Actions

Work Header

in the name of love

Summary:

nhân danh tình yêu, họ có thể làm những gì...

Chapter 1: bảo trung hay công nam, ai hóa điên cơ?

Notes:

mỗi chapter có một bài hát được đính kèm, khuyến khích nghe trong lúc ăn ạ :>

Chapter Text

for you.

-

chẳng ai muốn làm kẻ mãi mãi đuổi theo sau, trừ những tay cảnh sát rảnh rỗi, nằng nặc bám theo một cậu chàng hối hả trong cơn giông chiều hà nội.

ngoại trừ một người kì lạ. cậu ta kém bảo trung 4 tuổi, không biết nên gọi là si tình hay đần độn, mải miết đi theo người ta mà chẳng hay trái tim mình đã bị quăng xuống đường như một viên đá. trung cười khẩy, lại thêm một người ngu ngốc rơi vào lưới tình đắm đuối của cậu nhóc rồi thầm tán thưởng cho cái nhấc chân tỉnh táo của mình khỏi mớ hỗn độn cám dỗ đó. bảo trung tự mãn, choàng tay qua vai anh người yêu mới, hôn một cái cưng chiều lên trán người ta mà chẳng e sợ một cú đẩy thô lỗ khỏi sự trìu mến.

trung thích được thừa nhận bản thân là một người khôn ngoan và thấu đáo. và cũng xen chút kiêu căng khi nghĩ đến việc chính mình là người đá cậu ta chứ không phải ai khác. trung lấy làm tự hào cho cái chiến tích kì quặc đó, nhất là khi "kẻ bị đá" lại là một cậu chàng khá có tiếng cho giới và đẹp. đáng lắm, sau hơn ba tháng yêu đương dan díu, trung thấy mình như vừa thua lỗ một vố lớn. nói tệ thì chẳng phải tệ nhưng cậu ta thờ ơ quá đỗi khiến trung cảm giác mình sống quanh năm suốt tháng trong một cái tủ lạnh với miếng thịt còn đóng băng. đến cả khi cả hai hôn nhau, một cảm giác lạnh lẽo ngập tràn phổi trung chứ không phải hơi ấm nồng nàn của tình yêu. rồi ngay cả việc cậu ta bình thản đón nhận lời chia tay cũng khiến trung hoài nghi, rốt cuộc là ba tháng vừa rồi, trung đang yêu phải vật thể quái quỷ gì vậy?

nghĩ đến là lại cay, hệt như một viên sỏi lạo xạo trong giày khi trung bước đi vậy. lời chia tay tưởng chừng như đầy cảm giác thành tựu hóa ra không hoàn hảo đến thế, khi cậu ta chẳng hề níu kéo hay rơi một giọt nước mắt nào.

- thế đ-- nào mà cậu ta không khóc nhỉ?

trung làu bàu khiến anh người yêu mới - duy chẳng hiểu mô tê gì cả. anh ngước mắt nhìn cậu người yêu nghiêm nghị đăm chiêu, mắt mũi xô hết lại vào nhau, trông giống như đang nghĩ ngợi cho điều gì đó vĩ mô lắm. nhưng câu buột miệng vừa rồi khiến duy nghĩ lại, chắc chắn nó không phải một luồng suy nghĩ nghiêm chỉnh.

- trung nói ai thế ạ?

trung và duy đến với nhau sau gần một tháng trung chia tay người yêu cũ. duy thích trung nhưng khi ấy anh còn tay trong tay với người kia, duy đành ngậm ngùi lùi lại một bước và kiên nhẫn chờ đợi. cho đến khi thông tin trung đã quay trở về cuộc sống độc thân vui tính, duy mới châm lại can đảm âm ỉ trong lòng. một cuộc nhậu nhẹt bét nhè anh em tổ chức riêng cho trung khiến cả hai say lướt khướt trong men rượu và các điệu nhảy. trung vồ lấy duy như một con gấu đói thấy mật ong, dìm môi mình vào hũ mật ngọt ngào để trái tim cảm nhận thứ xúc cảm lâng lâng kỳ lạ. có thể đây mới thật sự là yêu, yêu từng chuyển động nhẹ nhàng của làn môi, yêu cách duy nén hơi thở để không làm gãy cảm hứng, yêu cách bàn tay trung chủ động ôm lấy vòng eo quanh co của duy.

- khánh

duy à lên một tiếng, đưa mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. anh không nghĩ về khánh, anh chỉ khó hiểu, thế quái nào hơn một tháng chia tay rồi mà trung vẫn thắc mắc về người cũ như vậy. duy hơi ghen, vì suy cho cùng thì đâu ai thích người yêu mình nhớ về người yêu cũ đâu.

trung vuốt tóc người nhỏ hơn trong lòng mình, cưng chiều nhưng cũng đủ uy quyền khiến duy phải ngước lên, giao thoa với đôi mắt nghiêm túc của anh. trong màu nâu thăm thẳm của con ngươi quyền lực chứa một lời mệnh lệnh ngầm hiểu dành cho duy.

- khánh là cảnh giới cuối cùng của anh, đừng cố gắng chạm tới đó

duy nuốt nước bọt rồi cúi đầu tựa lên ngực trung. việc ai cũng nhắc đến khánh bằng cái giọng điệu đó khiến duy bất an, như thể cậu ta là một quả bom hẹn giờ mà chỉ cần một cú chạm sơ sẩy cũng khiến mọi thứ nổ tung.

- duy biết rồi

- "em". em biết vậy là đủ rồi, còn giờ thì xem kịch hay của cậu ta với thằng bồ mới đi

giọng trung hơi gằn ngay chữ "em", như đinh đóng cột, chắc nịch một thứ uy quyền không nên lời. duy chẳng hiểu vì sao trung hứng thú với chuyện này đến thế, sau những thăng hoa trong tình yêu phải chăng là hận thù đến cay nghiệt như vậy à? duy khẽ rùng mình, chẳng dám nghĩ tới kết cục thê thảm đó. nhưng vòng ôm của trung bỗng siết chặt lại một chút và duy hi vọng đó là một dấu hiệu tốt.

-

cậu chàng xui xẻo trong câu chuyện của bảo trung là nam, một nhạc sĩ hiền hòa và chơi chung một hội với trung, duy, khánh và vài người nữa. nam nhẹ nhàng, tinh tế và hiền lành, ai cũng cảm nhận điều ấy ngay trước khi cậu ấy mở lời chào, chắc bởi nét mặt tươi sáng và phong thái thân thiện đó. nam cũng là người hiếm hoi trong nhóm từ chối những bữa ăn ngoài độc hại mà chọn cách về nhà, nấu cho mình bữa tối ngon lành và đủ chất. và cậu cũng là người hiếm hoi trao trái tim mình cho khánh.

nam thích khánh ngay từ lần đầu tiên, đắm đuối trong đuôi mắt cong cong như vân nước của cậu khi cười. và chấm ruồi nho nhỏ bên mắt phải. khánh rất hiếm khi cười hoặc phải chăng, nụ cười của em đã quá chuẩn mực đến mức khó phân biệt em đang sống thật với cảm xúc của mình hay không? nam để ý, ngay cả khi trung cầm tay em, khánh vẫn giữ một gương mặt lạnh băng, điềm tĩnh đến bối rối. có vài khoảnh khắc, nam thấy buồn cho trung.

rồi cái ngày mà khánh bình thản lê thân mình đến nhà trường sơn - cứ điểm của cả đám, nhàn nhã tháo giày và cất nó lên kệ. hôm đó, em không đi cùng trung. ai cũng lấy làm lạ vì bình thường trung luôn đi đằng sau khánh như một đầy tớ trung thành. đầy tớ - anh em trong nhóm trêu vậy, vô thưởng vô phạt nhưng khiến trung rối bời. một phần trong trung bực tức vì trò đùa này chẳng tinh tế chút nào, một phần tổn thương như những nắm cát vỡ vụn dưới gót giày và trong lòng trung cầu xin khánh có thể thấu hiểu điều đó mà chia sẻ tình yêu nhiều hơn với trung. nhưng khánh chẳng hề gì là tiếp thu và lắng nghe. em vẫn vậy, lạnh nhạt và thờ ơ trong vòng tay của trung.

- bọn em chia tay rồi

nam thấy khánh điềm tĩnh đến kinh ngạc còn duy ngồi một góc mặt mày bỗng tươi tắn. nam biết duy thích trung từ lâu bởi một lý do kì lạ nào đó, những kẻ ôm mối đơn phương có thể dễ dàng nhận ra nhau. nhưng khác với sự trầm ổn và cẩn trọng của nam, duy sốc nổi và tuy là anh ấy lớn nhất đám, duy cũng không kiêng dè điều gì cả. có thể ở một góc độ, người ta sẽ trách trung thay tính đổi nết quá nhanh nhưng với tất cả anh em trong nhóm, họ đều hiểu duy đã bật đèn xanh từ lâu.

- khánh ổn không?

nam đem cho khánh một lon cafe lạnh vào cái ngày mà anh em đã đi nhậu nhẹt hết. nam không thích ồn ào còn khánh không thích chạm mặt trung. và thế là cả hai quyết định ở lại nhà sơn và giết thời gian.

- có chuyện gì khiến tớ không được ổn à?

- ừm... không

nam bối rối, đặt chiếc lon lên bàn của khánh rồi lui ra sofa. khánh nhìn theo cho đến khi nam ngồi xuống và loay hoay khởi động laptop.

- nam thích tớ đúng không?

nam im lặng nhìn khánh, ánh nhìn thẹn thùng của cậu va vào đôi mắt thờ ơ của em. nam cảm thấy mình giống như một củ tỏi và đang bị bàn tay ai đó lột trần từng lớp. chuyện nam thích khánh rất kín kẽ, có chăng chỉ có bảo biết khi anh táy máy nghịch điện thoại của cậu và phát hiện ra một kho ảnh của khánh trong đó. bảo đá lông nheo một cách lúng liếng, mắt anh híp lại như một đường chỉ, hóm hỉnh xán lại gần nam đang cuống cuồng tắt điện thoại.

- tôi đã biết hết rồi nhá

- dì biết gì?

nam lườm lại khi bảo tí ta tí tởn ba hoa về những gì anh vừa thấy được. chuyện này rất thú vị mà. việc duy thích trung thì rõ như ban ngày rồi còn nam cũng dành cho khánh một mối tương tư thì bảo rất lấy làm vinh dự khi là người đầu tiên biết chuyện. nhưng cái điều éo le ở đây là trung và khánh vẫn là một đôi ở thời điểm đó.

- nam ạ

bảo choàng tay qua vai đứa "cháu" và ra cái vẻ thương cảm, gật gật gù gù. anh nhân tiện dựa cả thân người to như con trâu mộng vào bờ vai xương xẩu của nam, cọ mái tóc dài thượt, lòa xòa khiến cổ nam nhồn nhột.

- dì nói cái này chắc mày sẽ bất ngờ. nhưng dì không ủng hộ chuyện của trung với khánh

nam tròn mắt nhìn sang bảo, người đã thó được gói snack ở đâu đó, anh bỏ một nắm vào miệng và nhai nhồm nhoàm, cậu không còn cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn đợi bảo xử lý xong nắm snack rồi tiếp tục câu chuyện. bảo nói hai người này không hợp, trung hơi gia trưởng và thằng nhóc đó - bảo gọi như vậy khiến cậu hơi nhột vì trung hơn nam tới 4 tuổi lận, thích thể hiện ra cái uy quyền của mình. điều này có thể hợp lý và dễ hiểu phần nào vì trung là quản lý của một tiệm cafe có tiếng nhưng đó không phải một lý do thuyết phục để bào chữa cho tính cách cầu toàn và "thích ra oai" của cậu ta. trung muốn khánh là một người yêu ngoan ngoãn hay giống như con búp bê xinh đẹp trong tủ kính để trung có thể đem ra ôm ấp bất cứ lúc nào. mà khánh thì lại là tuýp không thích thể hiện quá nhiều, thậm chí là thờ ơ đến đáng sợ. kiểu quan tâm khánh gửi đến trung khá là gián tiếp - bảo đang theo đà nên dùng từ ngữ một cách khá ngẫu hứng khiến nam phải ngẫm một chút.

- tức là thay vì ngồi trên bồn rửa mặt và vòng chân qua eo trung thì thằng khánh sẽ chuẩn bị sẵn khăn rửa mặt, một cốc nước và bàn chải có sẵn kem đánh răng ở đó

nam à lên một tiếng như cách bày tỏ sự tiếp nhận của mình.

- quan tâm một cách xa lạ nhỉ?

- có thể cho là thế, tính khánh nó như vậy rồi, ai yêu nó cũng hóa điên vì sự thờ ơ phát sợ đấy