹn nhất em có, khánh không nghĩ đến đan như một người mang nợ em. khánh chỉ tưởng rằng sẽ rất lâu nữa hoặc chẳng bao giờ em yêu một ai như vậy. vết thương khâu lại hôm trước sẽ bung chỉ vào ngày kế tiếp, cứ thế, chẳng thể kiên nhẫn nổi. 

- anh xin lỗi khánh

nam áp má mình lên tóc khánh và khum tay ôm trọn lấy người yêu trong lòng. những thước phim nam đứng sau cánh cửa để nghe tiếng người mình yêu thút thít, uất ức, đau đớn, gọi tên đan và nguyền rủa trung. nam đứng chết trân, từ từ trượt xuống như cảm nhận chính nỗi đau bức bối trong lòng khánh mà chẳng thể chạy lại, bịt chặt tai em. nam luôn có một nỗi sợ vô hình, xuất phát từ tình yêu vô tận anh dành cho em - rằng những luồng cảm xúc tai hại sẽ quẩn quanh, khiến khánh khó xử, chẳng biết đi về đâu.

mà giờ nam hiểu rằng có một nỗi sợ kinh hoàng hơn. nam sợ khánh rơi vào hố đen tuyệt vọng một lần nữa, để rồi những phiến thành trơn trượt khiến em chẳng thể trèo qua miệng hố. khánh sẽ chết mòn khi vài cơn ảo giác ập đến, tuôn vào trong, dìm em ngạt thở. nam khẽ rùng mình, những lúc thế này anh chỉ muốn từ chối thiên phú về trí tưởng tượng được ban cho để anh làm nhạc. ý nghĩ ngột ngạt ấy khiến nam sợ, và rằng nam thề nguyện sẽ dành cả một đời vá víu vết thương cho em. nghe thi vị và cao thượng như một đấng cứu thế chúng sinh, nam chỉ nhìn người trong lòng đang vo một nhúm áo mình trong tay, hôn lên mái tóc mềm của khánh mà tự thấy mình nên ở bên cạnh em.

mãi mãi.

Notes:

xin cảm tạ các mom dạo này bảnh ra chap thất thường. nhưng mà xin hứa danh dự hong drop ạ
btw, bảnh 1 kem, mom 1 kem chúng ta cùng manifest có vé concert HN huhu

Chapter 8: một cơn mưa trời ban

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you.

nam gửi nhà thuận phúc trông nom khánh trong một tuần công tác, ngay trước halloween. biết rằng em người yêu rất thích lễ hội hóa trang, những bộ y phục cầu kỳ chẳng mấy khi mặc và lớp trang điểm lạ mắt, nam gãy hết cả lưỡi dỗ dành khánh, hứa nọ hứa kia. khánh mỉm cười nhẹ nhàng, em biết thừa người yêu không bao giờ hứa suông, lại càng không thất hứa. chỉ là lần đầu thấy người yêu cuống quít, láu táu vì mình, khánh cũng thấy vui vui, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ kì.

mà ông anh thuận, sao tên ông thuận mà nết ông nghịch. ngang tàng, tráo trở thì không ai bằng, nam cứ nói một câu, ổng đốp lại một câu, thành ra như đám cô hồn cát đản. chàng nhạc sĩ với anh nhà văn nọ đứng chống nạnh hai tay, ồn ào, chí chóe tới nỗi nếu không có anh phúc lôi duy thuận vào nhà thì chắc nam đành phải cuốc bộ tới đà lạt. 

ngó thấy hai anh đã vào trong bếp rồi, nam mới rụt rè nắm lấy bàn tay chưng hửng của khánh, dìu cậu vào vòng ôm ấm áp của mình. nam sẽ nhớ mùi hương trên tóc người yêu lắm, ngập ngừng chẳng muốn buông ra. bàn tay vỗ đều đều lên lưng người tình, nam thì thầm.

- khánh ở với hai anh ngoan nhé, cuối tuần anh về

bờ vai nam rung lên tiếng vâng khe khẽ. khánh ấn môi mình lên cầu áo thơm tho, lí nhí mấy chữ.

- nam đi công chuyện suôn sẻ ạ

ngó thấy ông anh nết ngang đang hằm hằm đi ra đuổi khách, nam cười xuề xoay lưng khánh, ấn ẩn em vào nhà. cái khung hình khánh nịnh bợ níu bàn tay hộ pháp của duy thuận, nam mắc cười lắm. người yêu cậu đáng yêu như thế này, cá chắc rằng khi bảo biết được thì dì ấy sẽ bất ngờ lắm. 

những ngày cuối tháng mười ở đà lạt mịt mù mà tâm trí nam sáng tỏ đến lạ, rạng ngời một bóng hình thân thương, trìu mến. nam cứ nhớ mãi nét mặt thanh tú của người yêu, nụ cười dần hé sau đằng đẵng những cái mím môi lạnh lùng. dạo này, khánh hay chủ động tìm đến bàn tay nam và vòng ôm hiền hòa của anh, em dựa vào chẳng vì mệt mỏi hay căng thẳng, mưu cầu một sự xoa dịu vỗ về. khánh chỉ ở đó vì khánh thấy thương người yêu em và em biết ở phía bên kia lồng ngực, cũng có một trái tim nồng nàn dành cho riêng em. 

- em thấy lạ 

khánh buông điện thoại sau khi dành gần một giờ nói chuyện với người yêu, nhìn đôi nhà anh trai đang tựa vào nhau trên ghế bành.

thuận hất hàm, để rồi ngọt giọng đệm thêm một chữ “sao” khi bắt gặp cái lườm khét lẹt của phúc. em anh dạo này cứ là lạ, thuận cũng hiếu kỳ mà cái tính nết thất thường của nó thuận quen rồi. nên anh chẳng vội phải tỏ ra hấp tấp hóng chờ, bởi sớm muộn gì nó cũng tự khai ra thôi.

- nam ấy

thuận ừ hử cho xong nhẽ, tay khum lại ủ ấm em người yêu ngồi cạnh. nói chuyện với nhóc này mất thời gian thật, thay vào đó thuận chọn thưởng thức da thịt mềm mại, thơm tho của phúc hơn. lần này thì tới lượt phúc mất bình tĩnh.

- nam nó làm sao? 

hai má khánh ửng hồng vừa đúng lúc một tin nhắn nảy đến trong màn hình chat. em dè dặt nhìn đôi chim cu trước mặt, trái tim rung rinh một thanh âm thuần khiết đã từ lâu lắm rồi chưa cảm nhận lại, lí nhí.

- em sẽ không đẩy nam ra nữa

té ra khánh luôn biết nam sẽ khó mà về bên em trong dịp halloween, nên em yên phận ngoan ngoãn, đi chơi cùng cặp đôi nhà thuận phúc. hộp quà khánh nhận được là một bộ đồ con cáo màu cam, anh thuận trông thấy bĩu môi một cái thật dài còn anh phúc hí hửng rủ khánh vào phòng thử đồ. anh ấy cũng mới nhận được một bộ đồ hải ly từ người mà ai-cũng-biết-là-ai.

- anh thuận, năm nay nhà anh không đăng cai ạ?

khánh treo bộ đồ lên móc trong phòng, bước ra bàn ăn dùng bữa cùng hai người anh. thuận đang bóc vỏ tôm thả vào bát cho phúc, nghe thấy tên mình, anh thư thái lau tay vào giấy khô mà chưa vội đáp lời khánh ngay. 

- không, hỗn hào, ồn ào, vô văn hóa, mất trật tự

thuận ra cái chiều càu nhàu như ông cụ. cứ thi thoảng anh lại hứng lên thả xích nhân cách già cỗi lèm bèm ấy, khi thì mua vui cho phúc, khi thì chọc phúc tức điên, khi lại nghiêm trọng hóa một chuyện cỏn con, lông gà vỏ tỏi qua cái miệng ông ấy cũng hóa thành thánh chỉ hoàng đế. thuận đưa ra một tràng nhận xét trần trụi mà chẳng mảy may đoán ý tứ đằng sau câu hỏi của khánh. bình thường tinh tường, sâu sắc là thế, chắc lúc ấy lý trí của duy thuận đã đi xa như lớp vỏ tôm bị lột đi rồi.

nên là lễ halloween năm nay, nhà trường sơn lại ồn ào như chợ vỡ. mà tại sao lại cần lo lắng cho chủ nhà trong khi cậu ấy đang choàng vai bá cổ khoa, rồi cả hai đu lên thân bảo tội nghiệp như đám koala leo cây. phúc và thạch tỉ mẩn với đống đồ trang trí mới được giao tới. mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp bay ra, phúc ngửi thấy liền sĩ lắm, hét lớn:

- thơm quá đi, đúng là bồ em 

bảo thấy thế cũng hơn thua, gào mồm lên:

- đúng là ông chủ của đời em, nam tính quá, thu hút quá

ai nấy đều sượng trân, cái miếng nó xưa như trái đất rồi mà còn xài lại. bảo có vẻ cũng quê quê, một tay bưng con trai yêu, tay còn lại đẩy trường sơn rơi cái bịch xuống sàn. hỗn chiến.

khánh lỉnh kỉnh xách túi đồ uống vào cũng là lúc chứng kiến sơn thạch dùng cả thân mình che cho trường sơn khỏi móng vuốt của khoa, bảo ôm lấy cậu quý tử nhà mình còn ông chủ đang ôm chân người tình cái đêm đó. loạn quá rồi, khánh thở hắt, cảnh này thật quen thuộc. em nhẹ nhàng nhón chân bước qua đám lộn xộn, tìm cặp đôi người anh an tĩnh đang hú hí với nhau trong bếp. tiệc chưa khai, còn chưa tới nửa đêm nữa, như này có hơi vội không? khánh thắc mắc, rồi khi em nhìn thấy cuộn giấy nho nhỏ trỏng trơ trên bàn bếp, khánh ừm hửm hiểu chuyện, khẽ khàng khép cửa lại, còn tinh tế bấm chốt trước khi bước ra ngoài.

giây phút vui vẻ mà ai nấy đều mong chờ. hẳn nhiên, sau từng ấy chuyện rắc rối xoay quanh những cặp đôi trong nhóm thì bữa tối đêm hóa trang với những miếng hài ấm nồng là điều mà ai nấy cũng thèm. đồ ăn thuận và phát nấu ngon thật nhưng ai nấy cũng lườm ông anh cả với khói mắt khét lẹt. khoa chêm vào:

- jun phạm ăn ít lại, anh no rồi còn gì nữa

không một động tác thừa, thuận gắp miếng thịt ngon lành trên đĩa khoa bỏ vào miệng trong ánh mắt bàng hoàng của cậu nhóc. phúc ngồi bên cạnh tủm tỉm trỏ tay dí trán khoa một cách đe dọa rồi ngả vào vai người yêu cười khúc khích. biết cái tính ông anh hay quạu còn hùa vào trêu, ta nói nó cũng đáng lắm cơ.

ai trong bọn họ cũng đều cảm nhận một cơn mưa trời ban tưới xuống mặt đất tình bạn khô cằn, lâu la một hồi thì mọi thứ đang dần đi về đúng quỹ đạo. khánh đảo mắt nhìn quanh bàn, những người bạn em vô cùng trân trọng, lại nhìn xuống màn hình bật sáng trên bàn với tin nhắn tình tứ từ một thành phố xa. trái tim em thắp lên một thứ ánh sáng kỳ diệu, hệt như một vầng hào quang chữa lành trong những bộ phim cổ tích. khánh ngẩn ngơ, em thích cảm giác này, khánh muốn ở trong cảm giác này mãi mãi, nơi em chẳng còn cảm nhận được nỗi đau, cơn ác mộng bám riết và những cắn rứt từ lầm lỗi quá khứ. bàn tay trái nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay phải, khánh đang tự trấn tĩnh mình, đây là thật, cảm giác dìu dịu len lỏi trong từng tế bào của em là thật, em đang được chữa lành là thật.

tiệc ma quái trong khánh lại ngọt ngào vô cùng, em nhìn bản thân mình với đôi tai cáo xinh đẹp trong gương, mắt nhũ môi son. đẹp như một con búp bê sứ nhật, khánh len lén nhìn thấy người yêu viết vậy trong cuốn sổ chép nhạc. lại lâng nhâng những đợt sóng tình cuồn cuộn trong dạ dày, một nhúm chất kích thích chẳng thể khoái cảm đến mức này. mà chỉ có thể là tình yêu vô tận nam dành cho em thôi.

Notes:

cin cảm ơn các mom vẫn ở đây chờ in the name of luv và bảnh nhó kekeke

Chapter 9: bộ dạng

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you. 

trung miết lớp tất da bóng bẩy ôm chặt lấy cặp đùi mật ong của người đằng trước. cô nàng với mái tóc xù ngang vai, nhuộm màu bạch kim, đôi mắt mèo sắc lẹm khiêu gợi đang ve vuốt lấy quai hàm nam tính của anh. trung mê muội nhìn người đẹp trước mặt, chẳng nhịn nổi mà ghì chặt lấy viền hông gợi cảm của người ấy, đè xuống thớ cơ đùi đang dần cứng lên, kiềm chế cơn dục vọng thoái trào bên trong. 

mắt trung nhòe đi bởi người đẹp trước mặt và nửa viên thuốc dở dang, đang sủi tăm trong ly rượu. nàng vũ công vươn tay đón lấy cái ly đang nằm gọn trong những khớp tay rắn rỏi của anh, in dấu son kiêu kỳ lên thành cốc chứ tuyệt nhiên không nhấp lấy một ngụm. nàng ta đá mắt một cái thật chảnh, đủng đỉnh thả lại cái ly vào lòng bàn tay nóng bừng của trung. 

- giá mà lúc nào

trung nuốt nước bọt, nhấm một miếng trên bàn tay búp măng đeo lưới ren của nàng. thơm ngào ngạt một mùi hương đầy cám dỗ và nhục dục.

- em cũng trong bộ dạng này nhỉ?

nàng vũ công di ngón tay dọc dốc mũi thẳng tắp của bảo trung, hàng mi cong vút khẽ lay động, thổi hồn vào đôi con ngươi xanh ngọc lúng liếng. cứ thế này thì trung chết mất thôi, anh ngửa ra sau để hít lấy một hơi bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn mỹ nhân trước mặt, chẹp miệng một cái thật bất mãn.

- em đẹp đến mức anh quên béng mất mình đã chia tay đấy

delilah ve vuốt lớp râu lún phún dưới cằm vị khách của mình. ngày hôm nay trung đến buổi biểu diễn của em, chưa bao giờ dưới tư cách một người tình, thường là một tên đàn ông có tính sở hữu cao, không muốn con gà trống khác cướp mất người đẹp. trung bình thản chọn lấy một chỗ đẹp, ngay sát sân khấu, nhưng lại từ phía sau lưng nàng. delilah thoáng thấy bóng người cũ qua vài động tác gợi cảm, em biết thừa đôi mắt thô lỗ ấy đang bóc trần từng lớp y phục cầu kỳ trên cơ thể em, xuyên tới đường cong gợi cảm mà thưởng ngoạn. đồ biến thái, delilah thầm nghĩ trong đầu, nhưng cũng chẳng thoát được vòng tay mạnh mẽ kéo em lại và yên vị em trong lòng anh. bảo trung vẫn như ngày nào, khi anh muốn, anh phải làm cho bằng được. 

những vũ công khác đã vào trong cánh gà để sửa sang cho tiết mục mới. còn mình delilah với gã tình nhân cũ, trong dãy bàn khuất bóng đằng sau sân khấu, những ngón tay mơn trớn chạy trên viền đùi và lớp vải. bảo trung cong môi thành một cái rãnh vương giả trên khóe miệng, anh thừa biết em thích dùng ngón tay đi theo và trung cố tình làm vậy. delilah ghìm hơi thở của mình, ngón tay chu du trên khóe miệng kiêu hãnh và gương mặt nam tính của trung. quả nhiên, anh ấy biết cách làm mình trông bảnh điên lên được.

bảo trung kéo nàng vũ công sát lại gần. ánh đèn khuất dạng nuốt chửng đôi con người thăm thẳm của anh, delilah chẳng biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, như nào, những ý nghĩ sâu xa nhảy múa trong bộ óc kì dị của bảo trung. em chẳng bao giờ chạm vào được mà nắm chút thế chủ động, ít nhất tính trước một bước cao chạy xa bay mà vô vọng để bảo trung là người cầm lái. và một khi anh nắm quyền điều khiển, em thừa hiểu trò chơi này chưa bao giờ có hậu. 

- duy

bảo trung thì thầm giữa những nụ hôn rời rạc rải lên bàn tay em, delilah rùng mình khi nghe tên một người con trai quá đỗi quen thuộc. 

- hay là mình qu- 

delilah vội rời khỏi bảo trung để chạy vào cánh gà khi nghe tiếng gọi ráo riết của quản lý. may quá, em thầm nghĩ, vuốt ngực mình vài cái trấn an. trò chơi tâm lý bệnh hoạn của gã người tình cũ không nên dây vào, phải chăng là em còn tương tư bóng hình cũ với những nét đẹp tân thời đã từng mê muội. trong phút chốc nàng vũ công kiêu kỳ khẽ rơi nước mắt, óng ánh pha lê vỡ vụn.

đến bao giờ thì duy mới thoát khỏi cơn ác mộng được tiên định trước đây? bảo trung trịch thượng ngự lấy tâm trí của duy, thao túng con mồi tự mình quỳ phục và lui tới chỗ anh. duy thấy mình nhỏ bé như con nai rừng trong vòng vây của đám thợ săn cuồng loạn, những ảo ảnh chớp nhoáng xô đổ lý trí tỉnh táo và tự trọng của em. nên cho dù em có là người mở lời chia tay, thanh duy chẳng bao giờ nếm được niềm tự mãn ấu trĩ như cái cách trung khước từ khánh. em sống trong bóng tối để delilah thay mình rực rỡ, em nén tiếng thở dài để nàng vũ công ve vuốt gương mặt người em yêu, em vùng chạy để bảo vệ cô gái khỏi móng vuốt ích kỷ của bảo trung. 

rốt cuộc thì, điều gì đã khiến bảo trung tàn nhẫn trên danh nghĩa tình yêu vậy.

Notes:

long time no see các mom keke :>

Chapter 10: một ý tưởng tồi

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you.

-

khánh chống tay vào thành bồn rửa, nhìn đôi tai cáo xinh xắn trên tóc mình. hơi men làm em thấm mệt, chóp mũi đỏ ửng và gò má phủ đầy kim tuyết lấp lánh. khánh thấy mình đẹp tinh xảo rồi bỗng vài suy nghĩ thăm thẳm khơi lên như sóng tình dạt dào. giá mà lúc này nam ở đây, để người yêu chiêm ngưỡng dung mạo mỹ miều này của em. 

halloween là cái cớ tuyệt vời để mọi vật, mọi người trở nên cường điệu và chân thật. khánh thích suy nghĩ ấy, hội bạn thân mạnh ai nấy đẹp, bận lên bao món y phục cầu kỳ chẳng có dịp mặc thường nhật. họa lên mặt những lớp lang điểm tô, trông ai cũng khác xa với bề ngoài thường ngày. họ hợp lý hóa cả những điều điên rồ hiếm khi, duy thuận cắn đôi viên thuốc thả vào hai cái ly của anh và phúc rồi in lên môi người yêu chút bột vương còn sót lại. khoa và phát lột trần thân trên và khoác vai nhau lắc lư mặc cho bảo lăn quay xụi lơ dưới mặt sàn. cậu chàng mệt đến mức chắp tay năn nỉ delilah đang không ngừng lôi mình lên sân khấu, mà cũng phải chào thua sao mà cả phát và khoa hợp lực đến không ngờ, một bước khiêng anh lên xiêu vẹo đứng cạnh nàng vũ công nóng bỏng. viễn cảnh khôi hài đến nực cười chọc đúng mạch ham chơi của thạch, anh bỏ bẵng em người yêu mà vùng lên đu vai bá cổ hội phát và khoa.

bởi vậy cho nên có mình khánh đang lảo đảo trong phòng vệ sinh, để chỉnh trang sau một mớ lộn xộn điên đầu. em tự hỏi mình có vớ nhầm cái ly sủi bọt của anh phúc hay không, mà sao khánh nghe rõ mồn một từng tiếng “boong, boong” trong đầu. duy thuận ông ấy, đạo mạo mà cũng bê bối không ai bằng. nên dù bô bô halloween chỉ là cái cớ chẳng mấy khi, tần suất anh phúc phát cáu với cái miệng đầy khói và thuốc của anh thuận cũng không ít.

- thuận ơi là thuận, anh coi lại cái mã 10 năm nè

khánh lè nhè trong khi vốc lấy một ngụm nước lạnh xối qua mặt, cuốn đi vài hạt kim tuyến và trả cho em đôi mi mắt ướt nhẹp. khánh cười ngây nhìn bản thân ngốc nghếch trong gương mà chẳng để ý có người vừa bước vào cùng cánh cửa chốt lại. 

-

bảo trung chỉ định lẩn đi cho khuất mắt đám sơn, thạch. ai ngờ trong nơi riêng tư lại là cậu người tình cũ - chấp niệm đau đớn như một vết thương không chết người, luôn ở đó để rướm máu. mà trông bộ dạng em lúc này, buổi tối hôm nay của bảo trung xem như trúng số độc đắc. 

thực ra việc đám sơn, thạch sẽ kéo nhau đến quán là điều trung đã đoán được, nên cái chuyện phải từ bỏ vị trí ngồi yêu thích và lảng đi anh chẳng hề bị động. có điều, gặp lại khánh trong khi em ấy đang trong cơn cao hứng, mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp và đầu óc quay cuồng, rỗng tuếch, bao dục vọng trong lòng được delilah khơi đến nay được châm ngòi nổ tí tách. trung thấy mặc âu phục tới hộp đêm là một ý tưởng tồi.

- em ổn không?

mùi nước hoa của trung lởn vởn phía sau khánh, khơi lên những cơn rùng mình gai ốc. trung đắc thắng nhìn con mồi trong vòng vây, tưởng như một con chó săn quắc mắt rình rập và chực chờ bổ nhào. bỗng nhiên trung cảm ơn thuận vô ngần bởi chứng bê tha của cậu ta đã dâng cho anh một miếng mồi béo bở. và rồi cửa khóa trái nên dù khánh có kêu gào thế nào thì cũng chẳng có ai nghe thấy.

trong bóng tối nhập nhèm, khánh thấy mùi hương của trung sát lại gần, làn hơi thở nóng rực phả vào gáy và một bàn tay u muội đặt trên dẻ sườn mảnh khảnh của em. khánh thở hắt, gã tình cũ điên rồ sắp sửa nghe theo một tiếng gọi quỷ quyệt nào đó bên trong đầu anh ta. tình thế này cộng với những tiếng nện ong ong khắp đầu não, khánh cảm giác mình sắp gục mất thôi, sóng soài với tầm nhìn rơi tự do khỏi bóng dáng cao ngạo của bảo trung. em không hề ổn chút nào hết, cơn đau đầu và nỗi sợ len lỏi trong từng mạch máu cuồn cuộn, thà rằng phát nổ tan tành còn hơn bắt khánh không thể ngừng hổn hển thở gấp. 

- có vẻ như em uống nhầm ly của duy thuận rồi

bảo trung liếc nhìn khánh đang nửa nằm nửa quỳ dưới sàn, hai tay chống đỡ cho một thân ảnh kiệt sức vì ảo giác. tờ vé số trong tay anh rồi, viễn cảnh này kích thích vô cùng, những trò điên trung chỉ muốn lôi em vào. nhưng việc gì phải vội, may mắn trời ban nên trung ung dung tận hưởng. mái tóc cam ẩm hơi nước ôm lấy gương mặt phù phiếm của khánh, làn da trắng trẻo ánh lên những hạt kim tuyến óng ánh bé nhỏ. nước mắt hơi sương cùng mồ hôi lạnh phủ đầy gò má và đôi môi son hồng nhạt, khánh hít thở gấp gáp, gắng gượng cho cơn mất trí không đột ngột ập đến và đánh ngất em. cánh tay em vô thức day lấy chiếc choker đang bó thít lấy vòng cổ chật chội, trung cũng rất nhanh hiểu ý, luồn vào gỡ nó ra cho em. và thay vào đó một làn môi ấm nồng nhục dục. 

bảo trung nhấn môi mình gặm nhấm từng tấc da thịt thơm tho trên cổ khánh, lâu lắm rồi anh mới có lại trải nghiệm này, dù đôi lần lướt trúng vài cuốn tạp chí in hình khánh quyến rũ phát điên. và dù có ngạo mạn chối bỏ hình ảnh của người cũ và những tà vương cay đắng sót lại từ cuộc tình ngắn ngủi, trung bất giác nhớ cổ tay mềm gọn lỏn trong bàn tay anh trong cơn hoan lạc. 

bởi lúc này, cổ tay nhỏ nhắn ấy cũng nằm gọn trong móng vuốt thú dữ. khánh rên hừ hừ như mèo con dính cảm, một tay kìm kẹp trong vòng siết lì lợm, một tay chống đỡ cả cơ thể không đổ ập xuống sàn. đầu em quay cuồng trong những vòng trôn ốc ngoằn ngoèo hun hút, mặt sàn lún xuống như một vũng nước, cảm giác ẩm ướt trên cổ và vành tai với không một lực kháng cự. thứ tình thế tủi nhục gì đây?

phía trước khánh nhòa đi như sương khói đà lạt, tiếng gọi “nam” lững lờ trôi trong vệt nước mắt. 

Notes:

làm một chút chơi đồ hong quý vị =)))

Chapter 11: lựa chọn

Notes:

(See the end of the chapter for notes.)

Chapter Text

for you.

-

chủ nhân của một tiệm cà phê có tiếng, quý ông lịch thiệp nổi danh trong giới thời trang và tay nhiếp ảnh kỳ khôi đằng sau những bộ hình độc đáo. từng ấy danh xưng mỹ miều tô cho bảo trung tấm áo choàng hào nhoáng che phủ suy nghĩ tăm tối và những ván bài tâm lý điên rồ anh bày ra. và dĩ nhiên rồi, tờ vé số độc đắc trong tay anh ngày hôm nay chỉ cần một cú sểnh chân đầu hàng thì hình tượng đẹp đẽ đó sẽ sụp đổ.

cưỡng bức người tình cũ, cũng là một đồng nghiệp của mình. trung thừa biết.

khánh trông giống đang quằn quại trong cơn ảo giác kích thích thì trung lại toan tính một cách tỉnh táo, đủ để tung ra một chiêu chí mạng in hằn lên cơ thể khánh, vốn để ném vào nam một cú đòn sát thương. những chấm hickey đỏ lốm đốm như hoa đào trên nền tuyết trắng, trung mỉm cười hài lòng với niềm vui nhỏ mọn anh vẽ nên: trả thù khánh cho những tháng ngày yêu đương thảm bại và đắc chí đẩy nam vào sự tổn thương vỡ vụn. 

- khánh,

trung thở nhẹ vào vành tai mẫn cảm của em, tầm nhìn khánh không ngừng run rẩy trước hình dung một bên áo mình đã lệch hẳn sang một vai, mồ hôi sinh lý túa ra ướt nhẹp tấm lưng. cơn kích thích ập đến đúng lúc em không mong muốn nhất, cùng với nỗi sợ và sự tủi nhục đến bất lực. chiếc quần em đang mặc trở nên chật cứng và méo xệch như bóng hình nam trong tâm trí lúc này, khánh gồng cứng người để đỡ cả cơ thể không đỏ sập xuống sàn, hoặc tệ hơn là rơi vào vòng tay trung. 

- em luôn có quyền lựa chọn mà

khớp ngón tay quỷ quyệt ôm lấy viền cằm nhỏ nhắn của khánh, đôi đồng tử dại đi vì ảo giác và môi em gọi mời. đấy là trung nghĩ vậy, ở khoảng cách này trung nghe từng tiếng nỉ non tuyệt vọng vang lên từ trái tim của khánh. những tiếng khóc nức nở của một trái tim bị xâm phạm, và trung thấy phấn khích về điều đó, và rằng dù khánh đã thực sự trao cho nam một tình yêu chân thành, cơ thể em cũng chẳng còn khả năng đó.

thử nghĩ xem cậu người yêu mới của em sẽ nghĩ gì khi thấy điều này? trung rời tầm mắt khỏi khuôn miệng hé mở để liếc sang cần cổ thanh mảnh in dấu chuỗi hôn nhục dục. ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào giữa mép áo, chạm vào tấm da thịt nhẵn nhịu từng quen và luôn tỏa ra một thứ cám dỗ lạ kỳ. tưởng như mỗi nơi trung chạm qua đều kéo ra một sợi dây tuyến tính vô tận mang tên tủi nhục, khánh thở dồn dập, da đầu tê rần và những ngón chân co quắp chịu đựng kích thích. 

- thực sự thì anh có thể làm hơn thế

bàn tay to lớn chợt trở nên ân cần mà ôm lấy bầu má mịn màng của khánh. những đêm dài lắm mộng trung choàng tỉnh bởi cơn ám ảnh ngọt ngào mang tên em, để rồi lồng ngực nặng trịch cảm giác mất mát ích kỷ của một kẻ chiếm hữu. trung cho rằng mình vẫn yêu khánh nhiều lắm, tương tư đêm ngày và hợp lý hóa cho những cú đòn tồi tệ ném vào em, vì đã chọn nam, vì đã rời bỏ anh.

ánh đèn màu cùng tiếng nhạc dồn dập khiến chẳng ai để ý khánh đã biến mất đâu đó một lúc và vừa trở lại chỗ ngồi với một chiếc áo khoác cao cổ. toàn thân em giảm nhiệt đột ngột và một xô mồ hôi lạnh không ngừng túa ra khi ánh mắt lướt qua gương mặt trung đang nhìn em chằm chằm từ bàn của duy thuận. đôi mắt diều hâu ghim chặt vào con mồi xấu số, anh biết khánh đang nhìn, nhất cử nhất động không lọt khỏi. trung nhếch môi đầy khiêu khích, ngón tay thả xuống và mặt rượu yên ả vỡ tan. trong cái ly màu hổ phách, có một vật gì đó mới rơi xuống. 

một chiếc khuyên tai với hạt pha lê màu cam đồng. 

khánh rùng mình và tóm lấy cái kẹp để nốc lấy viên đá, tất cả đống ly trên bàn chẳng chiếc nào đáng tin. bên cạnh em là thạch, phát đang ngà ngà say và nói chuyện với nhau bằng tiếng anh, sơn và phúc diễn một vở tuồng rất kịch, bảo cõng giai cưng đang vắt vẻo như koala ngã cây, tuyệt nhiên là chẳng ai còn tỉnh táo. em bối rối đưa tay lên chạm vào tai mình, trống trơn và khánh cảm nhận một luồng gió bấc thổi ngược vào buồng phổi của mình. chiếc khuyên trong hộp quà của nam đã rời khỏi em từ khi nào và nó đang im lìm dưới đáy ly của trung, và anh ta đang nâng nó lên, nhấp một ngụm. hoàn toàn cố tình gạn chiếc khuyên lại miệng ly. và để cho khánh chết trân chứng kiến mọi thứ.

thuận đứng dậy bước qua bàn khánh ngồi, xốc phúc lên và dìu em về trước. khánh có nghe anh thuận nói ngày mai phúc phải bay sớm nên anh ấy đành miễn cưỡng rời cuộc chơi. miệng phúc lèm bèm mấy chữ vô nghĩa nhưng cơ thể bất lực bị dìu đi. trực giác mách bảo khánh nên đứng dậy và đi về cùng họ, dẫu sao thuận cũng là người duy nhất tỉnh táo và đáng tin trong đám người trác táng này.

viên đá trong miệng em buốt giá, ướp lấy chiếc lưỡi cái vị tê cóng. cơ thể như dính một chất độc liều cao, khó mà nhấc cánh tay hay đôi chân để em đứng dậy. khánh nuốt vội, lúng túng níu lấy tay áo duy thuận mà lắp bắp:

- anh thuận, cho em về với

khoảnh khắc ấy khánh tưởng như mọi sinh khí trong người mình đã bị rút cạn, và rằng người cần được hai anh xốc lên và dìu ra khỏi đây phải là mình mới phải. một nỗi sợ xen lẫn tủi nhục vô hình theo làn gió bấc thổi thốc vào ruột gan khánh, ăn mòn trái tim chung thủy em đau đáu gìn giữ cho nam. khánh đưa tay lên quẹt làn nước mắt đang rơi khẽ khàng, nuốt tiếng nấc vào trong và giấu nhẹm chiếc khuyên còn lại vào túi áo. thứ chuyện kinh khủng đầy sát thương ấy hơn hết là để mình em chịu đựng mà thôi.

Notes:

vbt toxic z chứ ổng là bía tôi đó các mom lmao :D