Actions

Work Header

The Seventh Stardrop - Giọt Sao Thứ Bảy (Vietnamese translation)

Summary:

Harry rời bỏ chức vụ Thần Sáng và trở thành Người Giữ Khóa (quản trò) của Hogwarts. Lời nhắn từ Severus Snape tìm đến, khi anh đang chăm sóc cho cây trồng bên cạnh cabin của mình. Một bộ những chỉ dẫn kỳ lạ sẽ dẫn cả hai đi đến đâu, và cái mầm non kỳ quặc được tìm thấy ở giữa cánh đồng bí ngô cũ của Hagrid thì có liên quan gì đến nó?

Notes:

Đây là truyện dài thứ hai mình dịch, nhưng là truyện đầu tiên mình dám đăng và có xin phép tác giả đàng hoàng. Mình không ngờ lần đầu tiên xin per mà đã được đồng ý, mừng quá trời luôn.

Truyện được tác giả lấy cảm hứng từ game Stardew Valley, ai có hứng có thể chơi thử, mình đang chơi - rất đáng đồng tiền.

Tác giả Acid là đại thần trong lòng mình, không những sáng tác truyện mà còn vẽ nữa.

Đây là tk devianart của tác giả: https://www.deviantart.com/6urn/gallery

Cảm ơn tác giả Acid vì đã cho phép mình chuyển ngữ "The Seventh Stardrop" sang tiếng Việt.

Chapter 1: Lá Thư

Chapter Text

 Translator:Crinitus Noctua

Những vì sao treo trên cây thiên đường, nặng trĩu thứ quả mọng nước mang màu xanh của bầu trời đêm.” James Joyce (Ulysses)

 

 

 

*

"Harry yêu quý," dòng chữ thân thương, lá thư được gửi đến bởi một con cú vào buổi tối sinh nhật lần thứ 33 của Harry, mở đầu là tên anh được viết bằng những con chữ nguệch ngoạc. Harry nheo mắt và đọc tiếp nội dung.

Tờ giấy da thoang thoảng mùi hương vani ngọt ngào rắc thêm chút vụn bánh nướng. Dấu ngón tay cái khổng lồ bằng mực chễm chệ ở dưới cùng thay vì một chữ kí. Thậm chí, không cần ký tên thì chữ viết tay của bác Hagrid đã không thể lẫn đi đâu được, chứ nói gì đến dấu ngón tay khổng lồ kia, khi Harry ấn ngón cái của mình lên chính giữa thì có một vết mực tỏa sáng, xoắn ốc theo ngón tay của anh (muốn nhớ đến cảm giác thân thuộc hơn là so sánh tay ai to hơn), cách chào hỏi này khó mà nhầm với một ai khác.

"Nếu cháu đang đọc bức thư này,  thì hẳn cháu đang cần lắm một sự thay đổi, Harry. Rất lâu về trước,  điều  này cũng từng xảy ra đối với bác.  Bác đã  mất niềm tin vào cuộc sống: Về những người tốt và sự bình yên giản đơn trong tâm hồn. Nên khi Dumbledore cần đến sự giúp đỡ. Bác đã buông bỏ mọi thứ và chuyển đến nơi mình thực sự thuộc về. Và chưa từng hối hận với quyết định đó."

Dumbledore, người đàn ông vĩ đại, cách nói tôn kính của Hagrid nảy lên trong tâm trí héo mòn của Harry. Một minh chứng khó quên về một pháp sư huyền thoại. Câu tiếp theo thông báo cho Harry biết về kì nghỉ hưu không thời hạn của Hagrid, nối tiếp bởi một yêu cầu bất ngờ và khó cưỡng lại được. Thực sự thì nó không giống một yêu cầu cho lắm, cứ như là...

Này là gì vậy nhỉ? Chắc đây là cách bác ấy chúc mừng sinh nhật mình, dù sao hôm nay cũng là. Nhưng tất cả những điều này có nghĩa là gì?

Một cơ hội thứ hai? Không còn nhiều hơn thế...

Harry gãi cái cằm râu ria của mình và nới lỏng cà vạt. Anh ghét đeo cà vạt, nhưng trải qua những buổi tiệc sinh nhật đã dạy cho anh một bài học rằng bị chụp lén bởi một tay săn ảnh kì quặc sẽ khiến buổi sáng của anh trở thành thảm họa, từ Tuần san Phù Thủy cho đến Nhật Báo Tiên Tri. Tất cả bọn chúng đều cùng một giuộc, một đám kền kền. Thậm chí, khi nút thắt và dây lụa đã được nới lỏng, cổ áo mở toang thì bất chợt anh cảm thấy khó thở, nghĩ về những bài báo sau khi anh và Ginny chia tay.

Những câu chữ của Hagrid vẫn nằm đây, rõ như ban ngày, nhấn chìm anh, như thể anh được ngửa mặt đón lấy cơn mưa mùa hạ, như tiếng cỏ xào xạc trên ngọn đồi dẫn tới căn lều của bác Hagrid. Khiến anh nhớ về chuỗi ngày vô tư khi những rắc rối mình gây ra chưa đeo bám anh trong những giấc mơ và trên đầu của Harry là những ngọn tháp của trường Hogwarts vươn xa tận trời xanh. Chúng che chở cho tuổi thơ của Harry, hướng về phía ánh mặt trời và những tầng mây vô tận.

Sự thật là, tại thời điểm đó, anh hoàn toàn không nhận ra những lời nhắn nhủ sâu sắc của bác Hagrid thực sự có ý nghĩa đối với mình như thế nào, dẫu vậy sâu trong xương tủy và trái tim, anh vẫn cảm nhận được nó: Harry Potter, vừa mới độc thân, bơ vơ và vô định ở tuổi 33, ngay lập tức nhận ra rằng lá thư là điều tốt đẹp nhất anh nhận được trong một khoảng thời gian rất dài. Giống như chiếc bánh sinh nhật đầu tiên Hagrid tặng cho anh, vào cái ngày anh chẳng hề mong đợi sẽ nhận được một món quà nào, đặc biệt là từ một người hoàn toàn xa lạ, bất kì thông điệp nào từ bác Hagrid đều dấy lên dự đoán cho một cuộc phiêu lưu đáng kỳ vọng phía trước. Bất kể Harry đang đứng đâu trong cuộc đời mình, Hagrid luôn có sở trường khiến anh phải kinh ngạc, từ lúc anh 11 tuổi, đến tận bây giờ sau ngần ấy năm, dù là một chiếc bánh hay một câu với tám chữ mộc mạc được viết tay một cách cẩn thận.

"Lều của bác là của cháu, nếu cháu muốn."

Lời đề nghị đơn giản nhưng rất chân thành. Khoảng thời gian này mùa đông thật khắc nghiệt, thực sự mà nói thì vài năm qua cũng khắc nghiệt không kém, và lần đầu tiên trong những chuỗi ngày đau khổ tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mãi Harry cảm thấy có gì đó ươn ướt trào ra từ đôi mắt. Anh đã phải ngưng đọc vài giây, nâng kính che lên vết sẹo và dụi mắt.

Ôi, Hagrid! Một câu nói thôi đã có sức mạnh làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của Harry. Nó khắc sâu vào tâm trí mỏi mệt của anh, khiến anh không thốt nên lời, một lời đề nghị hào phóng đáng ngạc nhiên, giống như tất cả những món quà mà Hagrid đã trao, như mẻ bánh nướng ngon lành hoặc hy sinh mạng sống của mình cho những người mà bác ấy yêu thương, nếu điều đó là cần thiết, lá thư kết thúc một cách dễ hiểu cũng như cách nó mở đầu.

"Chúc mừng sinh nhật, Harry."

Nó có cùng một khổ rộng và độ dài như những lá thư khác của Hagrid, so trung bình, chúng lớn gấp ba lần những bức thư tay khác Harry từng đọc. Chữ viết nhòe đi và trông mềm mại khi anh không đeo kính. Sau đó, anh giơ tay lau khô đôi mắt ngập nước rồi hạ tay xuống miệng, đứng lặng yên giữa phòng chờ trong ngôi nhà tại Quảng trường Grimmauld. Chỉ có con cú của anh và tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ bức họa một con kneazle ở thế kỉ thứ 18 bầu bạn.

Ôi,  Chúa ơi . Mình phải làm gì đây?

Harry chăm chú nhìn chồng thư được đặt trên bàn, một lố Thư Sấm lơ lửng dưới tác dụng của bùa ngưng đọng, một mớ thư thăm hỏi từ dì Weasley, thư yêu cầu phỏng vấn, những lời nhắn từ Robards mời Harry trở lại Cục Thi Hành Pháp Thuật [M.L.E] nếu anh sẵn sàng tiếp nhận chức vụ của mình, một lời đề nghị đến từ những người đóng góp hàng đầu cho tòa soạn Nhật Báo Tiên Tri để viết nên loạt sách tiểu sử về Cậu Bé Sống Sót, một tấm bưu thiếp được gửi từ Pháp vẫn còn lưu hương nước hoa của Ginny. (Ở Pháp cô ấy hạnh phúc, ít nhất là vậy, với một người tên là Maru, Harry biết chắc người phụ nữ này nhỏ tuổi hơn Ginny, xét theo mức độ mà Ginny đã cố gắng tránh đề cập đến giới tính hay tuổi của Maru trong những bức thư cô đã gửi cho bác và dì Weasley).

Có cách nào để mình từ chối lời đề nghị của Hagrid không? Mình có  thể  nói gì được đây?

Bỗng dưng, ở đâu đó, phát ra tiếng vỗ cánh khe khẽ của con cú khuấy động lớp bụi dày bám xung quanh kệ sách hàng thế kỉ, tiếng bật tanh tách của lò sưởi đang cháy, Harry chợt nhận ra một sự thật không thể chối cãi. Mình không muốn từ chối.

Mình cần nó. Mình muốn biết nó sẽ dẫn mình đến đâu.

Mình  không thể không  nắm lấy cơ hội này.

Mình  cần phải  thực hiện nó.

*

Tối hôm đó, Harry trằn trọc khó ngủ. Vì dù mọi cảm xúc đã được giải tỏa nhờ quyết định nhất thời bộc phát cùng với lá thư mà Hagrid mang đến thì đầu óc của Harry vẫn không ngừng hỏi đi hỏi lại rằng liệu đây có phải là một việc làm đúng đắn. Anh nằm cuộn trên chiếc giường, trong tổ chăn: lẻ loi một mình, hầu như cả năm đều trải qua giống vậy.

Khi không gian trở nên yên tĩnh và màn đêm buông xuống, anh cực kì hối hận về mọi điều đã xảy ra trong đời mình. Mối tình ngắn ngủi cứ hợp rồi tan với Ginny trong những năm qua. Cả hai đều lưỡng lự trước một mối quan hệ lâu dài và miễn cưỡng tiến thêm bước nữa. Anh không sẵn sàng để chia sẻ với cô rằng sự hiện diện của con người rất nhiều lần và thường đột ngột làm tổn thương anh nhiều đến mức nào, khi lẽ ra nó phải là một trải nghiệm vui vẻ, rằng chỉ một cái chạm đơn thuần hoặc một cái ôm bất ngờ cũng khiến anh giật thót, tự động phản xạ lại trong tư thế chiến đấu (a fight-or-flight response) do quá căng thẳng và sợ hãi. Điều đó bắt đầu sau chiến tranh, anh ngẫm nghĩ, không ai trong số họ trải qua trận chiến cuối cùng tại Hogwarts mà không thay đổi. Đây là cách quá khứ chữa lành và đóng sẹo. Là cách cơ thể làm quen với mọi thứ. Anh phải tin rằng qua thời gian nỗi đau sẽ dịu đi, nhưng anh không chắc về bất kì điều gì. Không phải cô đơn trong bóng tối thế này. Không phải trong căn phòng ngủ vắng lặng. Không phải với đám cây để bàn nằm héo úa trong những cái chậu nhỏ thó buồn bã, xác cây ngổn ngang thách thức anh trồng chúng vào lần sau.

Mỗi lần hít một hơi sâu. Một bước. Đầu tiên, ngủ đã. Cầu mong sẽ không có giấc mơ nào quẩn quanh. Mình cần nghỉ ngơi, sau đó mình sẽ tìm ra đáp án vào buổi sáng, mình có thể nói chuyện với Ron và Hermione và giải quyết vấn đề này.

*

"Cậu có điên không vậy, Harry?" Hermione hỏi, cô gõ lên môi và xét nét nhìn anh qua vành kính đọc sách mới mua. Hãy để tụi mình đánh giá hoàn cảnh của cậu theo cách khách quan nhất. Cậu có kinh nghiệm dày dặn với tư cách là một Phó trưởng của cục Thần Sáng nếu cậu quyết định quay trở lại vào bất kì lúc nào, cậu được mời giảng dạy bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tại trường Beauxbatons, hoặc một sự nghiệp sáng lạn khi trở thành cầu thủ Quidditch nếu cậu thử sức. Vậy mà cậu lại muốn sự giúp đỡ của mình... xin việc với vai trò như một người Giữ Khóa của Hogwarts? Cậu có biết công việc này đòi hỏi cái  không hả?"

Đi. Đi rất nhiều và rất nhiều ở bên ngoài. Mình có thể làm được. Bây giờ thì mình khá giỏi việc đó rồi.

Anh cố gắng không hất phần tóc trước trán lên, tin chắc mình sẽ nhận được một bài giảng xứng đáng nếu làm vậy. Anh được bảo rằng đó là một cử chỉ lo lắng, để lộ cảm giác thiếu an toàn của anh ra bên ngoài.

"Được rồi." Thay vì vậy anh nói. "Ờm, mình chỉ cần một năm yên bình và tĩnh lặng, hoặc có thể là hai,..."

"Chừng nào thì cậu mới có đủ sự yên lặng mà cậu muốn Harry? Ngay chốn London này! Mình và Ron hầu như không nhìn thấy cậu vào những ngày này! Harry, cậu nghĩ lại đi..."

"Mình đã làm vậy, Hermione. Mình có suy nghĩ qua. Đây là điều mình cần." Harry đối mặt với cô bạn thân lâu năm, bên kia của căn phòng nhỏ được cô sử dụng như một văn phòng tại gia. Bên ngoài, Ron chơi trò rượt đuổi cùng Rose và Hugo vòng quanh cái bàn ở phòng khách khách với những tiếng hò hét vui vẻ bị cách âm. "Bên cạnh đó..." anh mím môi lại và cố gắng hết sức để biểu đạt những gì xảy ra tiếp theo bằng thái độ hờ hững nhất có thể. "Mình có thể tìm thấy thời gian để viết cuốn tự truyện bằng cách nào khác sao?" Không có lấy một ngày, đám nhà báo ngừng gọi cho mình để hỏi về nó. Thứ phiền toái chết tiệt!

"Thỉnh thoảng bắt đầu bằng một bức thư nhỏ, xem sao?" Hermione mở miệng, rồi ngồi lặng im một lúc, cô nhìn đăm chiêu vào ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi nổ tí tách. Ngọn lửa xanh Harry dùng để di chuyển đến đây đã tắt ngúm và chỉ còn lại ngọn lửa bình thường. "Harry", cô thở dài. "Cậu có chắc là mình muốn làm điều này không? Cậu đang ném đi một cơ hội sáng sủa để có sự nghiệp tại Bộ Phép Thuật đấy chỉ vì một mong muốn bất chợt, và mình không thể chỉ đứng nhìn cậu làm điều này mà không cảnh báo trước một lời. Hãy nghĩ xem, bất kể bác Hagrid quan trọng với cậu đến nhường nào thì ngay cả cậu cũng phải thấy chuyện này thật điên rồ. Hoàn toàn điên rồ! Nó là một căn lều, ngay rìa của của Rừng Cấm. Ở Hogwarts!"

"Chính xác, là do nó ở Hogwarts!" Harry đáp và nở một cười thật tươi với cô. Nụ cười mà có thể làm mềm lòng Robards, Ron và thậm chí là Ginny. "Còn nơi nào tốt hơn để bắt đầu, không có? Bên cạnh đó, nếu mình còn ở Hogwarts trong vài năm tới thì mình có thể để mắt đến Rose giúp cậu. Phải có một người làm việc này! Cậu biết mà, con bé luôn cần được để mắt đến một khi con bé rời khỏi tầm quan sát của cậu, hoặc con bé sẽ thổi bay tòa lâu đài chỉ trong học kỳ đầu tiên."

Hermione nhướng mày nhìn anh, sau đó liếc mắt qua ô cửa sổ nhìn phía gia đình huyên náo, tổ hợp của nhà Granger-Weasley, nhốn nháo và được dẫn đầu bởi Ron. Ở một thế giới khác, có lẽ Ginny và Harry sẽ có những đứa trẻ của riêng họ. Nếu như không phải vì,... ít nhất là việc anh không thích bị đụng chạm, càng ít thân mật, càng tốt. Anh sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái để bày tỏ chuyện đó trước mặt bạn bè, trong mọi trường hợp. Có lẽ mình là một kẻ dị hợm. Những kẻ dị hợm như mình thì làm gì có hy vọng thay đổi. Chẳng phải bàn cãi nữa.

"Ôi, Merlin ơi. Được rồi, tốt thôi. Cậu cần được một bài học nhớ đời." Ánh nhìn của Hermione trở nên thận trọng, cũng như mệt mỏi vì đọc những tờ báo mỏng mới in. (Đối với Harry mọi nhân viên của Sở Bảo Mật đều làm việc quá sức và Hermione cũng không ngoại lệ.) Cô đặt bút lông xuống và đưa tay đặt lên vai anh. "Mình mong đây chỉ là quyết định tạm thời, cậu nghe không? Nếu cậu vẫn còn trốn trong căn lều đó vào thời điểm Hugo nhập học, nhân danh Hecate (là một nữ thần hy lạp huyền bí, một nữ thần bí ẩn của phép thuật, độc dược, chiêu hồn và ma quái, được xem là nữ thần của các phù thủy Wiccan), tự mình sẽ xuất thân đến Hogwarts và bức cậu ra khỏi cuộc sống chăm sóc cho mấy con nhện khổng lồ đấy!"

"Được!" Harry khịt mũi. "Cậu biết rõ mình mà. Hứa luôn, mình sẽ không chăm bất kì con nhện khổng lồ nào." Anh ngừng một lúc, xem xét các khả năng. Mọi thứ trông có vẻ... khá lạ lùng và đầy hứng khởi. Rất thú vị. Anh đổ lỗi cho ngọn lửa và rượu brandy anh đã nếm thử trước khi tới gặp Hermione và Ron. "Thứ duy nhất được trồng tràn lan là ruộng bí ngô của bác Hagrid."

Điều này thật sự có thể diễn ra tốt đẹp, Harry nghĩ. Giữa ruộng bí ngô và khu vườn của bác Hagrid. Mình chắc chắn sẽ tìm được nhiều việc khiến mình làm không ngơi tay.

Những công việc không cần nghĩ ngợi nhiều. Những buổi sáng sớm. Poppy Pomfrey chỉ cách một khoảng ngắn khi mình cần một hoặc hai lọ Sleeping Draught (Dược Mộng Mị). Không có nhà báo. Không có tiếng ồn của phương tiện giao thông ở London. Chỉ có một mảnh đất được cày xới phía bên cạnh và cánh rừng phép thuật trải dài hàng dặm nằm ngay bên cạnh cửa nhà mình. Một tòa lâu đài chỉ đi bộ chút xíu là tới nếu mình cần một bữa ăn nóng hổi và cần tắm nước nóng. Không khí trong lành. Những khung cảnh nhìn ra bờ hồ.

Công việc đơn giản, chân thật.

Bên cạnh đó, nếu mình khiến bản thân mệt mỏi cả buổi sáng thì những cơn ác mộng sẽ không xảy ra thường xuyên.

Yeah, mình nghĩ là chuyện này sẽ diễn ra tốt hơn mình mong đợi.

Bắt tay vào làm nào. Mình đã sẵn sàng.

----------------------------------------------------

Mình có vài lời muốn nói ạ! 

Mình xin phép được để nguyên tên độc dược, bùa chú, lời nguyền ở dạng Tiếng Anh, mình sẽ chú thích tác dụng của mỗi loại bằng tiếng Việt ở cuối chap. 

Mình sẽ cố gắng dịch tên các loại tên động thực vật ra tiếng Việt nhưng nếu loại động vật hoặc thực vật đó không có tiếng Việt (có thể do mình tra cứu chưa đủ kĩ ) cho phép mình được để nguyên gốc tiếng Anh. Nếu bạn nào biết có thể cmt và mình sẽ bổ sung lại tên tiếng Việt.

Bonus: dành cho ai không chơi Stardew Valley, lá thư bác Hagdrid gửi cho Harry được dựa trên lá thư của nhân vật Ông  gửi cho cháu của mình cũng chính người chơi.