Chapter Text
Chuyện gì đến cũng phải đến, sự phản bội của Kayano làm cả lớp E có một phen choáng váng, quá khứ của Koro-sensei được tiết lộ. Sớm hay muộn, Koro-sensei cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống thường nhật của hai mười bảy người bọn họ. Thời khắc thi cuối kỳ qua đồng nghĩa với việc chỉ còn rất ít thời gian họ còn được trải qua những ngày tháng này. Karma vẫn không thể tin được rằng mọi thứ sắp kết thúc mà chẳng ai trong số ba người họ quay về tương lai. Bà bói lúc trước nói chờ đợi, mà chờ đến bao giờ thì không biết. Biết đâu thế này lại tốt. Rio, Gakushuu và cậu đều có thể làm lại cuộc đời của mình, né tránh những lựa chọn sai lầm, tài giỏi, năng nổ hơn nữa. Nếu được thì Karma sẽ không lãng phí thì giờ để quá chăm chú vào việc một mình một cõi nữa. Cậu muốn lôi Gakushuu đi đủ khắp chốn để cậu ta nếm trải mùi vị cuộc đời, muốn tạo thêm nhiều ký ức vui vẻ hơn nữa trước khi chia ly một lần nữa. Đó là con đường đã định rồi. Nhưng họ sẽ gặp lại nhau thôi, miễn sao Gakushuu muốn, cậu sẽ luôn đợi cậu ta. Cái móc khoá chú chó còn lủng lẳng trên điện thoại, Karma mở vài tấm ảnh chụp Nagisa hôn Kayano ra, tấm tắc khen bản thân chụp quá đẹp. Có vài tấm của Koro-sensei khi thầy ta tự sướng với cậu và hội của Nagisa. Cậu lướt qua, một số ảnh bầu trời, rồi đến Gakushuu đang ngồi viết bài, Gakushuu há miệng ăn bánh, Gakushuu cười lớn. Tấm ảnh hồi cả hai đi chơi game thùng đập vào mắt, và Karma cảm thấy bồi hồi một cách đột ngột. Không thằng con trai nào dành hết thời gian rảnh của mình để tìm đến một người nếu chỉ gọi nhau là bạn. Gakushuu chắc hẳn phải biết điều đó.
Karma biết Gakushuu chắc chắn cũng đang cảm thấy những gì cậu đang cảm thấy. Cơ thế, vì nhiều lý do, có nhiều chuyện còn đang bỏ ngỏ. Cậu vẫn còn đang nghĩ về ngày họ gặp lại nhau năm hai mươi tuổi. Mọi tin nhắn Karma gửi, Gakushuu đều không nhận được thôi. Chỉ là làm sao cậu ta không nhận ra cậu được? Cậu vẫn cao một mét tám lăm, mặt mũi vẫn thế, khác mỗi tóc vuốt keo. Chẳng phải cậu ta có trí nhớ thấu niệm sao? Cậu nghĩ, mà không hỏi. Không biết phải mở lời thế nào. Đồng tử vàng pha phản chiếu ngày đánh số hai mươi tư trên tường, mai là ngày sinh nhật rồi. Thời điểm họ trải qua chuyến quay ngược thời gian vào 14/12 đã qua, vẫn chưa có gì thay đổi, Karma thở dài. Sinh vào Giáng Sinh thì phải tặng hai món quà mới đúng. Cậu có hai lựa chọn, một là nằm nhà, hai là ra ngoài chơi. Và lựa chọn thứ hai sẽ liên quan đến ba lựa chọn khác, một là đi chơi với bạn bè, hai là đi chơi một mình, còn ba là rủ Gakushuu đi. Đi riêng lẻ hai đứa giữa những cặp tình nhân, chẳng biết chăng Gakushuu có hiểu điều cậu muốn nói không. Sáng nay Koro-sensei còn đến tặng quà cho cậu là mấy cuốn sách học nâng cao, tử tế gớm giữa kỳ nghỉ đông. Karma chuẩn bị bấm vào danh bạ cái tên “Hạng Hai”, vậy mà Hạng Hai đã gọi trước. Đúng vào thời điểm đó. Ngoài trí nhớ siêu khủng thì cậu ta có thần giao cách cảm à?
“Cậu rảnh không?”
“Rảnh.”
“Xuống nhà đi, tôi đang đứng đằng trước.”
Hả? Karma nhảy khỏi giường mà vén màn cửa sổ ra. Mái đầu tóc vàng dâu ngẩng lên, mỉm cười vẫy tay. Không nghĩ ngợi gì, Karma vội chạy xuống nhà, bỏ ngoài tai lời hỏi han sao gấp gáp thế của bố mẹ, mở toang cửa nhà ra. Hơi thở hổn hển phà ra khỏi bờ môi, biến thành màu trắng mờ đục giữa không khí. Gakushuu vẫn điềm nhiên trong chiếc áo khoác nâu dày, chóp mũi đỏ lên vì lạnh lẽo. Ánh đèn vàng mờ ảo bên đường khiến màu tóc vàng dâu có màu vàng hơn hẳn màu cam thường ngày.
“Giáng sinh vui vẻ.”
“Còn chưa đến nửa đêm nữa.”
Chiếc áo phông ngắn tay làm cùi chỏ đến đầu ngón tay cậu lạnh buốt. Cậu xỏ dép, bước đến trước cổng.
“Vậy nên tôi mới đến đưa cho cậu cái này.”
Gakushuu đưa ra một túi quà bọc giấy nâu, thả xuống để Karma bắt lấy. Cũng nặng phết.
“Quà Giáng Sinh?”
“Ừ. Biết tính cậu nên mai tôi mới tặng quà sinh nhật.”
“Nhưng tôi chưa mua quà cho cậu.”
“Không cần đâu, tôi thừa quà rồi.”
Điệu cười khẩy trên môi xua tan cơn gió thoáng.
“Nếu cậu đã có lòng thì tôi đành nhận vậy.”
Có quà miễn phí ngu gì không nhận. Karma lôi vật từ trong bọc giấy nâu ra. Ngay lập tức đã có ba chữ hiện lên trước mắt làm cậu ngỡ ngàng. Đó chính là “toán rời rạc”. Hả? Cái quái? Tưởng quà gì chứ mấy cái này ai thèm? Đã vậy còn là tuyển tập ba quyển, mỗi quyển ba trăm trang. Mà tính ra cậu cũng nhai quyển sách này đến mòn răng hồi đại học rồi.
“Món quà này có ý nghĩa thiết thực gì không vậy?”
“Cậu có thể học để cho đỡ chán vào đêm khuya.”
“Cóc cần.”
“Sau này cậu sẽ phải cảm ơn tôi thôi.”
“Học sinh cấp hai cần gì học ba cái này.”
“Hiểu biết thêm không bao giờ là thừa.”
Karma lè lưỡi, văn vẻ ghê gớm. Cơ mà đối với loại người ham học như Gakushuu thì đó chính là một chân lý. Chẳng biết tại sao nữa, nhưng dần cậu cũng bị mấy lời này quanh quẩn trong đầu mất rồi.
“Vậy thôi, tôi về đây.”
Tự tiện đến rồi tự tiện đi như vậy, quả thực là Asano Gakushuu. Món quà vẫn ôm chặt trong lòng. Cậu nhìn cậu chàng tóc vàng dâu quay người đi thật nhanh, ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng cao ráo của hội trưởng. Rồi. Bỗng dưng có gì đó không ngừng thôi thúc trong lòng, chẳng lẽ cậu cứ để mọi chuyện diễn ra thế này sao? Cứ như lặp đi lặp lại quá khứ vậy. Và Karma vẫn mãi là thằng nhóc cấp ba không thể lớn lên như Peter Pan. Nếu Rio ở đây, chắc hẳn cô sẽ chê cười Karma kiêu ngạo giờ lại thành kẻ hèn không dám đối diện tình cảm của mình nhất. Cậu vội mở cổng ra, chạy đến chỗ Gakushuu để níu lại góc áo khoác. Cậu ta quay đầu lại, đôi mắt oải hương mở to.
“Cậu rảnh không? Mình đi chơi đi.”
Karma nghĩ mình đã hơi hấp tấp mất rồi. Dầu vậy, tuổi trẻ sẽ là gì nếu không có sự nóng vội chứ?
“... Được thôi.”
Con tim của Gakushuu như muốn nổ tung trong thời khắc Karma dẫn cậu vào nhà họ Akabane đợi cậu ta thay đồ. Cậu cố giấu tất cả những gì hiện ra trên mặt, tỏ vẻ điềm nhiên dù mạch cứ đập đùng đùng bên tai. Mới đầu, cậu còn chối vì ngại có phụ huynh trong nhà. Cuối cùng thì lại yếu lòng trước ánh nhìn mong mỏi của Karma, đáng tiếc là quyết định đó đã dẫn Gakushuu đến một tình cảnh khá khá xử khi đang ngồi trong phòng khách cùng với bố mẹ của cậu ta trong lúc chờ đợi. Gakushuu như mọi khi vẫn hành xử rất mẫu mực, chào hỏi đàng hoàng, vui vẻ và thân thiện. Cậu không muốn tạo ấn tượng xấu với ông bà Akabane; đồng thời, cậu cũng muốn hiểu tại sao Karma lại không gần gũi với bố mẹ mình cho lắm, hay việc bố mẹ cậu ta không bao giờ ở nhà. Hai vị phụ huynh đang bật TV lên coi kênh tin tức, thi thoảng mẹ Karma có đưa mắt qua dò xét cậu, còn bố cậu ta thì hỏi những câu bâng quơ về Gakushuu như tên gì, nhà ở đâu, học cùng lớp à. Đáp án cho cả ba câu hỏi là: Dạ cháu là Asano Gakushuu, nhà cháu cách đây vài căn, cháu học cùng trường khác lớp. Gakushuu không nói những thông tin không cần thiết như thực ra cháu là hội trưởng hội học sinh học lớp A còn bạn Karma học ở lớp từng được gọi là kém nhất trường.
“Hai đứa bạn bè với nhau lâu chưa?” Bà Akabane cất tiếng hỏi. “Hồi trước thằng nhỏ không có nhiều bạn lắm nên chẳng bao giờ thấy dắt ai về nhà.”
Nghe câu hỏi ấy, Gakushuu đếm số năm mình quen biết Karma, từ cuối năm cấp hai cho đến tận bây giờ. Tuy không thể gặp nhau suốt những năm tháng đại học và làm việc, nhưng thi thoảng cậu vẫn nhớ về cậu ta. Như một ký ức vui vẻ thuở niên thiếu, bao nhiêu hoài bão và nỗ lực đều dồn hết vào ngày tháng đó. Nếu không có Karma, cậu cũng vẫn sẽ chiếm được những ngôi đầu của thế giới thôi. Chỉ là, nếu không có Karma, cuộc hành trình ấy sẽ chẳng vui vẻ gì cho lắm. Thật hài hước làm sao việc mất liên lạc mới được phanh phui ra gần đây, cả hai đã tiêu tốn quá nhiều thời gian để gặm nhấm nỗi đau những lúc không làm việc.
“Gần một năm ạ.” Xét cho cùng, quãng thời gian này họ mới gần gũi với nhau nhất. “Bọn cháu mới bắt đầu chơi với nhau hồi cuối kỳ một, do cả hai cũng có máu ganh đua.”
“Vậy thì tốt quá nhỉ, có người bạn tâm đầu hợp ý thế hèn gì Karma vội vàng thế.”
“Thật, anh chưa bao giờ thấy thằng nhỏ có biểu hiện như vậy hết.”
Gakushuu nhướng mày.
“Bình thường cậu ấy ra sao vậy ạ?”
“Thằng bé khá cá tính nên hồi nhỏ từng là trùm khu phố đó, hồi cấp một với đầu cấp hai cứ có vụ đánh nhau nào là cô chú phải chạy ra xin lỗi hết.”
“Đúng rồi, có lần còn thả hết ếch thí nghiệm ở trường vô sân vườn nhà làm cô chú tối ngủ không yên với tiếng ếch kêu. Lúc tra hỏi thì cu cậu bảo không muốn mổ xẻ nên đi cứu mấy bạn ếch, thấy vừa thương vừa hài.”
Câu chuyện về Karma hồi nhỏ khiến Gakushuu không ngừng cười nổi, hoá ra tiếng ếch kêu năm đó không phải cậu tưởng tượng ra.
“Asano này, cô chú nhờ cháu chút việc được không?”
“Dạ?”
“Cháu đi chơi với Karma đến tầm mười một giờ đêm hẵng về được không? Cô chú có chút bất ngờ nhỏ cho thằng bé, có gì để cô cho tụi con thêm chút tiền tiêu.” Vừa nói, bà Akabane dúi vào tay Gakushuu hai tờ mười ngàn yên. “Chắc cháu cũng biết cô chú không phải là bậc phụ huynh tốt cho lắm, nhưng cô chú muốn mình có thể trở nên tốt hơn, vì Karma. Nên mong cháu có thể giúp cô chú giành lấy cơ hội đó.”
Gakushuu bất giác nghĩ về cha mình, những lời Asano Gakuho nói in đậm trong tâm trí. Ông sẽ dành cả phần đời còn lại này để bù đắp cho cậu. Cha cậu chắc chắn không phải người hoàn hảo gì, dầu ông luôn cố gắng để trở nên hoàn hảo nhất có thể để trở thành hình mẫu làm gương cho Gakushuu. Gakushuu biết cả cha cậu lẫn cô chú Akabane đều cũng là con người mắc phải nhiều lỗi lầm khác nhau, khó có thể tránh khỏi sự khiếm khuyết của bản thân. Kể cả cậu - người đã nghe về lỗi lầm của họ, nhưng vẫn vô tình trượt chân trên đường đời. Mối quan hệ giữa cha và cậu đã nới lỏng ra hơn nhiều khi chủ nhật vừa rồi, cha còn cùng làm bài luận cá nhân với cậu. Cậu cũng muốn những khoảnh khắc đó xảy đến với Karma, không phải cô đơn, không phải dằn vặt, có thể họ cũng sẽ được sống như những gia đình hạnh phúc trên phim truyền hình sitcom. Karma không nhất thiết phải tha thứ cho ai, và cũng không nhất thiết phải đứng yên ở một chỗ. Chỉ là, cần có một cơ hội thứ hai dành cho những người muốn nỗ lực.
“Cháu không cần tiền đâu ạ, nhận thì không phải lắm.” Gakushuu mỉm cười. “Nhưng cô chú yên tâm, cháu sẽ dẫn Karma về trước nửa đêm.”
Tiếng bước chân xuống nhà làm cả ba giật mình, bà Akabane vội cư xử như chưa có gì xảy ra còn ông Akabane chú tâm vào màn hình TV.
“Cảm ơn cháu.”
Karma đứng bên bờ cầu thang, áo khoác đen dài ủ ấm, thêm chiếc khăn quàng cổ mỏng màu đỏ. Cậu ngờ vực nhìn qua ba người họ rồi ám hiệu chỉ ngón cái ra cửa, Gakushuu cũng nhận ra nên lễ phép cúi chào rồi ra ngoài. Cậu trai tóc đỏ đeo đôi bốt vào, không quên nhìn lại về hướng trường kỷ.
“Con đi đây.”
Ông bà Akabane vẫy tay.
“Đi chơi vui nhé.”
Ngoài phố đông đúc và nhộn nhịp với hàng dàn ánh đèn, bánh kem Giáng Sinh trắng xoá bày bán trên khắp nẻo đường. Karma thích thú ngó nhìn xung quanh, đủ loại đồ vật trang trí sáng choang. Có nhạc phát nơi loa phát thanh, trẻ con cười đùa trên chiếc mô hình tàu hoả, ông già Noel đi vòng quanh ban phát quà tặng. Vừa nãy cậu cũng mới được cho một quả bóng bay luôn, cơ mà cậu em đi cho một đứa nhóc khác rồi. Gakushuu thì cứ đi đường vài phút lại bị chào hàng bởi mấy cô chú ven đường, nghĩ cùng hài, cậu ấm Asano có bao giờ đi chợ đâu nên thấy gương mặt lạ là bị gạ đúng rồi. Không biết cậu ta ở Mỹ thì sẽ tự nấu ăn hay hốc đồ căn tin qua ngày nữa, với một tên cuồng tập thể dục như Gakushuu thì cậu ta phải nạp nhiều protein lắm đây.
“Giờ mình đi đâu đây?”
“Trượt băng thử không?”
“Trời lạnh kinh hồn mà cậu cũng biết lựa chọn hoạt động quá nhỉ?”
“Càng ngược đời mới càng vui chứ.”
Lèm bèm là thế, cậu ta vẫn theo đi theo Karma thôi. Sinh nhật cậu, cậu là vua. Cả hai dạo bước vòng quanh nẻo đường, trời lạnh mà đông người tụ tập thế này cũng dần trở nên thật nóng nực. Họ tiến vào khu trung tâm mua sắm, leo bộ vài tầng lên khu sân trượt băng nhân tạo, chỉ khi vào đông thì chỗ này mới dám mở cửa, còn hè thì cải tạo thành hồ bơi. Sân băng chẳng có bao nhiêu mống, khoảng tầm hai mươi người là cùng. Karma kéo Gakushuu ra thuê giày trượt, nhân viên mỉm cười thân thiện, hỏi họ có muốn mua gói giảm giá cặp đôi không.
“Tụi tôi không phải-”
“Có.”
Gakushuu ngắt lời. Cậu ta vừa nói gì cơ? Karma mở to mắt, đơ ra từ khi đó cho đến tận lúc Gakushuu trả tiền xong xuôi rồi kéo cậu ra sân băng cùng hai đôi giày. Ừ thì đồng ý là giảm giá cặp đôi cũng coi là món hời đi, nhưng mà cả cậu với cậu ta đâu có thiếu tiền đến mức đóng giả? Đúng không? Karma ấp úng mở lời hỏi tại sao, nhưng cậu ta cũng ngăn lại hết những suy tư bằng cái chườm lạnh nơi gáy cổ cậu. Bàn tay Gakushuu băng giá kinh khủng.
“Đừng nghĩ chi nhiều. Cứ chơi trước đi rồi tính.”
Nói rồi cậu ta tiến vào sân băng trước, đeo giày nhanh thật. Karma cúi xuống xem hai hàng dây đang thắt nút, vội cột vào nhau rồi nhanh chóng trượt ra cùng Gakushuu. Phải rồi, cần chi phải suy nghĩ nhiều mà không tận hưởng thời khắc này. Hai người trượt chậm trước, rồi mới nhanh dần lên một chút. Nhìn vậy thôi chứ trượt băng khá khó vì phải giữ cân bằng tốt, với người chưa từng chơi trước qua patin hay trượt ván thì trượt trên băng sẽ khó nhằn hơn nhiều. Nhờ có mấy buổi thể dục ở lớp E mà Karma trượt tốt hơn hẳn, bắt kịp được với Gakushuu trong chốc lát. Lớn lên không có mấy bài tập đó nên người cậu yếu hơn hẳn, Karma nghĩ bụng mình phải siêng tập thể dục hơn khi lớn lên thôi. Cái cảm giác sảng khoái khi leo trèo ở ngọn núi ấy cùng lớp E biến mất thì tiếc lắm. Cậu đẩy chân phải lên trước, trượt nhẹ khoảng dài, rồi đến chân trái, tuần tự và lặp lại như vậy. Tập mấy động tác khó hơn ở đây chỉ tổ khiến bản thân và người khác bị thương thôi, họ đâu phải vận động viên chuyên nghiệp đâu mà. Có là thiên tài thì vẫn còn nhiều thứ kém hơn người khác lắm. Dầu vậy, đó vẫn là cái hay vì mỗi người đều có một vũ khí của riêng mình.
“Gakushuu này, cậu nghĩ điểm mạnh nhất của cậu là gì?”
“Câu hỏi đột ngột thật đấy.”
“Thì chủ đề nói chuyện nghiêm túc tí cũng được mà.”
“Vậy khả năng thích nghi.”
Karma nhường mày, cái này mới thật.
“Vì cậu đi du học này nọ sao?”
“Một phần, tôi đã quen với việc chấp nhận thử thách và giải quyết vấn đề rồi. Tôi thích tìm những nơi thật mới lạ để thử sức, nhờ đó mà tôi có thể dễ dàng thích nghi được các biến đổi xung quanh mình dễ dàng hơn. Hồi đi du học cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi, nhớ gia đình, khác biệt lối sống cũng chỉ là chuyện thường khi phải đương đầu việc khởi nghiệp với hai bàn tay trắng.”
“Cậu đích thị là con nhà người ta với dòng tiêu đề ‘từ học sinh mới ra trường đến CEO top thế giới’ trên báo rồi.” Karma cười khẩy. “Vậy mà tôi cứ nghĩ điểm mạnh của cậu là sự ham học cơ.”
“Tôi thì lại nghĩ điểm mạnh của cậu là sự cứng đầu.”
“Không biết cậu đang khen hay chê tôi nữa.”
“Nghĩ kỹ lại đi, tất nhiên là tôi đang khen cậu rồi. Nếu không nhờ tính cứng đầu thì cậu đã không đạt được chức quan chức trong bộ máy nhà nước ở tuổi hai lăm đâu. Người ta càng bảo cậu không làm được thì cậu càng làm, thậm chí còn thành công hơn người khác nữa. Nói cứng đầu có vẻ không hay ho lắm, nhưng đằng sau sự cứng đầu của cậu là những nỗ lực phi thường.”
Lời khen của Gakushuu làm Karma ngượng chín mặt, tự nhiên cảm thấy mọi nỗ lực của mình cũng xứng đáng phết. Cậu giấu mình trong chiếc khăn choàng đỏ, chân bắt đầu trượt nhanh hơn để Gakushuu không nhìn thấy mặt mình.
“Cậu phải làm hẳn một bài diễn văn luôn.”
“Cậu đã hỏi thì tôi phải thành tâm trả lời thôi.”
Cậu lè lưỡi, và Gakushuu trông ta đây lắm. Chuyến trượt băng kết thúc khi cả hai thấm mệt. Chân cậu cũng hơi mỏi rồi, ngó nghiêng quanh sân cũng thấy người ta về gần hết. Hai người họ ghé qua KFC, truyền thống gia đình Nhật là phải mua một rổ KFC bự về ăn đêm Giáng Sinh. Hai đứa học sinh thì chắc mua hai cây kem ăn là đủ rồi. Hơi lạnh cùng vị ngọt của sữa đông làm Karma buốt não, cậu lôi điện thoại ra xem đồng hồ, chín giờ đêm rồi. Một tiếng rưỡi nữa là trung tâm mua sắm đóng cửa. Không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Karma vốn chẳng có ý tưởng gì lắm khi lôi cậu hội trưởng ra đường, đi ăn thì cũng no rồi, vui chơi thì chẳng còn cái gì mở. Bình thường vào đêm Giáng Sinh thì người ta hay làm gì nhỉ, chắc là đi khách sạn chủ yếu, mùa này cũng là mùa của các cặp đôi mà. Cây thông Giáng Sinh trang trí giữa gian phòng, chuông reo, từng quả bóng tròn trang trí lắc qua lắc lại. Cậu không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì, đi hát karaoke à?
“Cậu muốn làm gì nữa không?”
“Ừm…”
Cậu không biết, nhưng Karma chưa muốn về lúc này. Thời gian họ còn ở bên nhau có bao nhiêu đâu.
“Vậy thì đi chỗ tôi muốn.”
“Chỗ đó là đâu vậy?”
“Một chỗ tập bóng chày cuối phố.”
Tập bóng chày giờ này như mấy đứa dở người à? Asano Gakushuu bị ám ảnh với thể thao hay gì? Karma xoa cằm, không ngờ người lý trí như Gakushuu cũng có mấy thú vui khác người này, học nhiều quá nên bị hâm là có thật bây.
“Bạn học Asano ơi, bạn học nhiều quá nên bị ấm đầu à?”
“Cảm ơn bạn Akabane quá quan tâm, nhưng tôi thấy bạn còn ẩm ương hơn tôi nữa.”
“Thật sao? Vậy tôi với bạn đi cùng nhau thì hợp đường hợp lối quá nhỉ?”
“Ồ đến đó rồi tôi xem chúng mình ai hơn ai.”
Cả hai chỉ mới gọi nhau bằng tên vài tháng vừa qua, cảm giác thật lạ khi nói ra họ người kia dù bản thân đã dùng danh xưng ấy gọi đối phương suốt bấy lâu nay. Gakushuu đứng dậy, dẫn đầu lối đi đến chỗ tập bóng chày, Karma theo sau với cây kem còn chưa ăn hết. Giờ này người đã thưa thớt hơn một chút, cậu nhìn qua cửa kính đang trưng bày đủ các loại quần áo khác nhau cho vui mắt, rồi dõi sang bóng lưng cậu trai mười lăm tuổi. Chỉ trong mười năm nữa thôi, cậu ta sẽ trở thành một tay doanh nhân khét tiếng toàn thế giới. Nghe có vẻ thì lâu đấy, nhưng những ngày tháng ấy sẽ trôi qua thật nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, ngày tốt nghiệp cấp ba cũng sẽ đến. Lời lẽ bỏ ngỏ, không dám nhìn nhau, không dám chờ đợi. Phía trước con đường sau khi cấp ba kết thúc là một tương lai không xác định và Karma không dám đánh cược tất cả vào một con người. Giai điệu bài nhạc Close To You của Carpenters vang lên, lời ca đằm thắm, dịu dàng tựa một khúc hát ru. Quen thuộc thật, bài hát luôn được chiếu trên TV mỗi lần chín giờ đến hồi xưa. Kể cả bộ anime The Girl Who Leapt Through Time cũng được bắt đầu vào khung giờ đấy. Karma cố ép mình thức thật khuya chỉ để được coi TV lúc bố mẹ đang ngủ. Nhớ thật, time waits for no one. Cậu bước vài bước tiến lên, khoảng cách giữa hai người thu hẹp dần. Chim chóc trên trời cao đậu gần, sao băng từ màn đêm rơi xuống.
“Tôi cũng như vậy.”
Tôi cũng khao khát được ở bên cậu.
Khu sân tập bóng chày hoang vắng bóng người. Chắc chắn rồi, Karma nghĩ đến cả tên cuồng bóng chày Sugino cũng chẳng rảnh đến mức ra đây tập vào giữa đêm. Cậu đá viên sỏi nhỏ trên sân trong lúc Gakushuu nói chuyện với người cho thuê sân, chắc là người quen hay gì đó. Nói xong thì cậu ta tiến đến chỗ cậu, tay cầm chiếc chìa khóa mở cửa. Bình thường chín rưỡi là sân đã đóng cửa rồi mà Gakushuu vẫn xin vô đây chơi được cũng kinh thật, đúng là sức mạnh của quan hệ. Ngoài trời lạnh đến mức tuyết muốn rơi luôn rồi, thế nên hai người họ đánh bóng cho nóng người. Nghe cái thể loại lý luận này cũng hài thật đấy. Karma trông cậu ta mở ổ trong lúc mình đang đút tay vào túi quần, hưởng thụ sự ấm áp của túi áo.
“Cậu quen chủ sân à?”
“Không.”
“Vậy cậu xin được chìa khoá kiểu gì vậy?”
“Tôi bảo hôm nay là sinh nhật bạn cháu, bọn cháu muốn vui chơi ở đây một lúc trước khi về và hứa sẽ nhặt bóng, đóng cửa đàng hoàng. Tôi đưa tên tuổi, số điện thoại, địa chỉ ra cho chủ sân phòng hờ các trường hợp thất hứa, bồi thường và mất cắp tài sản tại sân.”
“Cậu làm đến thế để làm gì? Lỡ đâu người ta xài những thông tin đó cho mục đích xấu thì sao?”
“Thì lúc đó cảnh sát sẽ can thiệp, tôi cũng đã ghi âm từ đầu đến cuộc trò chuyện rồi.” Gakushuu đẩy cửa ra. “Điều quan trọng khi thực hiện một giao dịch là có lòng tin giữa hai bên, nếu chủ sân tin tôi để đưa chìa khoá thì tôi cũng phải có đủ điều kiện để tạo lòng tin cho chủ sân.”
“Nếu là cậu thì tôi đã chẳng dính líu đến mấy việc phiền hà này rồi, chẳng ai đi xa đến mức đó chỉ để đi chơi bóng chày ở một sân tập đã đóng cửa.”
“Có vài hành động có ý nghĩa đại diện khác nhau.”
“Vậy ý nghĩa của hành động này là gì?”
“Là tôi sẵn sàng hạ mình xuống vì cậu.”
Ồ. Karma mở miệng, cậu không biết nên nói gì bây giờ. Cảm ơn? Bạn học Asano ghê vậy? Sự thật phơi bày trước mắt cậu với ông vua từ bỏ ngai vàng, tất cả vì một kẻ vô danh tiểu tốt. Karma ghét sao má mình nóng đến mức mu bàn tay lạnh lẽo cũng được sưởi ấm. Gakushuu không tiếp tục cuộc trò chuyện, cậu ta đội mũ bảo hiểm lên, quăng cho Karma một cái. Gậy bóng chày mới toanh, máy bắn bóng khởi động. Gakushuu vào tư thế, khoảng cách giữa hai chân rộng ngang vai, tay nắm chặt cây gậy. Ngay khi quả bóng vừa bật ra khỏi ống thì đã bị tác dụng bởi lực đánh siêu khủng, làm nó bật lên tận hồng tâm của bảng mục tiêu Homerun treo trên cao. Karma trầm trồ với cái đánh khó ai thực hiện được lần đầu, tên này đúng thực toàn diện. Đến lượt cậu trai đầu đỏ, cậu lấy một cây gậy, bắt chước tư thế đứng của Gakushuu vừa nãy. Viên bóng bật ra một lần nữa, nhưng cái đánh vẫn chưa đủ để trúng hồng tâm, chỉ đủ để để một cầu thủ chạy đi lượm banh trong sân. Thôi thì đây cũng không phải thế mạnh của Karma, vốn cậu đâu có ham mê thể thao lắm.
“Cậu đánh thêm lần nữa đi.”
“Cậu không đánh hả?”
“Cứ thắng miết người gà cũng chán quá.”
Cái tên này đúng thật là, Karma lè lưỡi, tiếp tục vung gậy đánh những phát bóng dồn dập. Rồi cậu sẽ chơi giỏi đến mức cậu ta phải loá mắt khâm phục cho coi.
“Cậu hay làm mấy chuyện bộc phát thế này lắm à?”
“Không, không hẳn.” Gakushuu cười nhạt. “Nhưng tôi đã tốn quá nhiều thời gian khiến bản thân khổ sở trong tương lai rồi.”
“Tôi cũng vậy.”
Bốn phát đánh, từng phát lại đến gần hồng tâm. Vai của Karma cũng bắt đầu mỏi rồi. Tầm mắt của cậu dần rõ ràng hơn qua từng lần đánh, người đã nóng lên hẳn. Cậu hít một hơi thật sâu.
“Phát này trúng Homerun thì cậu trả lời một câu hỏi này của tôi được không?”
Gakushuu mím môi, cậu ta cân nhắc một hồi.
“Được thôi.”
Trăng trên đầu vỡ vụn, Karma giơ gậy, vụt một cái. Tiếng vang của bóng đập mạnh vào bảng, trúng hồng tâm không chệch một ly. Gakushuu cũng đã đoán trước được kết quả này, dù gì thì Akabane Karma cũng là kẻ có thể biến những thứ không thể thành có thể, như nhảy vụt từ hạng mười ba lên hạng một, đạp đổ thành trì của Gakushuu trong một cái nháy mắt. Cay tức lắm chứ, nhưng phải công nhận rằng bản thân đã thua hoàn toàn. Biết làm sao đây khi mỗi lần gặp nhau, Karma đều làm những thứ ngoài mức tưởng tượng đến mức cậu phải ngỡ ngàng. Thành lập một công ty ma, chơi khăm cả trường, không ngại cãi tay đôi trước sóng truyền hình, đánh một đấu một với sát thủ chuyên nghiệp, ám sát sinh vật đã phá hủy Mặt Trăng. Có lẽ điều đáng ngạc nhiên nhất ở Karma là việc cậu ta không cần làm gì cũng đã toả sáng rồi. Từ cách cư xử cho đến suy nghĩ, nhìn thì lười biếng mà chỉ là tỏ vẻ vậy rồi cố gắng hơn bất cứ ai. Lúc nào đi ngang qua, Gakushuu lúc nào cũng thấy cậu trai ấy đang học, sách giáo khoa nâng cao chất đống, bài vở chi chít chữ. Có một đối thủ xứng tầm như vậy, dĩ nhiên cậu cũng phải nỗ lực theo. Cậu không muốn thua. Cậu muốn thắng. Và hơn cả ganh đua, Gakushuu tìm thấy những thứ tri thức có thể trao lại cho cậu hơn là cảm giác thỏa mãn. Karma quăng cây gậy qua bên cậu, Gakushuu bắt gọn bằng một tay.
“Đến lượt cậu.”
Gakushuu cảm nhận được đôi mắt vàng pha đang dõi theo từng chuyển động của mình. Cậu vung gậy vài lần, quả bóng trắng bay tới với tốc độ khó bắt kịp. Rồi vẫn như cũ, Homerun quá dễ dàng với kẻ hoàn hảo.
“Chúng ta cứ lặp đi lặp lại tình cảnh này miết nhỉ? Một người hỏi và một người trả lời.”
“Biết sao bây giờ, đó là cách một cuộc trò chuyện bắt đầu mà.”
Một quả bóng nữa trúng hồng tâm.
“Vậy cậu muốn hỏi chuyện gì?”
“Tôi không tin cậu không nhận ra tôi vào năm đó.” Karma chống cằm. “Chỉ có hai năm trôi qua thì làm sao tôi có thể thay đổi đến mức cậu không nhận ra được.”
“Thế câu hỏi là ‘tại sao cậu không nhận ra tôi’, đúng chứ?”
“Đừng lòng vòng nữa, Gakushuu.”
Cái vụt làm quả bóng bay ra ngoài sân thi đấu trong tưởng tượng.
“Tôi nói được gì khác đây? Sự thật là tôi đã thấy cậu quá nhiều lần nên mới không thể phân biệt đâu là cậu thật, đi đâu tôi cũng nhìn thấy cậu, cả trong mơ cũng không thể dừng.”
Thêm một cú ghi bàn nữa.
“Khi nhớ một ai quá rõ thì vô tình hình ảnh của người đó sẽ luôn hiện hữu trong cuộc đời.”
Ba điểm cộng dồn.
“Một dạng tự kỷ ám thị cả thôi.”
Hụt rồi.
Gakushuu chơi chán chê nên cũng buông tay bỏ gậy vào rổ, mồ hôi đượm trên trán bị hong khô bởi làn gió lạnh. Cậu ngồi bệt xuống chỗ ghế cạnh Karma, hai người cởi mũ bảo hiểm ra, thưởng thức sự tĩnh lặng của màn đêm. Đêm nay quả thực vẫn rất đẹp.
“Thế mình giống nhau rồi.” Karma quay qua nhìn cậu. “Tôi cũng không tài nào gỡ bỏ cái gương mặt tự cao của cậu khỏi tâm trí mình.”
“Cậu đến tận Mỹ chỉ để tìm tôi.”
Lời nói thốt ra tựa một câu cảm thán.
“Ừ, cũng vì lý do như vậy thôi. Không có cậu, mọi thứ bỗng trở nên thật nhàm chán. Vẫn có những lúc thú vị, nhưng mà cảm giác đó không còn như hồi cấp ba được nữa.”
Thật ngớ ngẩn khi cả hai đều cho rằng đó chỉ là mối thù ganh đua đơn thuần.
“Có vẻ như cả hai ta đều cần phải gặp nhau nhiều hơn để giải quyết những vấn đề đó.”
“Ừ.” Karma phì cười. “Chán bản mặt cậu lắm rồi nhưng mà gặp miết cũng được.”
Cậu trai tóc đỏ đút tay vào túi áo, thở ra một hơi trắng xóa vào bầu không khí lạnh lẽo.
“Tôi đã ghét cậu suốt bốn năm trời chỉ vì lý do nhỏ nhặt như vậy.”
“Mình gặp lại nhau năm hai mươi mà?”
“Tôi không muốn tin cậu đã quên tôi nên tôi đã dành suốt một năm ra để tự huyễn bản thân rằng, biết đâu có một tỷ khả năng khác nhau đằng sau vụ việc này. Dầu vậy, cuối cùng tôi đã bỏ cuộc và chấp nhận. Mặc dù có thứ những vô lý hết sức xảy ra giữa hai chúng ta, như việc chia cắt và quay ngược thời gian. Tôi… Tôi vẫn mừng là chúng ta gặp nhau khi đã đủ lông đủ cánh để mà nói chuyện đàng hoàng. Khoảng thời gian xa cách đã giúp định hình hai ta thành người lớn tốt hơn là những đứa con nít ngông nghênh, và tôi không còn phải vào lệ thuộc vào ngày tháng tuổi trẻ nữa.”
Gakushuu từng muốn hỏi Karma khi cậu ta nhìn cậu bây giờ, cậu ta sẽ nghĩ đến Gakushuu mười lăm tuổi hay hai mươi lăm tuổi. Bây giờ thì cậu không cần biết đáp án nữa.
“Tốt hơn hết là chúng ta nên sống cho hiện tại vậy.” Gakushuu cụng vai mình với vai Karma. “Những ký ức ta có ngày hôm nay cũng đều là bản thân trong tương lai gây dựng nên.”
“Nếu quay về thời gian gốc của bọn mình, biết đâu cả hai đã có thể nhâm nhi bia cùng mồi nhắm thay vì ngồi đây rồi.”
“Lúc đó tôi sẽ bị phạt vì sử dụng rượu bia lúc lái xe mất.”
“Vậy thì cậu ở lại nhà tôi cũng được mà.”
Câu chuyện đi hơi xa rồi thì phải, cả Gakushuu lẫn Karma đều ho khan cùng lúc để xoá đi sự ngượng nghịu. Hài ghê gớm. Hai người họ lượm bóng bỏ vào thùng rồi cẩn thận khóa cửa ra về. Dạo bước trên khung đường vắng, vì sao sáng dần ló dạng giữa đêm đen đặc. Gakushuu lôi điện thoại ra nhìn đồng hồ, mười một giờ kém mười, về thì có sớm ấu không nhỉ? Nhà cậu chắc giờ này đã ngủ hết rồi. Cha mẹ tin cậu sẽ không làm mấy trò như tiệc tùng xuyên đêm như Sakakibara Ren nên thả cho cậu đi tự do, lúc nào về cũng không quan trọng lắm với Gakushuu. Quan trọng chỉ có việc bố mẹ Karma nhờ vả cậu câu thời gian, đi bộ về nhà có mười phút thì chưa đến nửa đêm nữa. Ngã rẽ xuất hiện với hai biển báo, một đường đi về thẳng nhà, một đường đi vòng qua đường khác rồi mới về nhà. Karma không do dự, chọn con đường thứ hai, khiến Gakushuu lấy làm lạ.
“Đi đường này thì về nhà lâu lắm đấy.”
“Tôi không ngại đi đường dài nếu là đi với cậu.”
Thật lạ là chỉ một câu nói thôi cũng đủ để trái tim cậu rung rinh.
“Hơn nữa, cậu cũng không cần phải giả vờ mồi dắt tôi đâu. Âm mưu tổ chức sinh nhật cho con trai vào nửa đêm, tôi đã biết tỏng rồi.”
Tôi đâu có ngây ngô vậy. Karma muốn nói vậy, nhưng cậu nghĩ cậu ta cũng biết thừa. Để tiến xa được đến tương lai của họ thì ai cũng phải đánh đổi lấy điều gì đó thôi.
“Thật hài hước khi họ phải tốn từng đó thời gian để quan tâm đến tôi. Tôi muốn hờn tức lâu hơn nữa cơ.” Karma nghĩ về việc bố mẹ luôn thăm hỏi cậu mỗi ngày đi học về cho đến việc nấu những món cậu thích. “Nhưng mà tôi đã chán ngán việc giận dỗi rồi.”
“Cậu không nhất thiết phải tha thứ nhanh đến vậy chỉ vì họ bù đắp một chút cho cậu.”
“Ngay từ đầu họ cũng không phải bậc phụ huynh tệ đến vậy, ít ra thì vẫn gửi quà về, tôi còn chẳng bị ép phải học hành gì hay bị mắng nhiếc vì gây rối.”
Bây giờ thì nghe như đang thanh minh vậy. Karma nhìn xuống mặt đường, đôi bốt đen còn mới mà bố mua cho năm ngoái vẫn còn mới toanh. Vì quý món quà này nên cậu chẳng bao giờ lấy ra đeo, cứ giữ khư khư trong hộc tủ giày. Phải đến bây giờ cậu mới dám đeo, bởi cậu của tương lai lúc muốn đeo cũng không còn vừa chân nữa rồi.
“Điều đó đâu có nghĩa là họ không làm điều có lỗi với cậu. Dù sao thì suốt một năm qua bố mẹ cậu còn không về nhà thăm thằng con mười lăm tuổi của mình, nếu vụ việc này được trình báo ở nước ngoài thì có khi bố mẹ cậu còn vi phạm quyền trẻ em và tước quyền nuôi con đấy.”
“Vậy cậu nghĩ tôi phải làm gì đây? Giãy nảy lên à?”
“Tôi muốn nói là cậu hãy xử lý ngọn ngành mọi tâm tư giữa cậu với bố mẹ mình nhưng giãy nảy nghe có vẻ hay hơn đấy.”
Cái tên này đúng là, Karma đảo mắt.
“Tôi nằm lăn ra khóc lóc ỉ ôi cho cậu xem.”
“Cậu dám không?”
Thách thức Akabane Karma lúc nào cũng là một sai lầm cả. Cậu khuỵu gối một chân xuống đất, Gakushuu há miệng hoang mang.
“Tại đây luôn-”
Tất nhiên là nếu đâm lao thì phải theo lao chứ, nhưng nhiều người cùng chịu thì vui hơn một. Karma kéo cổ tay vật Gakushuu ra đường. Nhưng Gakushuu giằng co, quyết không dính vào bẫy của cậu trai đầu đỏ. Cả hai vật nhau một hồi, tay đẩy tay dùng dằng trên mặt đường rồi lăn vào bãi tuyết trắng. Chắc là ai hốt mà chưa dọn. Giờ thì cả hai đều dính đầy tuyết, màu trắng xóa lúc nhúc trong mái tóc, quần áo hơi thấm ướt. Nhìn như hai đứa trẻ con vậy. Karma phủi tuyết bám đi, nhìn qua cậu hội trưởng cũng vừa đương lúc đó quay về phía mình. Thế là chẳng hiểu tại sao, cả hai cùng bật cười. Lạnh điên đi được, chóp mũi của cậu với cậu ta đều đã đỏ hết rồi. Karma xúc một nắm tuyết, hất vào mặt Gakushuu, để trả thù thì Gakushuu còn vo một quả bóng tuyết to bằng hai bàn tay ném thẳng vào bụng Karma làm cậu ngã ngửa ra sau. Tên này được lắm. Trái tiếp theo của Karma còn khủng bố hơn, bự bằng đầu cậu. Ném quả này vô người chỉ có mà bầm tím. Gakushuu cũng không vừa gì, nắn một quả bự y chang. Hai người họ cứ đi qua đi lại để tìm điểm sơ hở của người kia, cuối cùng thì vẫn ném hụt vì đối phương còn lạ gì nước đi của nhau. Trận chiến ném tuyết như không có hồi kết khi họ quyết định lấy tốc độ ném tuyết làm thứ quyết định chiến thắng.
“Chịu thua đi! Tôi ném được mười lăm cục rồi!”
Gakushuu vừa dứt câu thì đã bị ném vào mặt một quả.
“Giờ thì mình huề nhau rồi đó!”
Karma nhoẻn cười lộ răng nanh. Nụ cười làm Gakushuu đủ bị khích tướng mà nhào vô nhồi tuyết vào mặt cậu ta. Nước mắt nước mũi muốn chảy ra luôn rồi chứ, cứ cười miết đến đau bụng còn má thì ê. Cuối cùng thì Karma cũng phải giơ hai tay chịu thua sau đòn công kích quá mạnh của Gakushuu, cơn mệt lử đưa người ta thả mình xuống đất nằm luôn. Đằng nào cũng bẩn hết rồi thì sợ gì lấm lem.
“Cậu có biết ngôi sao sáng gần Mặt Trăng được gọi là gì không?”
“Sao Hôm.”
“Biết rồi à? Tôi còn định dạy cho cậu một bài học bổ ích về thiên văn cơ.”
“Hồi trước mẹ có kể cho tôi nghe. Sao Kim là hành tinh thứ hai trong hệ Mặt Trời, khi xuất hiện lúc chiều tối thì được gọi là sao Hôm, khi xuất hiện lúc sáng sớm thì được gọi là sao Mai. Trong thi ca, sao Hôm là hoán dụ của hoàng hôn, còn sao Mai là hoán dụ của bình minh.”
“Chữ Asa trong họ của cậu mà được viết giống bình minh thì vui biết mấy.”
“Vậy thì Trái Đất này quay quanh tôi rồi.”
“Tất nhiên, cậu là vua mà.”
Vị vua duy nhất trong lòng tôi. Karma nhắm mắt.
“Mặt trăng sánh với mặt trời
Sao Hôm sánh với sao Mai chằng chằng
Mình đi có nhớ ta chăng?
Ta như sao Vược chờ trăng giữa trời.”
“Sao Vược?”
“Cậu chưa nghe sự tích đó à?”
“Chưa.”
“Sao Hôm và sao Mai vốn là hai anh em mồ côi nên rất thương nhau. Người anh bị bắt đi phu, trước khi đi dặn em trông nom chị dâu. Nghe lời anh, em đêm ngày lo lắng coi giữ chị. Em khoét một lỗ vách, đêm đêm luồn tay qua, đặt lên bụng chị để canh. Không ngờ, chị có thai. Em sợ trốn đi, đi mãi, kiệt sức chết, hóa thành sao Hôm. Người anh trở về rất giận em. Cho đến khi vợ đẻ ra một bàn tay thì anh mới hiểu em mình bị nghi oan, liền đi tìm, đi mãi, chết hóa thành sao Mai. Người vợ cũng đi tìm chồng và em, chết hóa thành sao Vược. Vì vậy sao Vược cứ lao qua lao lại giữa bầu trời như đang tìm kiếm ai đó.”
“Tôi nghe đến đoạn sờ tay lên bụng chị dâu mà có bầu thì thấy có gì sai sai lắm rồi.”
“Ừ tôi cũng thấy hài lắm. Chủ yếu giả tưởng thôi ấy mà, nên mới gọi là sự tích.”
“Vậy cậu có tin không? Nếu con người chết đi thì sẽ hóa thành ngôi sao, rằng những vì sao trên trời có sức mạnh thực hiện nguyện ước của một người.”
“Hồi trước tôi không tin đâu.” Karma quay qua người nằm cạnh bên. “Nhưng mà bây giờ tôi tin rồi.”
Gakushuu không sao ngăn nổi nhịp đập nhanh dần của con tim, cậu vội đứng dậy để đánh trống lảng vấn đề rằng đến giờ về rồi. Nguy hiểm quá, suýt nữa thì nói ra luôn rồi. Cậu bước đi nhanh dần để Karma bắt kịp theo. Nếu nói ra, Gakushuu sẽ không đoán được nổi viễn cảnh tiếp theo là gì nữa. Cả hai dạo bước trong đêm, một lần nữa. Rồi dừng lại trước cửa nhà Akabane.
“Vậy thôi, chào cậu.”
“Đợi đã.” Karma nắm lấy cổ tay Gakushuu để ngăn cậu đi, cậu ta lôi chiếc khăn quàng cổ đỏ ra quấn lên cổ người kia. “Đây.”
“Khăn quàng cổ của cậu…?”
“Đi về nhà cũng hơi lạnh mà đúng không?” Karma cười khẩy. “Coi như quà Giáng Sinh của tôi cho cậu đi.”
Cậu sờ lên lớp vải mềm mịn cùng hương nhang, bờ môi mỉm thành vầng trăng khuyết.
“Thế thì tôi đành phải nhận vậy.” Gakushuu quay người, vẫy tay. “Chúc mừng sinh nhật, Karma.”
Karma dõi theo bóng lưng cậu trai tóc vàng dâu, không khỏi bồi hồi khi nhớ về khoảnh khắc vừa nãy. Đó quả thực là một cơ hội rất tốt để tỏ tình mà kết cục cậu vẫn chưa thể dồn lấy can đảm được, cậu gãi đầu, hèn gì Rio không thể nói ra tình cảm của mình cho Nagisa biết. Có dũng cảm đến thế nào thì bộc lộ tâm tư của mình cho người mình thích vẫn khó khăn vô cùng, như một trò chơi không thể đánh thắng trùm cuối. Cậu mở cửa bước vào nhà thì đã bị vồ vập bởi tiếng nổ pháo giấy, bố thì bưng bánh kem còn mẹ giật dây.
“Karma, chúc mừng sinh nhật con.”
“Bánh kem dâu mà con thích này.”
Karma đứng hình vài giây, rồi mới bắt đầu hoàn hồn lại.
“... Cảm ơn bố mẹ.”
Giải quyết ngọn ngành mọi chuyện với bố mẹ. Cậu nghĩ về lời Gakushuu nói, đâu đó trong tâm trí cậu, kỷ niệm về những ngày sinh nhật lẻ loi từ năm mười tám bắt đầu quay về. Rốt cuộc bây giờ cậu nên nói gì đây chứ? Đúng mười hai giờ kém năm phút, bố mẹ lôi cậu vào phòng khách, đội lên đầu cậu một chiếc mũ chóp nhọn có ruy băng, tắt hết điện đi để lại ngọn nến đỏ bập bùng làm nguồn sáng duy nhất.
“Karma, bố mẹ xin lỗi vì đã bỏ rơi con suốt một năm qua. Lẽ ra bố mẹ nên xin lỗi con từ lâu, trước cả một năm vừa rồi…”
“Không sao đâu, con hiểu mà. Bố mẹ có đối tác cần gặp, có nơi cần đến. Con đi theo chỉ tổ vướng chân thôi.”
“Không hề ổn chút nào.” Mẹ thở dài. “Con không phải gánh nặng gì hết. Chỉ là có những nơi bố mẹ đi đến rất nguy hiểm, không những thế còn ảnh hưởng đến việc học và đời sống xã hội của con. Bố mẹ muốn con có một cuộc sống đầy đủ nhất có thể, vậy mà cuối cùng lại làm tổn thương con.”
“Nên là bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con. Mình không cần chuyển nhà nữa. Bố mẹ sẽ ở Kunugigaoka nhiều hơn để chúng ta có thể trở thành một gia đình đúng nghĩa.”
Karma nghĩ đáng lý ra mình phải vui vẻ hơn, vậy mà lại có chút chạnh lòng khi bố mẹ phải mất tận mười lăm năm để hàn gắn những vết thương này. Cậu có cảm thấy nhẹ nhõm lúc nghe được rằng mình không phải là còng xích ghìm chân bố mẹ, chỉ là có thế thôi. Cậu vẫn chưa thôi thương hại bản thân trong tương lai, suốt hai mươi lăm năm gặm nhấm nỗi đau để làm cái gì cơ chứ? Chỉ một lời xin lỗi là xong sao? Nếu đã vậy gì cậu đã chẳng cần phải gập mình xin lỗi những kẻ đè đầu cưỡi cổ mình rồi, dễ thế thì cả Gakushuu và cậu đều thấu hiểu cho nhau sau năm năm không gặp chứ việc gì phải đến tận bây giờ.
“Suốt một quãng thời gian dài… Con đã luôn nghĩ rằng mình mới là vấn đề ở đây. Con biết bố mẹ hối lỗi với con, nhưng con vẫn chưa thể ngừng cảm thấy rằng tại sao bố mẹ không thể làm chuyện này sớm hơn. Tại sao phải tốn mười lăm năm để nhận ra con vẫn còn ở Nhật Bản chờ đợi bố mẹ?”
“Bố mẹ sẽ không để con chờ lâu hơn nữa, đó là điều duy nhất bố mẹ có thể nói.” Bố cúi đầu xuống, điểm từng đường nét đang bắt đầu sắc bén hơn trên gương mặt cậu con trai. “Gần mười sáu năm qua, bố đã luôn nghĩ rằng cứ cho con thời gian riêng để bản thân phát triển là đúng, rằng phải trải qua mọi thứ một mình để hiểu được sự trưởng thành, thứ mà bố mẹ không thể dạy con được… Cho đến lúc… Cả bố và mẹ con đều đã bị một người bạn mắng mỏ cho ngộ ra bản thân tệ hại đến thế nào, những thứ với bố mẹ là bình thường hoá ra là không phải như vậy với con, và bố mẹ lại vô tình trở thành bản sao chính phụ huynh của mình. Con không cần phải chấp nhận sự thay đổi chóng mặt này ngay, hay tha thứ cho bố mẹ vì những điều bố mẹ đã không làm cho con. Nhưng xin con hãy cho hai vị phụ huynh này một cơ hội nữa.”
“Con…” Karma nuốt nước miếng, khó khăn thốt nên lời khi đang nín cho nước mắt đừng rơi. “Con cũng muốn được về bên bố mẹ một lần nữa.”
Cậu không muốn phải sống trong nuối tiếc chồng chất nuối tiếc, không phải hôm nay. Không phải bất kỳ ngày nào nữa. Nghe đến đó, ông bà Akabane không khỏi nở nụ cười. Bố giơ bánh lên, hối thúc cậu thiếu niên thổi nến.
“Ước đi con.”
“Con hơi quá tuổi rồi-”
“Mười lăm mà còn quá thì cỡ bốn mươi thành cụ cố mất rồi.”
Karma đảo mắt. Thực ra con bây giờ bằng tuổi bố mẹ lúc mới đẻ con ra đó. Cậu nhìn nụ cười trên môi bố mẹ, cẩn thận nghĩ về một hình ảnh trong đầu mình.
Và hơi lửa tắt.
Ban mai đến, một bưu kiện được đặt trước cửa nhà cậu. Mẹ bảo có vẻ là được người gửi bỏ vào hòm thư luôn, vì chẳng thấy nơi gửi từ đâu. Karma bóc nhãn mở bưu kiện có đề tên người nhận là mình trên đó, tựa game phiên bản đặc biệt của Sonic Ninja xuất hiện. Cậu biết rất rõ ai là người đã tặng món quà này, dù sao thì cậu cũng chỉ nhắc về phiên bản đặc biệt của Sonic Ninja với một người duy nhất. Không chần chừ gì nữa, cậu lôi ra chơi ngay và luôn trong phòng. Đã bao lâu rồi cậu mới được có một ngày tận hưởng vậy chứ? Karma bấm nút liên tục để qua màn và tung combo, xem qua đồ họa mãn nhãn mà chắc chắn mười năm sau nhìn sẽ gớm vô cùng. Tự nghĩ, cậu cũng cười thầm. Không biết Gakushuu có giỏi chơi game nhập vai không, dù gì thì game này cũng chơi hai người được mà. Tự dưng, Karma muốn rủ cậu ta qua nhà mình chơi ghê. Cơ mà, chắc hẳn cậu ta đang phải tiếp khách và họ hàng rồi. Karma thở dài, nghỉ lễ thì cũng vui đấy nhưng mà nếu không thể gặp người ta thì còn nghĩa lý gì chứ. Thời gian trôi qua cảm giác còn dài hơn cả bình thường, Karma nhìn đồng hồ trên tường, ngóng từng giây phút tới.
Có qua có lại, vào ngày đầu tiên của năm mới, cậu đã gói tặng cho Asano Gakushuu mô hình một quả địa cầu và phong bao lì xì gồm hai tờ mười ngàn yên chúc em Asano Gakushuu an khang thịnh vượng, mau mau xâm chiếm thế giới. Đó là nguyên nhân tại sao năm giờ sáng, Gakushuu đã bấm chuông cửa nhà cậu chỉ để giơ ngón giữa vào mặt cậu trai nhà Akabane.
Karma chỉ cười.
Karma mong ước sinh nhật nào của mình cũng có thể như thế này.
Kỳ nghỉ đông kết thúc thì đã đến lúc mọi thứ tiến đến hồi kết, bầu không khí vẫn còn có chút căng thẳng vì cả lớp E vẫn còn nghi ngại về phi vụ ám sát này. Biết được quá nhiều thứ lại càng khiến việc xuống tay với Koro-sensei trở nên khó khăn hơn. Rio cũng ngờ ngợi được rằng mọi người đang nặng lòng với vụ việc, trước giờ họ chưa thực sự nghĩ đến việc “giết” là thế nào cả. Chấm dứt sinh mạng của một người đã gắn bó sâu sắc với mình, chỉ nội nghĩ đến việc đó thôi đã không thể cầm dao hay súng lên nổi nữa rồi. Nhưng Rio không phải dạng người sẽ bỏ giữa chừng, lần này, cô vẫn sẽ theo phe “ám sát”. Có một số thứ sẽ không bao giờ thay đổi, đối với Rio, đó chính là những gì lớp E họ đã gây dựng được với Koro-sensei. Ý kiến của Nagisa được không ít người đồng tình, và cũng nhiều người phản đối. Cô quan sát biểu cảm của Hazama, Terasaka, Muramatsu, Yoshida. Lần trước, là họ đã ủng hộ cô. Và lần này cũng sẽ vậy. Nhưng mà, Rio đánh mắt xanh qua Karma, không thấy cậu ta nói gì cả cũng lạ.
“Tớ không muốn lãng phí một năm qua của Koro-sensei.”
Nghe Rio nói xong, Nagisa khựng lại. Hội Terasaka tiếp lời.
“Bây giờ bỏ bê học tập để tìm cách cứu cũng chẳng khác sỉ nhục công lao của tay thầy đó. Đến lúc kết thúc năm học mà vẫn không tìm ra cách cứu thì công sức đều đổ sông đổ bể hết thôi.”
“Lão bạch tuộc đó sẽ không thể nào nhắm mắt xuôi tay nếu cái kết cục nửa vời đó xảy ra.”
Mặc dù vẫn theo hướng đi “tiếp tục ám sát”, những người bên ấy cũng nghĩ về Koro-sensei không kém cạnh gì. Nagisa nắm chặt lòng bàn tay. Rio đút tay vào túi áo khoác, tiến đến đứng đối diện Nagisa.
“Kể cả dù cho có cứu được thầy đi chăng nữa thì bao nhiêu quốc gia trên Trái Đất này cũng đều lăm le lấy mạng thầy. Bọn mình chỉ là học sinh cấp hai thôi thì làm sao đối địch được cả thế giới chứ?”
“Sức mạnh của một người có thể chẳng làm nên cơm cháo gì cả, nhưng nhiều người thì có thể. Nếu không thử và tìm giải pháp thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được.” Nagisa nhìn thẳng vào mắt Rio, làm cô có chút động lòng. “Tớ muốn Koro-sensei có thể tiếp tục sống. Muốn một ai đó tiếp tục sống cũng không được sao?”
“Vậy tớ đoán là chúng ta không thuộc cùng phe rồi.” Rio chậc lưỡi. “Đôi khi mong muốn thôi vẫn chưa đủ để biến mọi thứ thành sự thực.”
“Phải đó.”
Karma nhảy xuống từ cành cây, trên môi là một nụ cười ranh mãnh chẳng thích hợp với tình huống chút nào.
“Chẳng phải cậu là người hiểu rõ điều đó nhất à, Nagisa? Muốn trở nên tài giỏi hơn nữa, muốn đạt được sự công nhận, tất cả đều phải có sự hy sinh trong đó. Koro-sensei đã đặt cược tính mạng ra cho bọn mình được về với con đường bản thân mong muốn, thế thì cậu cũng phải đặt cược cái gì đó để chứng minh quan điểm của mình.”
“Cậu muốn tớ đặt cược cái gì?”
“Nufufufu, hay là chúng ta tổ chức một trận đấu nhé?”
Cả lớp quay phắt sang phía giọng nói phát ra.
“Phe ám sát và không ám sát chia ra làm hai đội, chúng ta chơi theo quy luật trò cướp cờ. Đội nào thắng thì cả lớp phải tuân theo mục tiêu của đội đó. Được chứ, các trò?”
Ai nấy cũng nhìn nhau rồi gật đầu tán thành, nếu không thể giải quyết bằng lời lẽ thì đành dùng hành động thôi. Karma đưa tay ra trước mặt Nagisa, ngỏ ý bắt tay thành giao. Nagisa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đưa tay bắt lại. Ừ thì, vừa bắt xong đã có một dòng điện xoẹt qua làm cậu phải rụt tay về. Để ý kỹ mới thấy, Karma đang đeo một nút bấm dẫn điện hay dùng để chơi khăm. Đúng thật là, Nagisa chỉ biết cười trừ.
“Mong được hợp tác với cậu lại lần nữa đấy, thủ lĩnh.”
“Trông cậy vào cậu đấy, quân sư.”
Karma cụng tay với Rio.
Cậu biết thừa chiêu trò đã dùng một lần sẽ không có tác dụng lần hai.