Chapter Text
for you.
-
vài ngày trôi qua kể từ hôm thanh duy mất kiểm soát và giáng một cú tát thù hằn vào khánh. chẳng ai nhắc lại chuyện đó hay thắc mắc về sự tồn tại của mấy người có liên quan. nam cười xuề xòa tặc lưỡi với sơn đang cuộn tròn trong lòng thạch - người giật giật cái mỏ toan chửi đổng lên vài chữ hỗn hào:
- thôi thôi thôi thôi, em không có muốn khơi mào với hai đâu
- rồi sao mày bỏ bê em tao ở nhà xong ra đây hóng hớt vậy nam?
sơn dẩu môi lên trả treo, làm thạch phì cười mà khoanh chân lại, vẽ ra một vòng tròn hoàn hảo bao lấy người yêu. nam chẳng thèm đáp, cậu trai nhỏ tuổi hơn nhón lấy hộp nguyên liệu được sơ chế sạch sẽ từ phòng bếp của phát, cất vào balo, rồi cũng cả nể nhận thêm một hộp nữa bởi cái lý do “mày ăn lắm như heo, em tao có mà chết đói” của trường sơn.
- chăm sóc khánh cho cẩn thận nhé, có gì nhớ báo các anh
thạch làm handsign gọi điện và hướng về phía nam. có lẽ giữa những cái mỏ hỗn hào và mất kiểm soát trong tổ hợp này, thạch là người hiếm hoi bình tĩnh lùi lại một bước mà suy xét cẩn trọng. nam bỗng thấy biết ơn vì tình yêu của sơn đã kéo thạch trở thành một mảnh ghép quan trọng trong nhóm.
ngay khi nam rời đi, sơn bâng quơ nhìn vào cây guitar treo trang trọng trên tường, ngay trên đống cúp và kỉ niệm chương sơn đã gặt được trong sự nghiệp. sơn ngả đầu vào bả vai người ngồi sau, thở dài:
- mình chẳng quên được nữa là nó
thạch, sơn và phát ngồi thừ trên khổ sofa rộng, mỗi người đuổi theo một ký ức xa vời về cái ngày mọi thứ còn yên ả, cái ngày khánh gối đầu lên đùi bảo và châm chọc cái giọng cải lương sến súa của duy, cái ngày cả đám kéo nhau lên phim trường chỉ để thổi nến mừng sinh nhật phát, cái ngày khánh len lén luồn tay mình vừa khít từng kẽ tay của đan, ngượng ngùng và tưởng tượng khi chứng kiến thạch hôn lên môi sơn một cái rõ kêu, cái ngày nam kéo trung đến giới thiệu cho cả đám và chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh đen trắng.
mà kể ra, chẳng ai nhớ hết bao nhiêu ngày nam đã luôn ở đó và đợi khánh.
và rồi, trên danh nghĩa tình yêu, họ đã phá hủy tình bạn.
-
những vết lằn trên má trở thành một cái cớ hợp lý để khánh được rảnh rỗi, ở lì trong nhà giữa lịch trình bận bịu. ekip lo sốt vó, cứ chốc chốc lại gọi cho em hoặc cho nam, thăm hỏi rồi thúc giục rồi tỉ tê bởi dù có ngàn vạn lần khánh càu nhàu “em sơ ý bị ngã” thì cũng chẳng ai tin được, làm nam lại phải đứng ra, lựa lời ngọt nhạt cho êm xuôi. người yêu cậu chẳng ừ hử gì, yên tâm đóng cửa và ngủ tiếp.
- khánh ơi, anh phát cho nhà mình đồ ăn nè
nam đẩy cửa, gọi với vào trong. quả nhiên người yêu cậu vẫn ủ ấm trong đụn chăn, lướt điện thoại mà chẳng để tâm vào thông tin trên đó. nam thảy hai chiếc hộp vào tủ lạnh rồi rửa tay, cậu bước vào phòng ngủ với một ly nước ấm và vài viên đá gói ghém trong chiếc khăn mặt. để chườm cho khánh ấy mà, anh thạch dặn thế mà nam cũng gật gù đồng tình, làm theo cho khánh chóng xinh.
- khánh ơi
nam khẽ khàng lật phần chăn che quá nửa mặt của khánh, ngày hôm nay những vết hằn đã nhạt đi mà chuyển qua một màu hồng phơn phớt. nam cứ ngắm mãi vào gò má mềm mại của em, vào chấm ruồi nhỏ nơi cuối mắt phải, những sợi lông tơ nhạt màu. dọc trên sườn mặt bao nỗi thương nhớ, nam thấy tim mình rung lên một thanh âm trong trẻo của chuông gió, nhúm hoa bé xíu màu tím nhạt gói lại đem tặng em, ngón tay nam lướt trên phím đàn mềm như thạch, dưới chân là vũng nước cá nhảy. như vậy thôi có quá lời không? người yêu cậu đẹp hơn mọi bản tình ca nam đã viết, vài nốt nhạc chạy nhảy trên khuông gỗ với đôi chân em mang giày bệt lướt trên vỉa hè lát đá cùng anh.
khánh quay nhìn nam, để rồi dính chặt vào mật ngọt yêu chiều từ đôi mắt người yêu. chiếc smartphone trong tay em buông lơi, như lớp cửa gỗ sồi chắc nịch ngăn cách em với thế giới bị phá vỡ, khánh buông lỏng cả sự lạnh nhạt của mình luôn. “nam về rồi à?”, nghe phi lý như chuyện thỏ trên mặt trăng, nhưng khánh chẳng nhận thức nổi bản thân cứ thế chìm dần, chìm dần vào vòng tay của nam.
- khánh định nhìn anh mãi như thế à?
khánh mơ màng giữa đồng tử màu nâu sẫm của người yêu, và có vẻ như lần này em tỉnh táo trong cơn mơ ấy, rõ mồn một từng tiếng rơi vào tai. hình như lần đầu nam xưng “anh” với em dù thực tế nam hơn khánh một tuổi. khánh đoán trước giờ vì nam chẳng dám làm em khó chịu nên người yêu vẫn luôn nhún nhường, vẫn luôn dịu dàng, vẫn chịu phần thiệt thòi về mình. mọi đặc quyền của người yêu nam từ bỏ để đổi lấy sự bình yên trong lòng khánh. chỉ trách là nỗi u uất trong em cao như núi, lạnh lẽo khép mình giữa chốn ấm êm, nam đi mãi cũng chẳng hiểu nổi em.
- khánh này,
ngón tay người yêu trườn lên gò má em nâng niu như gảy một bản tình ca.
- anh thương khánh nhiều hơn bất kỳ thứ gì trên đời
ngón tay nam trượt tới nốt ruồi cuối mắt phải, chấm nhỏ u sầu hệt như giọt nước mắt. cũng chả trách, nam chẳng đếm được đã bao nhiêu lần đứng sau cánh cửa để nghe tiếng thạch, sơn dỗ dành khánh vỡ vụn. những vết thương hở rướm máu chằng chịt không một mảnh da lành lặn.
- mà vì, anh luôn đến trễ
- nên đan bỏ em đi để trung tới tổn thương em
khánh vùi mặt vào ngực nam thỏ thẻ, em vẽ những vòng tròn nguệch ngoạc lên áo người yêu. một tiếng khịt mũi khẽ khàng dẫu khánh chẳng khóc mà nam vẫn mãi đau lòng. khánh lại nhớ tới đan cùng chiếc áo rách bươm của anh, một phần cơ thể bê bết còn khánh lê thân mình sứt xẻ lại gần người yêu.
đã năm năm rồi nhưng khánh chưa bao giờ quên kí ức đấy, day dứt đến độ nó trở thành một thói quen trong ngày. ngày xuân đi qua cướp đi người yêu của khánh, nụ cười tự nhiên trên môi em và một trái tim đập vì thứ xúc cảm thiêng liêng em tôn thờ.
- em tự tập guitar một mình
nam bắt lấy những ngón măng của người yêu, không còn hằn những vệt dây cước lì lợm trên đầu ngón.
- mà mỗi lần nhấc đàn lên lại nhớ tới đan nên em đành thôi
nam im lặng hít mùi hương nhàn nhạt trên tóc khánh, tay không rời tay em nửa li. bao ấm nồng trong tình yêu chân thành nam chỉ mong khánh uống lấy một chút. tim nam nện thình thịch những tiếng vồn vã, khánh biết hết, khánh biết người yêu đang lo sợ đến mức nào. tuy rằng khánh chưa từng nói nhưng bằng sự nhạy cảm, nam vẫn luôn hiểu rằng mình không thể thay thế vị trí của đan trong lòng khánh, và rằng cả đời này, dẫu khánh chọn ai thì người ấy sẽ nên và luôn ở cạnh em, vá víu vết thương rướm máu.
nói đúng hơn, nó là một vòng lặp chừng nào khánh còn sống. mà cũng bởi khánh đã dành cho đan mọi điều rung động thuần khiết và trọn vẹn nhất em có, khánh không nghĩ đến đan như một người mang nợ em. khánh chỉ tưởng rằng sẽ rất lâu nữa hoặc chẳng bao giờ em yêu một ai như vậy. vết thương khâu lại hôm trước sẽ bung chỉ vào ngày kế tiếp, cứ thế, chẳng thể kiên nhẫn nổi.
- anh xin lỗi khánh
nam áp má mình lên tóc khánh và khum tay ôm trọn lấy người yêu trong lòng. những thước phim nam đứng sau cánh cửa để nghe tiếng người mình yêu thút thít, uất ức, đau đớn, gọi tên đan và nguyền rủa trung. nam đứng chết trân, từ từ trượt xuống như cảm nhận chính nỗi đau bức bối trong lòng khánh mà chẳng thể chạy lại, bịt chặt tai em. nam luôn có một nỗi sợ vô hình, xuất phát từ tình yêu vô tận anh dành cho em - rằng những luồng cảm xúc tai hại sẽ quẩn quanh, khiến khánh khó xử, chẳng biết đi về đâu.
mà giờ nam hiểu rằng có một nỗi sợ kinh hoàng hơn. nam sợ khánh rơi vào hố đen tuyệt vọng một lần nữa, để rồi những phiến thành trơn trượt khiến em chẳng thể trèo qua miệng hố. khánh sẽ chết mòn khi vài cơn ảo giác ập đến, tuôn vào trong, dìm em ngạt thở. nam khẽ rùng mình, những lúc thế này anh chỉ muốn từ chối thiên phú về trí tưởng tượng được ban cho để anh làm nhạc. ý nghĩ ngột ngạt ấy khiến nam sợ, và rằng nam thề nguyện sẽ dành cả một đời vá víu vết thương cho em. nghe thi vị và cao thượng như một đấng cứu thế chúng sinh, nam chỉ nhìn người trong lòng đang vo một nhúm áo mình trong tay, hôn lên mái tóc mềm của khánh mà tự thấy mình nên ở bên cạnh em.
mãi mãi.