Nothing Special   »   [go: up one dir, main page]

The Apple Tree

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 144

The Apple Tree

In their silver-wedding day Ashurst and his wife were motoring along the outskirts of the moor,
intending to crown the festival by stopping the night at Torquay, where they had first met. This
was the idea of Stella Ashurst, whose character contained a streak of sentiment. If she had long
lost the blue-eyed, flower-like charm, the cool slim purity of face and form, the apple-blossom
colouring, which had so swiftly and so oddly affected Ashurst twenty-six years ago, she was still
at forty-three a comely and faithful companion, whose cheeks were faintly mottled, and whose
grey-blue eyes had acquired a certain fullness.

It was she who had stopped the car where the common rose steeply to the left, and a narrow strip
of larch and beech, with here and there a pine, stretched out towards the valley between the road
and the first long high hill of the full moor. She was looking for a place where they might lunch,
for Ashurst never looked for anything; and this, between the golden furze and the feathery green
larches smelling of lemons in the last sun of April--this, with a view into the deep valley and up
to the long moor heights, seemed fitting to the decisive nature of one who sketched in water-
colours, and loved romantic spots. Grasping her paint box, she got out.

"Won't this do, Frank?"

Ashurst, rather like a bearded Schiller, grey in the wings, tall, long-legged, with large remote
grey eyes which sometimes filled with meaning and became almost beautiful, with nose a little to
one side, and bearded lips just open--Ashurst, forty-eight, and silent, grasped the luncheon
basket, and got out too.

"Oh! Look, Frank! A grave!"

By the side of the road, where the track from the top of the common crossed it at right angles and
ran through a gate past the narrow wood, was a thin mound of turf, six feet by one, with a
moorstone to the west, and on it someone had thrown a blackthorn spray and a handful of
bluebells. Ashurst looked, and the poet in him moved. At cross-roads--a suicide's grave! Poor
mortals with their superstitions! Whoever lay there, though, had the best of it, no clammy
sepulchre among other hideous graves carved with futilities--just a rough stone, the wide sky,
and wayside blessings! And, without comment, for he had learned not to be a philosopher in the
bosom of his family, he strode away up on to the common, dropped the luncheon basket under a
wall, spread a rug for his wife to sit on--she would turn up from her sketching when she was
hungry--and took from his pocket Murray's translation of the "Hippolytus." He had soon finished
reading of "The Cyprian" and her revenge, and looked at the sky instead. And watching the white
clouds so bright against the intense blue, Ashurst, on his silver-wedding day, longed for--he
knew not what. Maladjusted to life--man's organism! One's mode of life might be high and
scrupulous, but there was always an undercurrent of greediness, a hankering, and sense of waste.
Did women have it too? Who could tell? And yet, men who gave vent to their appetites for
novelty, their riotous longings for new adventures, new risks, new pleasures, these suffered, no
doubt, from the reverse side of starvation, from surfeit. No getting out of it--a maladjusted
animal, civilised man! There could be no garden of his choosing, of "the Apple-tree, the singing,
and the gold," in the words of that lovely Greek chorus, no achievable elysium in life, or lasting

1
haven of happiness for any man with a sense of beauty--nothing which could compare with the
captured loveliness in a work of art, set down for ever, so that to look on it or read was always to
have the same precious sense of exaltation and restful inebriety. Life no doubt had moments with
that quality of beauty, of unbidden flying rapture, but the trouble was, they lasted no longer than
the span of a cloud's flight over the sun; impossible to keep them with you, as Art caught beauty
and held it fast. They were fleeting as one of the glimmering or golden visions one had of the
soul in nature, glimpses of its remote and brooding spirit. Here, with the sun hot on his face, a
cuckoo calling from a thorn tree, and in the air the honey savour of gorse--here among the little
fronds of the young fern, the starry blackthorn, while the bright clouds drifted by high above the
hills and dreamy valleys here and now was such a glimpse. But in a moment it would pass--as
the face of Pan, which looks round the corner of a rock, vanishes at your stare. And suddenly he
sat up. Surely there was something familiar about this view, this bit of common, that ribbon of
road, the old wall behind him. While they were driving he had not been taking notice--never did;
thinking of far things or of nothing--but now he saw! Twenty-six years ago, just at this time of
year, from the farmhouse within half a mile of this very spot he had started for that day in
Torquay whence it might be said he had never returned. And a sudden ache beset his heart; he
had stumbled on just one of those past moments in his life, whose beauty and rapture he had
failed to arrest, whose wings had fluttered away into the unknown; he had stumbled on a buried
memory, a wild sweet time, swiftly choked and ended. And, turning on his face, he rested his
chin on his hands, and stared at the short grass where the little blue milkwort was growing....

* * * * * * *

And this is what he remembered.

On the first of May, after their last year together at college, Frank Ashurst and his friend Robert
Garton were on a tramp. They had walked that day from Brent, intending to make Chagford, but
Ashurst's football knee had given out, and according to their map they had still some seven miles
to go. They were sitting on a bank beside the-road, where a track crossed alongside a wood,
resting the knee and talking of the universe, as young men will. Both were over six feet, and thin
as rails; Ashurst pale, idealistic, full of absence; Garton queer, round-the-corner, knotted, curly,
like some primeval beast. Both had a literary bent; neither wore a hat.

Ashurst's hair was smooth, pale, wavy, and had a way of rising on either side of his brow, as if
always being flung back; Carton's was a kind of dark unfathomed mop. They had not met a soul
for miles.

"My dear fellow," Garton was saying, "pity's only an effect of self-consciousness; it's a disease
of the last five thousand years. The world was happier without."

Ashurst, following the clouds with his eyes, answered:

2
"It's the pearl in the oyster, anyway."

"My dear chap, all our modern unhappiness comes from pity. Look at animals, and Red Indians,
limited to feeling their own occasional misfortunes; then look at ourselves--never free from
feeling the toothaches of others. Let's get back to feeling for nobody, and have a better time."

"You'll never practise that."

Garton pensively stirred the hotch-potch of his hair.

"To attain full growth, one mustn't be squeamish. To starve oneself emotionally's a mistake. All
emotion is to the good--enriches life."

"Yes, and when it runs up against chivalry?"

"Ah! That's so English! If you speak of emotion the English always think you want something
physical, and are shocked. They're afraid of passion, but not of lust--oh, no!--so long as they can
keep it secret."

Ashurst did not answer; he had plucked a blue floweret, and was twiddling it against the sky. A
cuckoo began calling from a thorn tree. The sky, the flowers, the songs of birds! Robert was
talking through his hat! And he said:

"Well, let's go on, and find some farm where we can put up." In uttering those words, he was
conscious of a girl coming down from the common just above them. She was outlined against the
sky, carrying a basket, and you could see that sky through the crook of her arm. And Ashurst,
who saw beauty without wondering how it could advantage him, thought: 'How pretty!' The
wind, blowing her dark frieze skirt against her legs, lifted her battered peacock tam-o'-shanter;
her greyish blouse was worn and old, her shoes were split, her little hands rough and red, her
neck browned. Her dark hair waved untidy across her broad forehead, her face was short, her
upper lip short, showing a glint of teeth, her brows were straight and dark, her lashes long and
dark, her nose straight; but her grey eyes were the wonder-dewy as if opened for the first time
that day. She looked at Ashurst--perhaps he struck her as strange, limping along without a hat,
with his large eyes on her, and his hair falling back. He could not take off what was not on his
head, but put up his hand in a salute, and said:

"Can you tell us if there's a farm near here where we could stay the night? I've gone lame."

"There's only our farm near, sir." She spoke without shyness, in a pretty soft crisp voice.

"And where is that?"

"Down here, sir."

"Would you put us up?"

3
"Oh! I think we would."

"Will you show us the way?"

"Yes, Sir."

He limped on, silent, and Garton took up the catechism.

"Are you a Devonshire girl?"

"No, Sir."

"What then?"

"From Wales."

"Ah! I thought you were a Celt; so it's not your farm?"

"My aunt's, sir."

"And your uncle's?"

"He is dead."

"Who farms it, then?"

"My aunt, and my three cousins."

"But your uncle was a Devonshire man?"

"Yes, Sir."

"Have you lived here long?"

"Seven years."

"And how d'you like it after Wales?"

"I don't know, sir."

"I suppose you don't remember?"

"Oh, yes! But it is different."

"I believe you!"

4
Ashurst broke in suddenly: "How old are you?"

"Seventeen, Sir."

"And what's your name?"

"Megan David."

"This is Robert Garton, and I am Frank Ashurst. We wanted to get on to Chagford."

"It is a pity your leg is hurting you."

Ashurst smiled, and when he smiled his face was rather beautiful.

Descending past the narrow wood, they came on the farm suddenly-a long, low, stone-built
dwelling with casement windows, in a farmyard where pigs and fowls and an old mare were
straying. A short steep-up grass hill behind was crowned with a few Scotch firs, and in front, an
old orchard of apple trees, just breaking into flower, stretched down to a stream and a long wild
meadow. A little boy with oblique dark eyes was shepherding a pig, and by the house door stood
a woman, who came towards them. The girl said:

"It is Mrs. Narracombe, my aunt."

"Mrs. Narracombe, my aunt," had a quick, dark eye, like a mother wild-duck's, and something of
the same snaky turn about her neck.

"We met your niece on the road," said Ashurst; "she thought you might perhaps put us up for the
night."

Mrs. Narracombe, taking them in from head to heel, answered:

"Well, I can, if you don't mind one room. Megan, get the spare room ready, and a bowl of cream.
You'll be wanting tea, I suppose."

Passing through a sort of porch made by two yew trees and some flowering-currant bushes, the
girl disappeared into the house, her peacock tam-o'-shanter bright athwart that rosy-pink and the
dark green of the yews.

"Will you come into the parlour and rest your leg? You'll be from college, perhaps?"

"We were, but we've gone down now."

Mrs. Narracombe nodded sagely.

The parlour, brick-floored, with bare table and shiny chairs and sofa stuffed with horsehair,
seemed never to have been used, it was so terribly clean. Ashurst sat down at once on the sofa,

5
holding his lame knee between his hands, and Mrs. Narracombe gazed at him. He was the only
son of a late professor of chemistry, but people found a certain lordliness in one who was often
so sublimely unconscious of them.

"Is there a stream where we could bathe?"

"There's the strame at the bottom of the orchard, but sittin' down you'll not be covered!"

"How deep?"

"Well, 'tis about a foot and a half, maybe."

"Oh! That'll do fine. Which way?"

"Down the lane, through the second gate on the right, an' the pool's by the big apple tree that
stands by itself. There's trout there, if you can tickle them."

"They're more likely to tickle us!"

Mrs. Narracombe smiled. "There'll be the tea ready when you come back."

The pool, formed by the damming of a rock, had a sandy bottom; and the big apple tree, lowest
in the orchard, grew so close that its boughs almost overhung the water; it was in leaf, and all but
in flower-its crimson buds just bursting. There was not room for more than one at a time in that
narrow bath, and Ashurst waited his turn, rubbing his knee and gazing at the wild meadow, all
rocks and thorn trees and feld flowers, with a grove of beeches beyond, raised up on a flat
mound. Every bough was swinging in the wind, every spring bird calling, and a slanting sunlight
dappled the grass. He thought of Theocritus, and the river Cherwell, of the moon, and the maiden
with the dewy eyes; of so many things that he seemed to think of nothing; and he felt absurdly
happy.

* * * * * * *

During a late and sumptuous tea with eggs to it, cream and jam, and thin, fresh cakes touched
with saffron, Garton descanted on the Celts. It was about the period of the Celtic awakening, and
the discovery that there was Celtic blood about this family had excited one who believed that he
was a Celt himself. Sprawling on a horse hair chair, with a hand-made cigarette dribbling from
the corner of his curly lips, he had been plunging his cold pin-points of eyes into Ashurst's and
praising the refinement of the Welsh. To come out of Wales into England was like the change
from china to earthenware! Frank, as a d---d Englishman, had not of course perceived the
exquisite refinement and emotional capacity of that Welsh girl! And, delicately stirring in the
dark mat of his still wet hair, he explained how exactly she illustrated the writings of the Welsh
bard Morgan-ap-Something in the twelfth century.

6
Ashurst, full length on the horsehair sofa, and jutting far beyond its end, smoked a deeply-
coloured pipe, and did not listen, thinking of the girl's face when she brought in a relay of cakes.
It had been exactly like looking at a flower, or some other pretty sight in Nature-till, with a funny
little shiver, she had lowered her glance and gone out, quiet as a mouse.

"Let's go to the kitchen," said Garton, "and see some more of her."

The kitchen was a white-washed room with rafters, to which were attached smoked hams; there
were flower-pots on the window-sill, and guns hanging on nails, queer mugs, china and pewter,
and portraits of Queen Victoria. A long, narrow table of plain wood was set with bowls and
spoons, under a string of high-hung onions; two sheep-dogs and three cats lay here and there. On
one side of the recessed fireplace sat two small boys, idle, and good as gold; on the other sat a
stout, light-eyed, red-faced youth with hair and lashes the colour of the tow he was running
through the barrel of a gun; between them Mrs. Narracombe dreamily stirred some savoury-
scented stew in a large pot. Two other youths, oblique-eyed, dark-haired, rather sly-faced, like
the two little boys, were talking together and lolling against the wall; and a short, elderly, clean-
shaven man in corduroys, seated in the window, was conning a battered journal. The girl Megan
seemed the only active creature-drawing cider and passing with the jugs from cask to table.
Seeing them thus about to eat, Garton said:

"Ah! If you'll let us, we'll come back when supper's over," and without waiting for an answer
they withdrew again to the parlour. But the colour in the kitchen, the warmth, the scents, and all
those faces, heightened the bleakness of their shiny room, and they resumed their seats moodily.

"Regular gipsy type, those boys. There was only one Saxon--the fellow cleaning the gun. That
girl is a very subtle study psychologically."

Ashurst's lips twitched. Garton seemed to him an ass just then. Subtle study! She was a wild
flower. A creature it did you good to look at. Study!

Garton went on:

"Emotionally she would be wonderful. She wants awakening."

"Are you going to awaken her?"

Garton looked at him and smiled. 'How coarse and English you are!' that curly smile seemed
saying.

And Ashurst puffed his pipe. Awaken her! That fool had the best opinion of himself! He threw
up the window and leaned out. Dusk had gathered thick. The farm buildings and the wheel-house
were all dim and bluish, the apple trees but a blurred wilderness; the air smelled of woodsmoke
from the kitchen fire. One bird going to bed later than the others was uttering a half-hearted
twitter, as though surprised at the darkness. From the stable came the snuffle and stamp of a
feeding horse. And away over there was the loom of the moor, and away and away the shy stars
which had not as yet full light, pricking white through the deep blue heavens. A quavering owl

7
hooted. Ashurst drew a deep breath. What a night to wander out in! A padding of unshod hoofs
came up the lane, and three dim, dark shapes passed--ponies on an evening march. Their heads,
black and fuzzy, showed above the gate. At the tap of his pipe, and a shower of little sparks, they
shied round and scampered. A bat went fluttering past, uttering its almost inaudible "chip, chip."
Ashurst held out his hand; on the upturned palm he could feel the dew. Suddenly from overhead
he heard little burring boys' voices, little thumps of boots thrown down, and another voice, crisp
and soft--the girl's putting them to bed, no doubt; and nine clear words "No, Rick, you can't have
the cat in bed"; then came a skirmish of giggles and gurgles, a soft slap, a laugh so low and
pretty that it made him shiver a little. A blowing sound, and the glim of the candle which was
fingering the dusk above, went out; silence reigned. Ashurst withdrew into the room and sat
down; his knee pained him, and his soul felt gloomy.

"You go to the kitchen," he said; "I'm going to bed."

* * * * * * *

In fact he had none; just enrolled a barrister, with literary aspirations, the world before him, no
father or mother, and four hundred a year of his own. Did it matter where he went, what he did,
or when he did it? His bed, too, was hard, and this preserved him from fever. He lay, sniffing the
scent of the night which drifted into the low room through the open casement close to his head.
Except for a definite irritation with his friend, natural when you have tramped with a man for
three days, Ashurst's memories and visions that sleepless night were kindly and wistful and
exciting. One vision, specially clear and unreasonable, for he had not even been conscious of
noting it, was the face of the youth cleaning the gun; its intent, stolid, yet startled uplook at the
kitchen doorway, quickly shifted to the girl carrying the cider jug. This red, blue-eyed, light-
lashed, tow-haired face stuck as firmly in his memory as the girl's own face, so dewy and simple.
But at last, in the square of darkness through the uncurtained casement, he saw day coming, and
heard one hoarse and sleepy caw. Then followed silence, dead as ever, till the song of a
blackbird, not properly awake, adventured into the hush. And, from staring at the framed
brightening light, Ashurst fell asleep.

Next day his knee was badly swollen; the walking tour was obviously over. Garton, due back in
London on the morrow, departed at midday with an ironical smile which left a scar of irritation--
healed the moment his loping figure vanished round the corner of the steep lane. All day Ashurst
rested his knee, in a green-painted wooden chair on the patch of grass by the yew-tree porch,
where the sunlight distilled the scent of stocks and gillyflowers, and a ghost of scent from the
flowering-currant bushes. Beatifically he smoked, dreamed, watched.

A farm in spring is all birth-young things coming out of bud and shell, and human beings
watching over the process with faint excitement feeding and tending what has been born. So still
the young man sat, that a mother-goose, with stately cross-footed waddle, brought her six
yellow-necked grey-backed goslings to strop their little beaks against the grass blades at his feet.
Now and again Mrs. Narracombe or the girl Megan would come and ask if he wanted anything,
and he would smile and say: "Nothing, thanks. It's splendid here." Towards tea-time they came

8
out together, bearing a long poultice of some dark stuff in a bowl, and after a long and solemn
scrutiny of his swollen knee, bound it on. When they were gone, he thought of the girl's soft
"Oh!"--of her pitying eyes, and the little wrinkle in her brow. And again he felt that unreasoning
irritation against his departed friend, who had talked such rot about her. When she brought out
his tea, he said:

"What did he say to make you laugh?"

"He said I was a daughter of the bards. What are they?"

"Welsh poets, who lived hundreds of years ago."

"Why am I their daughter, please?"

"He meant that you were the sort of girl they sang about."

She wrinkled her brows. "I think he likes to joke. Am I?"

"Would you believe me, if I told you?"

"Oh, yes."

"Well, I think he was right."

She smiled.

And Ashurst thought: 'You are a pretty thing!'

"He said, too, that Joe was a Saxon type. What would that be?"

"Which is Joe? With the blue eyes and red face?"

"Yes. My uncle's nephew."

"Not your cousin, then?"

"No."

"Well, he meant that Joe was like the men who came over to England about fourteen hundred
years ago, and conquered it."

"Oh! I know about them; but is he?"

"Garton's crazy about that sort of thing; but I must say Joe does look a bit Early Saxon."

"Yes."

9
That "Yes" tickled Ashurst. It was so crisp and graceful, so conclusive, and politely acquiescent
in what was evidently. Greek to her.

"He said that all the other boys were regular gipsies. He should not have said that. My aunt
laughed, but she didn't like it, of course, and my cousins were angry. Uncle was a farmer--
farmers are not gipsies. It is wrong to hurt people."

Ashurst wanted to take her hand and give it a squeeze, but he only answered:

"Quite right, Megan. By the way, I heard you putting the little ones to bed last night."

She flushed a little. "Please to drink your tea--it is getting cold. Shall I get you some fresh?"

"Do you ever have time to do anything for yourself?"

"Oh! Yes."

"I've been watching, but I haven't seen it yet."

She wrinkled her brows in a puzzled frown, and her colour deepened.

When she was gone, Ashurst thought: 'Did she think I was chaffing her? I wouldn't for the
world!' He was at that age when to some men "Beauty's a flower," as the poet says, and inspires
in them the thoughts of chivalry. Never very conscious of his surroundings, it was some time
before he was aware that the youth whom Garton had called "a Saxon type" was standing outside
the stable door; and a fine bit of colour he made in his soiled brown velvet-cords, muddy gaiters,
and blue shirt; red-armed, red-faced, the sun turning his hair from tow to flax; immovably stolid,
persistent, unsmiling he stood. Then, seeing Ashurst looking at him, he crossed the yard at that
gait of the young countryman always ashamed not to be slow and heavy-dwelling on each leg,
and disappeared round the end of the house towards the kitchen entrance. A chill came over
Ashurst's mood. Clods? With all the good will in the world, how impossible to get on terms with
them! And yet--see that girl! Her shoes were split, her hands rough; but--what was it? Was it
really her Celtic blood, as Garton had said?--she was a lady born, a jewel, though probably she
could do no more than just read and write!

The elderly, clean-shaven man he had seen last night in the kitchen had come into the yard with a
dog, driving the cows to their milking. Ashurst saw that he was lame.

"You've got some good ones there!"

The lame man's face brightened. He had the upward look in his eyes which prolonged suffering
often brings.

"Yeas; they'm praaper buties; gude milkers tu."

"I bet they are."

10
"'Ope as yure leg's better, zurr."

"Thank you, it's getting on."

The lame man touched his own: "I know what 'tes, meself; 'tes a main worritin' thing, the knee.
I've a-'ad mine bad this ten year."

Ashurst made the sound of sympathy which comes so readily from those who have an
independent income, and the lame man smiled again.

"Mustn't complain, though--they mighty near 'ad it off."

"Ho!"

"Yeas; an' compared with what 'twas, 'tes almost so gude as nu."

"They've put a bandage of splendid stuff on mine."

"The maid she picks et. She'm a gude maid wi' the flowers. There's folks zeem to know the
healin' in things. My mother was a rare one for that. 'Ope as yu'll zune be better, zurr. Goo ahn,
therr!"

Ashurst smiled. "Wi' the flowers!" A flower herself!

That evening, after his supper of cold duck, junket, and cider, the girl came in.

"Please, auntie says--will you try a piece of our Mayday cake?"

"If I may come to the kitchen for it."

"Oh, yes! You'll be missing your friend."

"Not I. But are you sure no one minds?"

"Who would mind? We shall be very pleased."

Ashurst rose too suddenly for his stiff knee, staggered, and subsided. The girl gave a little gasp,
and held out her hands. Ashurst took them, small, rough, brown; checked his impulse to put them
to his lips, and let her pull him up. She came close beside him, offering her shoulder. And
leaning on her he walked across the room. That shoulder seemed quite the pleasantest thing he
had ever touched. But, he had presence of mind enough to catch his stick out of the rack, and
withdraw his hand before arriving at the kitchen.

That night he slept like a top, and woke with his knee of almost normal size. He again spent the
morning in his chair on the grass patch, scribbling down verses; but in the afternoon he wandered
about with the two little boys Nick and Rick. It was Saturday, so they were early home from

11
school; quick, shy, dark little rascals of seven and six, soon talkative, for Ashurst had a way with
children. By four o'clock they had shown him all their methods of destroying life, except the
tickling of trout; and with breeches tucked up, lay on their stomachs over the trout stream,
pretending they had this accomplishment also. They tickled nothing, of course, for their giggling
and shouting scared every spotted thing away. Ashurst, on a rock at the edge of the beech clump,
watched them, and listened to the cuckoos, till Nick, the elder and less persevering, came up and
stood beside him.

"The gipsy bogle zets on that stone," he said.

"What gipsy bogie?"

"Dunno; never zeen 'e. Megan zays 'e zets there; an' old Jim zeed 'e once. 'E was zettin' there
naight afore our pony kicked--in father's 'ead. 'E plays the viddle."

"What tune does he play?"

"Dunno."

"What's he like?"

"'E's black. Old Jim zays 'e's all over 'air. 'E's a praaper bogle. 'E don' come only at naight." The
little boy's oblique dark eyes slid round. "D'yu think 'e might want to take me away? Megan's
feared of 'e."

"Has she seen him?"

"No. She's not afeared o' yu."

"I should think not. Why should she be?"

"She zays a prayer for yu."

"How do you know that, you little rascal?"

"When I was asleep, she said: 'God bless us all, an' Mr. Ashes.' I yeard 'er whisperin'."

"You're a little ruffian to tell what you hear when you're not meant to hear it!"

The little boy was silent. Then he said aggressively:

"I can skin rabbets. Megan, she can't bear skinnin' 'em. I like blood."

"Oh! you do; you little monster!"

"What's that?"

12
"A creature that likes hurting others."

The little boy scowled. "They'm only dead rabbets, what us eats."

"Quite right, Nick. I beg your pardon."

"I can skin frogs, tu."

But Ashurst had become absent. "God bless us all, and Mr. Ashes!" And puzzled by that sudden
inaccessibility, Nick ran back to the stream where the giggling and shouts again uprose at once.

When Megan brought his tea, he said:

"What's the gipsy bogle, Megan?"

She looked up, startled.

"He brings bad things."

"Surely you don't believe in ghosts?"

"I hope I will never see him."

"Of course you won't. There aren't such things. What old Jim saw was a pony."

"No! There are bogies in the rocks; they are the men who lived long ago."

"They aren't gipsies, anyway; those old men were dead long before gipsies came."

She said simply: "They are all bad."

"Why? If there are any, they're only wild, like the rabbits. The flowers aren't bad for being wild;
the thorn trees were never planted--and you don't mind them. I shall go down at night and look
for your bogie, and have a talk with him."

"Oh, no! Oh, no!"

"Oh, yes! I shall go and sit on his rock."

She clasped her hands together: "Oh, please!"

"Why! What 'does it matter if anything happens to me?"

She did not answer; and in a sort of pet he added:

"Well, I daresay I shan't see him, because I suppose I must be off soon."

13
"Soon?"

"Your aunt won't want to keep me here."

"Oh, yes! We always let lodgings in summer."

Fixing his eyes on her face, he asked:

"Would you like me to stay?"

"Yes."

"I'm going to say a prayer for you to-night!"

She flushed crimson, frowned, and went out of the room. He sat, cursing himself, till his tea was
stewed. It was as if he had hacked with his thick boots at a clump of bluebells. Why had he said
such a silly thing? Was he just a towny college ass like Robert Garton, as far from understanding
this girl?

Ashurst spent the next week confirming the restoration of his leg, by exploration of the country
within easy reach. Spring was a revelation to him this year. In a kind of intoxication he would
watch the pink-white buds of some backward beech tree sprayed up in the sunlight against the
deep blue sky, or the trunks and limbs of the few Scotch firs, tawny in violent light, or again, on
the moor, the gale-bent larches which had such a look of life when the wind streamed in their
young green, above the rusty black underboughs. Or he would lie on the banks, gazing at the
clusters of dog-violets, or up in the dead bracken, fingering the pink, transparent buds of the
dewberry, while the cuckoos called and yafes laughed, or a lark, from very high, dripped its
beads of song. It was certainly different from any spring he had ever known, for spring was
within him, not without. In the daytime he hardly saw the family; and when Megan brought in
his meals she always seemed too busy in the house or among the young things in the yard to stay
talking long. But in the evenings he installed himself in the window seat in the kitchen, smoking
and chatting with the lame man Jim, or Mrs. Narracombe, while the girl sewed, or moved about,
clearing the supper things away. And sometimes, with the sensation a cat must feel when it purrs,
he would become conscious that Megan's eyes--those dew-grey eyes--were fixed on him with a
sort of lingering soft look which was strangely flattering.

It was on Sunday week in the evening, when he was lying in the orchard listening to a blackbird
and composing a love poem, that he heard the gate swing to, and saw the girl come running
among the trees, with the red-cheeked, stolid Joe in swift pursuit. About twenty yards away the
chase ended, and the two stood fronting each other, not noticing the stranger in the grass--the boy
pressing on, the girl fending him off. Ashurst could see her face, angry, disturbed; and the
youth's--who would have thought that red-faced yokel could look so distraught! And painfully
affected by that sight, he jumped up. They saw him then. Megan dropped her hands, and shrank
behind a tree trunk; the boy gave an angry grunt, rushed at the bank, scrambled over and
vanished. Ashurst went slowly up to her. She was standing quite still, biting her lip-very pretty,
with her fine, dark hair blown loose about her face, and her eyes cast down.

14
"I beg your pardon," he said.

She gave him one upward look, from eyes much dilated; then, catching her breath, turned away.
Ashurst followed.

"Megan!"

But she went on; and taking hold of her arm, he turned her gently round to him.

"Stop and speak to me."

"Why do you beg my pardon? It is not to me you should do that."

"Well, then, to Joe."

"How dare he come after me?"

"In love with you, I suppose."

"I beg your pardon," he said.

She gave him one upward look, from eyes much dilated; then, catching her breath, turned away.
Ashurst followed.

"Megan!"

But she went on; and taking hold of her arm, he turned her gently round to him.

"Stop and speak to me."

"Why do you beg my pardon? It is not to me you should do that."

"Well, then, to Joe."

"How dare he come after me?"

"In love with you, I suppose."

She stamped her foot.

Ashurst uttered a short laugh. "Would you like me to punch his head?"

She cried with sudden passion:

"You laugh at me-you laugh at us!"

15
He caught hold of her hands, but she shrank back, till her passionate little face and loose dark
hair were caught among the pink clusters of the apple blossom. Ashurst raised one of her
imprisoned hands and put his lips to it. He felt how chivalrous he was, and superior to that clod
Joe--just brushing that small, rough hand with his mouth I Her shrinking ceased suddenly; she
seemed to tremble towards him. A sweet warmth overtook Ashurst from top to toe. This slim
maiden, so simple and fine and pretty, was pleased, then, at the touch of his lips! And, yielding
to a swift impulse, he put his arms round her, pressed her to him, and kissed her forehead. Then
he was frightened--she went so pale, closing her eyes, so that the long, dark lashes lay on her
pale cheeks; her hands, too, lay inert at her sides. The touch of her breast sent a shiver through
him. "Megan!" he sighed out, and let her go. In the utter silence a blackbird shouted. Then the
girl seized his hand, put it to her cheek, her heart, her lips, kissed it passionately, and fled away
among the mossy trunks of the apple trees, till they hid her from him.

Ashurst sat down on a twisted old tree growing almost along the ground, and, all throbbing and
bewildered, gazed vacantly at the blossom which had crowned her hair--those pink buds with
one white open apple star. What had he done? How had he let himself be thus stampeded by
beauty--pity--or--just the spring! He felt curiously happy, all the same; happy and triumphant,
with shivers running through his limbs, and a vague alarm. This was the beginning of--what?
The midges bit him, the dancing gnats tried to fly into his mouth, and all the spring around him
seemed to grow more lovely and alive; the songs of the cuckoos and the blackbirds, the laughter
of the yaflies, the level-slanting sunlight, the apple blossom which had crowned her head! He got
up from the old trunk and strode out of the orchard, wanting space, an open sky, to get on terms
with these new sensations. He made for the moor, and from an ash tree in the hedge a magpie
flew out to herald him.

Of man--at any age from five years on--who can say he has never been in love? Ashurst had
loved his partners at his dancing class; loved his nursery governess; girls in school-holidays;
perhaps never been quite out of love, cherishing always some more or less remote admiration.
But this was different, not remote at all. Quite a new sensation; terribly delightful, bringing a
sense of completed manhood. To be holding in his fingers such a wild flower, to be able to put it
to his lips, and feel it tremble with delight against them! What intoxication, and--embarrassment!
What to do with it--how meet her next time? His first caress had been cool, pitiful; but the next
could not be, now that, by her burning little kiss on his hand, by her pressure of it to her heart, he
knew that she loved him. Some natures are coarsened by love bestowed on them; others, like
Ashurst's, are swayed and drawn, warmed and softened, almost exalted, by what they feel to be a
sort of miracle.

And up there among the tors he was racked between the passionate desire to revel in this new
sensation of spring fulfilled within him, and a vague but very real uneasiness. At one moment he
gave himself up completely to his pride at having captured this pretty, trustful, dewy-eyed thing!
At the next he thought with factitious solemnity: 'Yes, my boy! But look out what you're doing!
You know what comes of it!'

Dusk dropped down without his noticing--dusk on the carved, Assyrian-looking masses of the
rocks. And the voice of Nature said: "This is a new world for you!" As when a man gets up at

16
four o'clock and goes out into a summer morning, and beasts, birds, trees stare at him and he
feels as if all had been made new.

He stayed up there for hours, till it grew cold, then groped his way down the stones and heather
roots to the road, back into the lane, and came again past the wild meadow to the orchard. There
he struck a match and looked at his watch. Nearly twelve! It was black and unstirring in there
now, very different from the lingering, bird-befriended brightness of six hours ago! And
suddenly he saw this idyll of his with the eyes of the outer world--had mental vision of Mrs.
Narracombe's snake-like neck turned, her quick dark glance taking it all in, her shrewd face
hardening; saw the gipsy-like cousins coarsely mocking and distrustful; Joe stolid and furious;
only the lame man, Jim, with the suffering eyes, seemed tolerable to his mind. And the village
pub!--the gossiping matrons he passed on his walks; and then--his own friends--Robert Carton's
smile when he went off that morning ten days ago; so ironical and knowing! Disgusting! For a
minute he literally hated this earthy, cynical world to which one belonged, willy-nilly. The gate
where he was leaning grew grey, a sort of shimmer passed be fore him and spread into the bluish
darkness. The moon! He could just see it over the bank be hind; red, nearly round-a strange
moon! And turning away, he went up the lane which smelled of the night and cowdung and
young leaves. In the straw-yard he could see the dark shapes of cattle, broken by the pale sickles
of their horns, like so many thin moons, fallen ends-up. He unlatched the farm gate stealthily. All
was dark in the house. Muffling his footsteps, he gained the porch, and, blotted against one of the
yew trees, looked up at Megan's window. It was open. Was she sleeping, or lying awake perhaps,
disturbed--unhappy at his absence? An owl hooted while he stood there peering up, and the
sound seemed to fill the whole night, so quiet was all else, save for the never-ending murmur of
the stream running below the orchard. The cuckoos by day, and now the owls--how wonderfully
they voiced this troubled ecstasy within him! And suddenly he saw her at her window, looking
out. He moved a little from the yew tree, and whispered: "Megan!" She drew back, vanished,
reappeared, leaning far down. He stole forward on the grass patch, hit his shin against the green-
painted chair, and held his breath at the sound. The pale blur of her stretched-down arm and face
did not stir; he moved the chair, and noiselessly mounted it. By stretching up his arm he could
just reach. Her hand held the huge key of the front door, and he clasped that burning hand with
the cold key in it. He could just see her face, the glint of teeth between her lips, her tumbled hair.
She was still dressed--poor child, sitting up for him, no doubt! "Pretty Megan!" Her hot,
roughened fingers clung to his; her face had a strange, lost look. To have been able to reach it--
even with his hand! The owl hooted, a scent of sweetbriar crept into his nostrils. Then one of the
farm dogs barked; her grasp relaxed, she shrank back.

"Good-night, Megan!"

"Good-night, sir!" She was gone! With a sigh he dropped back to earth, and sitting on that chair,
took off his boots. Nothing for it but to creep in and go to bed; yet for a long while he sat
unmoving, his feet chilly in the dew, drunk on the memory of her lost, half-smiling face, and the
clinging grip of her burning fingers, pressing the cold key into his hand.

* * * * * * *

17
He awoke feeling as if he had eaten heavily overnight, instead of having eaten nothing. And far
off, unreal, seemed yesterday's romance! Yet it was a golden morning. Full spring had burst at
last--in one night the "goldie-cups," as the little boys called them, seemed to have made the field
their own, and from his window he could see apple blossoms covering the orchard as with a rose
and white quilt. He went down almost dreading to see Megan; and yet, when not she but Mrs.
Narracombe brought in his breakfast, he felt vexed and disappointed. The woman's quick eye and
snaky neck seemed to have a new alacrity this morning. Had she noticed?

"So you an' the moon went walkin' last night, Mr. Ashurst! Did ye have your supper
anywheres?"

Ashurst shook his head.

"We kept it for you, but I suppose you was too busy in your brain to think o' such a thing as
that?"

Was she mocking him, in that voice of hers, which still kept some Welsh crispness against the
invading burr of the West Country? If she knew! And at that moment he thought: 'No, no; I'll
clear out. I won't put myself in such a beastly false position.'

But, after breakfast, the longing to see Megan began and increased with every minute, together
with fear lest something should have been said to her which had spoiled everything. Sinister that
she had not appeared, not given him even a glimpse of her! And the love poem, whose
manufacture had been so important and absorbing yesterday afternoon under the apple trees, now
seemed so paltry that he tore it up and rolled it into pipe spills. What had he known of love, till
she seized his hand and kissed it! And now--what did he not know? But to write of it seemed
mere insipidity! He went up to his bedroom to get a book, and his heart began to beat violently,
for she was in there making the bed. He stood in the doorway watching; and suddenly, with
turbulent joy, he saw her stoop and kiss his pillow, just at the hollow made by his head last night.

How let her know he had seen that pretty act of devotion? And yet, if she heard him stealing
away, it would be even worse. She took the pillow up, holding it as if reluctant to shake out the
impress of his cheek, dropped it, and turned round.

"Megan!"

She put her hands up to her cheeks, but her eyes seemed to look right into him. He had never
before realised the depth and purity and touching faithfulness in those dew-bright eyes, and he
stammered:

"It was sweet of you to wait up for me last night."

She still said nothing, and he stammered on:

"I was wandering about on the moor; it was such a jolly night. I--I've just come up for a book."

18
Then, the kiss he had seen her give the pillow afflicted him with sudden headiness, and he went
up to her. Touching her eyes with his lips, he thought with queer excitement: 'I've done it!
Yesterday all was sudden--anyhow; but now--I've done it!' The girl let her forehead rest against
his lips, which moved downwards till they reached hers. That first real lover's kiss-strange,
wonderful, still almost innocent--in which heart did it make the most disturbance?

"Come to the big apple tree to-night, after they've gone to bed. Megan-promise!"

She whispered back: "I promise."

Then, scared at her white face, scared at everything, he let her go, and went downstairs again.
Yes! He had done it now! Accepted her love, declared his own! He went out to the green chair as
devoid of a book as ever; and there he sat staring vacantly before him, triumphant and
remorseful, while under his nose and behind his back the work of the farm went on. How long he
had been sitting in that curious state of vacancy he had no notion when he saw Joe standing a
little behind him to the right. The youth had evidently come from hard work in the fields, and
stood shifting his feet, breathing loudly, his face coloured like a setting sun, and his arms, below
the rolled-up sleeves of his blue shirt, showing the hue and furry sheen of ripe peaches. His red
lips were open, his blue eyes with their flaxen lashes stared fixedly at Ashurst, who said
ironically:

"Well, Joe, anything I can do for you?"

"Yeas."

"What, then?"

"Yu can goo away from yere. Us don' want yu."

Ashurst's face, never too humble, assumed its most lordly look.

"Very good of you, but, do you know, I prefer the others should speak for themselves."

The youth moved a pace or two nearer, and the scent of his honest heat afflicted Ashurst's
nostrils.

"What d'yu stay yere for?"

"Because it pleases me."

"Twon't please yu when I've bashed yure head in!"

"Indeed! When would you like to begin that?"

Joe answered only with the loudness of his breathing, but his eyes looked like those of a young
and angry bull. Then a sort of spasm seemed to convulse his face.

19
"Megan don' want yu."

A rush of jealousy, of contempt, and anger with this thick, loud-breathing rustic got the better of
Ashurst's self-possession; he jumped up, and pushed back his chair.

"You can go to the devil!"

And as he said those simple words, he saw Megan in the doorway with a tiny brown spaniel
puppy in her arms. She came up to him quickly:

"Its eyes are blue!" she said.

Joe turned away; the back of his neck was literally crimson.

Ashurst put his finger to the mouth of the little brown bullfrog of a creature in her arms. How
cosy it looked against her!

"It's fond of you already. Ah I Megan, everything is fond of you."

"What was Joe saying to you, please?"

"Telling me to go away, because you didn't want me here."

She stamped her foot; then looked up at Ashurst. At that adoring look he felt his nerves quiver,
just as if he had seen a moth scorching its wings.

"To-night!" he said. "Don't forget!"

"No." And smothering her face against the puppy's little fat, brown body, she slipped back into
the house.

Ashurst wandered down the lane. At the gate of the wild meadow he came on the lame man and
his cows.

"Beautiful day, Jim!"

"Ah! 'Tes brave weather for the grass. The ashes be later than th' oaks this year. 'When th' oak
before th' ash---'"

Ashurst said idly: "Where were you standing when you saw the gipsy bogie, Jim?"

"It might be under that big apple tree, as you might say."

"And you really do think it was there?"

The lame man answered cautiously:

20
"I shouldn't like to say rightly that 't was there. 'Twas in my mind as 'twas there."

"What do you make of it?"

The lame man lowered his voice.

"They du zay old master, Mist' Narracombe come o' gipsy stock. But that's tellin'. They'm a
wonderful people, yu know, for claimin' their own. Maybe they knu 'e was goin', and sent this
feller along for company. That's what I've a-thought about it."

"What was he like?"

"'E 'ad 'air all over 'is face, an' goin' like this, he was, zame as if 'e 'ad a viddle. They zay there's
no such thing as bogies, but I've a-zeen the 'air on this dog standin' up of a dark naight, when I
couldn' zee nothin', meself."

"Was there a moon?"

"Yeas, very near full, but 'twas on'y just risen, gold-like be'ind them trees."

"And you think a ghost means trouble, do you?"

The lame man pushed his hat up; his aspiring eyes looked at Ashurst more earnestly than ever.

"'Tes not for me to zay that but 'tes they bein' so unrestin'like. There's things us don' understand,
that's zartin, for zure. There's people that zee things, tu, an' others that don't never zee nothin'.
Now, our Joe--yu might putt anything under'is eyes an e'd never zee it; and them other boys, tu,
they'm rattlin' fellers. But yu take an' putt our Megan where there's suthin', she'll zee it, an' more
tu, or I'm mistaken."

"She's sensitive, that's why."

"What's that?"

"I mean, she feels everything."

"Ah! She'm very lovin'-'earted."

Ashurst, who felt colour coming into his cheeks, held out his tobacco pouch.

"Have a fill, Jim?"

"Thank 'ee, sir. She'm one in an 'underd, I think."

"I expect so," said Ashurst shortly, and folding up his pouch, walked on.

21
"Lovin'-hearted!" Yes! And what was he doing? What were his intentions--as they say towards
this loving-hearted girl? The thought dogged him, wandering through fields bright with
buttercups, where the little red calves were feeding, and the swallows flying high. Yes, the oaks
were before the ashes, brown-gold already; every tree in different stage and hue. The cuckoos
and a thousand birds were singing; the little streams were very bright. The ancients believed in a
golden age, in the garden of the Hesperides!... A queen wasp settled on his sleeve. Each queen
wasp killed meant two thousand fewer wasps to thieve the apples which would grow from that
blossom in the orchard; but who, with love in his heart, could kill anything on a day like this? He
entered a field where a young red bull was feeding. It seemed to Ashurst that he looked like Joe.
But the young bull took no notice of this visitor, a little drunk himself, perhaps, on the singing
and the glamour of the golden pasture, under his short legs. Ashurst crossed out unchallenged to
the hillside above the stream. From that slope a for mounted to its crown of rocks. The ground
there was covered with a mist of bluebells, and nearly a score of crab-apple trees were in full
bloom. He threw himself down on the grass. The change from the buttercup glory and oak-
goldened glamour of the fields to this ethereal beauty under the grey for filled him with a sort of
wonder; nothing the same, save the sound of running water and the songs of the cuckoos. He lay
there a long time, watching the sunlight wheel till the crab-trees threw shadows over the
bluebells, his only companions a few wild bees. He was not quite sane, thinking of that
morning's kiss, and of to-night under the apple tree. In such a spot as this, fauns and dryads
surely lived; nymphs, white as the crab-apple blossom, retired within those trees; fauns, brown as
the dead bracken, with pointed ears, lay in wait for them. The cuckoos were still calling when he
woke, there was the sound of running water; but the sun had couched behind the tor, the hillside
was cool, and some rabbits had come out. 'Tonight!' he thought. Just as from the earth everything
was pushing up, unfolding under the soft insistent fingers of an unseen hand, so were his heart
and senses being pushed, unfolded. He got up and broke off a spray from a crab-apple tree. The
buds were like Megan--shell-like, rose-pink, wild, and fresh; and so, too, the opening flowers,
white, and wild; and touching. He put the spray into his coat. And all the rush of the spring
within him escaped in a triumphant sigh. But the rabbits scurried away.

* * * * * * *

Ashurst saw nothing but the brightened stream, the furze faintly gilded, the beech trees
glistening, and behind them all the wide loom of the moonlit hill. Behind him came her frozen
whisper: "The gipsy bogie!"

"Where?"

"There--by the stone--under the trees!"

Exasperated, he leaped the stream, and strode towards the beech clump. Prank of the moonlight!
Nothing! In and out of the boulders and thorn trees, muttering and cursing, yet with a kind of
terror, he rushed and stumbled. Absurd! Silly! Then he went back to the apple tree. But she was

22
gone; he could hear a rustle, the grunting of the pigs, the sound of a gate closing. Instead of her,
only this old apple tree! He flung his arms round the trunk. What a substitute for her soft body;
the rough moss against his face--what a substitute for her soft cheek; only the scent, as of the
woods, a little the same! And above him, and around, the blossoms, more living, more moonlit
than ever, seemed to glow and breathe.

It was nearly eleven that night when Ashurst put down the pocket "Odyssey" which for half an
hour he had held in his hands without reading, and slipped through the yard down to the orchard.
The moon had just risen, very golden, over the hill, and like a bright, powerful, watching spirit
peered through the bars of an ash tree's half-naked boughs. In among the apple trees it was still
dark, and he stood making sure of his direction, feeling the rough grass with his feet. A black
mass close behind him stirred with a heavy grunting sound, and three large pigs settled down
again close to each other, under the wall. He listened. There was no wind, but the stream's
burbling whispering chuckle had gained twice its daytime strength. One bird, he could not tell
what, cried "Pippip," "Pip-pip," with perfect monotony; he could hear a night-Jar spinning very
far off; an owl hooting. Ashurst moved a step or two, and again halted, aware of a dim living
whiteness all round his head. On the dark unstirring trees innumerable flowers and buds all soft
and blurred were being bewitched to life by the creeping moonlight. He had the oddest feeling of
actual companionship, as if a million white moths or spirits had floated in and settled between
dark sky and darker ground, and were opening and shutting their wings on a level with his eyes.
In the bewildering, still, scentless beauty of that moment he almost lost memory of why he had
come to the orchard. The flying glamour which had clothed the earth all day had not gone now
that night had fallen, but only changed into this new form. He moved on through the thicket of
stems and boughs covered with that live powdering whiteness, till he reached the big apple tree.
No mistaking that, even in the dark, nearly twice the height and size of any other, and leaning out
towards the open meadows and the stream. Under the thick branches he stood still again, to
listen. The same sounds exactly, and a faint grunting from the sleepy pigs. He put his hands on
the dry, almost warm tree trunk, whose rough mossy surface gave forth a peaty scent at his
touch. Would she come--would she? And among these quivering, haunted, moon-witched trees
he was seized with doubts of everything! All was unearthly here, fit for no earthly lovers; fit only
for god and goddess, faun and nymph not for him and this little country girl. Would it not be
almost a relief if she did not come? But all the time he was listening. And still that unknown bird
went "Pip-pip," "Pip-pip," and there rose the busy chatter of the little trout stream, whereon the
moon was flinging glances through the bars of her tree-prison. The blossom on a level with his
eyes seemed to grow more living every moment, seemed with its mysterious white beauty more
and more a part of his suspense. He plucked a fragment and held it close--three blossoms.
Sacrilege to pluck fruit-tree blossom--soft, sacred, young blossom--and throw it away! Then
suddenly he heard the gate close, the pigs stirring again and grunting; and leaning against the
trunk, he pressed his hands to its mossy sides behind him, and held his breath. She might have
been a spirit threading the trees, for all the noise she made! Then he saw her quite close--her dark
form part of a little tree, her white face part of its blossom; so still, and peering towards him. He
whispered: "Megan!" and held out his hands. She ran forward, straight to his breast. When he felt
her heart beating against him, Ashurst knew to the full the sensations of chivalry and passion.
Because she was not of his world, because she was so simple and young and headlong, adoring
and defenceless, how could he be other than her protector, in the dark! Because she was all
simple Nature and beauty, as much a part of this spring night as was the living blossom, how

23
should he not take all that she would give him how not fulfil the spring in her heart and his! And
torn between these two emotions he clasped her close, and kissed her hair. How long they stood
there without speaking he knew not. The stream went on chattering, the owls hooting, the moon
kept stealing up and growing whiter; the blossom all round them and above brightened in
suspense of living beauty. Their lips had sought each other's, and they did not speak. The
moment speech began all would be unreal! Spring has no speech, nothing but rustling and
whispering. Spring has so much more than speech in its unfolding flowers and leaves, and the
coursing of its streams, and in its sweet restless seeking! And sometimes spring will come alive,
and, like a mysterious Presence stand, encircling lovers with its arms, laying on them the fingers
of enchantment, so that, standing lips to lips, they forget everything but just a kiss. While her
heart beat against him, and her lips quivered on his, Ashurst felt nothing but simple rapture--
Destiny meant her for his arms, Love could not be flouted! But when their lips parted for breath,
division began again at once. Only, passion now was so much the stronger, and he sighed:

"Oh! Megan! Why did you come?" She looked up, hurt, amazed.

"Sir, you asked me to."

"Don't call me 'sir,' my pretty sweet."

"What should I be callin' you?"

"Frank."

"I could not. Oh, no!"

"But you love me--don't you?"

"I could not help lovin' you. I want to be with you--that's all."

"All!"

So faint that he hardly heard, she whispered: "I shall die if I can't be with you."

Ashurst took a mighty breath.

"Come and be with me, then!"

"Oh!"

Intoxicated by the awe and rapture in that "Oh!" he went on, whispering:

"We'll go to London. I'll show you the world.

"And I will take care of you, I promise, Megan. I'll never be a brute to you!"

24
"If I can be with you--that is all."

He stroked her hair, and whispered on:

"To-morrow I'll go to Torquay and get some money, and get you some clothes that won't be
noticed, and then we'll steal away. And when we get to London, soon perhaps, if you love me
well enough, we'll be married."

He could feel her hair shiver with the shake of her head.

"Oh, no! I could not. I only want to be with you!"

Drunk on his own chivalry, Ashurst went on murmuring, "It's I who am not good enough for
you. Oh! Megan, when did you begin to love me?"

"When I saw you in the road, and you looked at me. The first night I loved you; but I never
thought you would want me."

She slipped down suddenly to her knees, trying to kiss his feet.

A shiver of horror went through Ashurst; he lifted her up bodily and held her fast--too upset to
speak.

She whispered: "Why won't you let me?"

"It's I who will kiss your feet!"

Her smile brought tears into his eyes. The whiteness of her moonlit face so close to his, the faint
pink of her opened lips, had the living unearthly beauty of the apple blossom.

And then, suddenly, her eyes widened and stared past him painfully; she writhed out of his arms,
and whispered: "Look!"

Ashurst saw nothing but the brightened stream, the furze faintly gilded, the beech trees
glistening, and behind them all the wide loom of the moonlit hill. Behind him came her frozen
whisper: "The gipsy bogie!"

"Where?"

"There--by the stone--under the trees!"

Exasperated, he leaped the stream, and strode towards the beech clump. Prank of the moonlight!
Nothing! In and out of the boulders and thorn trees, muttering and cursing, yet with a kind of
terror, he rushed and stumbled. Absurd! Silly! Then he went back to the apple tree. But she was
gone; he could hear a rustle, the grunting of the pigs, the sound of a gate closing. Instead of her,
only this old apple tree! He flung his arms round the trunk. What a substitute for her soft body;

25
the rough moss against his face--what a substitute for her soft cheek; only the scent, as of the
woods, a little the same! And above him, and around, the blossoms, more living, more moonlit
than ever, seemed to glow and breathe.

* * * * * * *

Descending from the train at Torquay station, Ashurst wandered uncertainly along the front, for
he did not know this particular queen of English watering places. Having little sense of what he
had on, he was quite unconscious of being remarkable among its inhabitants, and strode along in
his rough Norfolk jacket, dusty boots, and battered hat, without observing that people gazed at
him rather blankly. He was seeking a branch of his London bank, and having found one, found
also the first obstacle to his mood. Did he know anyone in Torquay? No. In that case, if he would
wire to his bank in London, they would be happy to oblige him on receipt of the reply. That
suspicious breath from the matter-of-fact world somewhat tarnished the brightness of his visions.
But he sent the telegram.

Nearly opposite to the post office he saw a shop full of ladies' garments, and examined the
window with strange sensations. To have to undertake the clothing of his rustic love was more
than a little disturbing. He went in. A young woman came forward; she had blue eyes and a
faintly puzzled forehead. Ashurst stared at her in silence.

"Yes, sir?"

"I want a dress for a young lady."

The young woman smiled. Ashurst frowned the peculiarity of his request struck him with sudden
force.

The young woman added hastily:

"What style would you like--something modish?"

"No. Simple."

"What figure would the young lady be?"

"I don't know; about two inches shorter than you, I should say."

"Could you give me her waist measurement?"

Megan's waist!

"Oh! anything usual!"

26
"Quite!"

and, suppose, when he had got them all, they commonised her, as Sunday clothes always
commonised village folk! Why should she not travel as she was? Ah! But conspicuousness
would matter; this was a serious elopement. And, staring at the young woman, he thought: 'I
wonder if she guesses, and thinks me a blackguard?'

While she was gone he stood disconsolately eyeing the models in the window, and suddenly it
seemed to him incredible that Megan--his Megan could ever be dressed save in the rough tweed
skirt, coarse blouse, and tam-o'-shanter cap he was wont to see her in. The young woman had
come back with several dresses in her arms, and Ashurst eyed her laying them against her own
modish figure. There was one whose colour he liked, a dove-grey, but to imagine Megan clothed
in it was beyond him. The young woman went away, and brought some more. But on Ashurst
there had now come a feeling of paralysis. How choose? She would want a hat too, and shoes,
and gloves; and, suppose, when he had got them all, they commonised her, as Sunday clothes
always commonised village folk! Why should she not travel as she was? Ah! But
conspicuousness would matter; this was a serious elopement. And, staring at the young woman,
he thought: 'I wonder if she guesses, and thinks me a blackguard?'

"Do you mind putting aside that grey one for me?" he said desperately at last. "I can't decide
now; I'll come in again this afternoon."

The young woman sighed.

"Oh! certainly. It's a very tasteful costume. I don't think you'll get anything that will suit your
purpose better."

"I expect not," Ashurst murmured, and went out.

Freed again from the suspicious matter-of-factness of the world, he took a long breath, and went
back to visions. In fancy he saw the trustful, pretty creature who was going to join her life to his;
saw himself and her stealing forth at night, walking over the moor under the moon, he with his
arm round her, and carrying her new garments, till, in some far-off wood, when dawn was
coming, she would slip off her old things and put on these, and an early train at a distant station
would bear them away on their honeymoon journey, till London swallowed them up, and the
dreams of love came true.

"Frank Ashurst! Haven't seen you since Rugby, old chap!"

Ashurst's frown dissolved; the face, close to his own, was blue-eyed, suffused with sun--one of
those faces where sun from within and without join in a sort of lustre. And he answered:

an"Phil Halliday, by Jove!"

"What are you doing here?"

27
"Oh! nothing. Just looking round, and getting some money. I'm staying on the moor."

"Are you lunching anywhere? Come and lunch with us; I'm here with my young sisters. They've
had measles."

Hooked in by that friendly arm Ashurst went along, up a hill, down a hill, away out of the town,
while the voice of Halliday, redolent of optimism as his face was of sun, explained how "in this
mouldy place the only decent things were the bathing and boating," and so on, till presently they
came to a crescent of houses a little above and back from the sea, and into the centre one an
hotel--made their way.

"Come up to my room and have a wash. Lunch'll be ready in a jiffy."

Ashurst contemplated his visage in a looking-glass. After his farmhouse bedroom, the comb and
one spare shirt regime of the last fortnight, this room littered with clothes and brushes was a sort
of Capua; and he thought: 'Queer--one doesn't realise But what--he did not quite know.

When he followed Halliday into the sitting room for lunch, three faces, very fair and blue-eyed,
were turned suddenly at the words: "This is Frank Ashurst my young sisters."

Two were indeed young, about eleven and ten. The third was perhaps seventeen, tall and fair-
haired too, with pink-and-white cheeks just touched by the sun, and eyebrows, rather darker than
the hair, running a little upwards from her nose to their outer points. The voices of all three were
like Halliday's, high and cheerful; they stood up straight, shook hands with a quick movement,
looked at Ashurst critically, away again at once, and began to talk of what they were going to do
in the afternoon. A regular Diana and attendant nymphs! After the farm this crisp, slangy, eager
talk, this cool, clean, off-hand refinement, was queer at first, and then so natural that what he had
come from became suddenly remote. The names of the two little ones seemed to be Sabina and
Freda; of the eldest, Stella.

Presently the one called Sabina turned to him and said:

"I say, will you come shrimping with us?--it's awful fun!"

Surprised by this unexpected friendliness, Ashurst murmured:

"I'm afraid I've got to get back this afternoon."

"Oh!"

"Can't you put it off?"

Ashurst turned to the new speaker, Stella, shook his head, and smiled. She was very pretty!
Sabina said regretfully: "You might!" Then the talk switched off to caves and swimming.

"Can you swim far?"

28
"About two miles."

"Oh!"

"I say!"

"How jolly!"

The three pairs of blue eyes, fixed on him, made him conscious of his new importance--The
sensation was agreeable. Halliday said:

"I say, you simply must stop and have a bathe. You'd better stay the night."

"Yes, do!"'

But again Ashurst smiled and shook his head. Then suddenly he found himself being catechised
about his physical achievements. He had rowed--it seemed--in his college boat, played in his
college football team, won his college mile; and he rose from table a sort of hero. The two little
girls insisted that he must see "their" cave, and they set forth chattering like magpies, Ashurst
between them, Stella and her brother a little behind. In the cave, damp and darkish like any other
cave, the great feature was a pool with possibility of creatures which might be caught and put
into bottles. Sabina and Freda, who wore no stockings on their shapely brown legs, exhorted
Ashurst to join them in the middle of it, and help sieve the water. He too was soon bootless and
sockless. Time goes fast for one who has a sense of beauty, when there are pretty children in a
pool and a young Diana on the edge, to receive with wonder anything you can catch! Ashurst
never had much sense of time. It was a shock when, pulling out his watch, he saw it was well
past three. No cashing his cheque to-day-the bank would be closed before he could get there.
Watching his expression, the little girls cried out at once:

"Hurrah! Now you'll have to stay!"

Ashurst did not answer. He was seeing again Megan's face, when at breakfast time he had
whispered: "I'm going to Torquay, darling, to get everything; I shall be back this evening. If it's
fine we can go to-night. Be ready." He was seeing again how she quivered and hung on his
words. What would she think? Then he pulled himself together, conscious suddenly of the calm
scrutiny of this other young girl, so tall and fair and Diana-like, at the edge of the pool, of her
wondering blue eyes under those brows which slanted up a little. If they knew what was in his
mind--if they knew that this very night he had meant! Well, there would be a little sound of
disgust, and he would be alone in the cave. And with a curious mixture of anger, chagrin, and
shame, he put his watch back into his pocket and said abruptly:

"Yes; I'm dished for to-day."

"Hurrah! Now you can bathe with us."

29
It was impossible not to succumb a little to the contentment of these pretty children, to the smile
on Stella's lips, to Halliday's "Ripping, old chap! I can lend you things for the night!" But again a
spasm of longing and remorse throbbed through Ashurst, and he said moodily:

"I must send a wire!"

The attractions of the pool palling, they went back to the hotel. Ashurst sent his wire, addressing
it to Mrs. Narracombe: "Sorry, detained for the night, back to-morrow." Surely Megan would
understand that he had too much to do; and his heart grew lighter. It was a lovely afternoon,
warm, the sea calm and blue, and swimming his great passion; the favour of these pretty children
flattered him, the pleasure of looking at them, at Stella, at Halliday's sunny face; the slight
unreality, yet extreme naturalness of it all--as of a last peep at normality before he took this
plunge with Megan! He got his borrowed bathing dress, and they all set forth. Halliday and he
undressed behind one rock, the three girls behind another. He was first into the sea, and at once
swam out with the bravado of justifying his self-given reputation. When he turned he could see
Halliday swimming along shore, and the girls flopping and dipping, and riding the little waves,
in the way he was accustomed to despise, but now thought pretty and sensible, since it gave him
the distinction of the only deep-water fish. But drawing near, he wondered if they would like
him, a stranger, to come into their splashing group; he felt shy, approaching that slim nymph.
Then Sabina summoned him to teach her to float, and between them the little girls kept him so
busy that he had no time even to notice whether Stella was accustomed to his presence, till
suddenly he heard a startled sound from her: She was standing submerged to the waist, leaning a
little forward, her slim white arms stretched out and pointing, her wet face puckered by the sun
and an expression of fear.

"Look at Phil! Is he all right? Oh, look!"

Ashurst saw at once that Phil was not all right. He was splashing and struggling out of his depth,
perhaps a hundred yards away; suddenly he gave a cry, threw up his arms, and went down.
Ashurst saw the girl launch herself towards him, and crying out: "Go back, Stella! Go back!" he
dashed out. He had never swum so fast, and reached Halliday just as he was coming up a second
time. It was a case of cramp, but to get him in was not difficult, for he did not struggle. The girl,
who had stopped where Ashurst told her to, helped as soon as he was in his depth, and once on
the beach they sat down one on each side of him to rub his limbs, while the little ones stood by
with scared faces. Halliday was soon smiling. It was--he said--rotten of him, absolutely rotten! If
Frank would give him an arm, he could get to his clothes all right now. Ashurst gave him the
arm, and as he did so caught sight of Stella's face, wet and flushed and tearful, all broken up out
of its calm; and he thought: 'I called her Stella! Wonder if she minded?'

While they were dressing, Halliday said quietly, "You saved my life, old chap!"

"Rot!"

Clothed, but not quite in their right minds, they went up all together to the hotel and sat down to
tea, except Halliday, who was lying down in his room. After some slices of bread and jam,
Sabina said:

30
"I say, you know, you are a brick!" And Freda chimed in:

"Rather!"

Ashurst saw Stella looking down; he got up in confusion, and went to the window. From there he
heard Sabina mutter: "I say, let's swear blood bond. Where's your knife, Freda?" and out of the
corner of his eye could see each of them solemnly prick herself, squeeze out a drop of blood and
dabble on a bit of paper. He turned and made for the door.

"Don't be a stoat! Come back!" His arms were seized; imprisoned between the little girls he was
brought back to the table. On it lay a piece of paper with an effigy drawn in blood, and the three
names Stella Halliday, Sabina Halliday, Freda Halliday--also in blood, running towards it like
the rays of a star. Sabina said:

"That's you. We shall have to kiss you, you know."

And Freda echoed:

"Oh! Blow--Yes!"

Before Ashurst could escape, some wettish hair dangled against his face, something like a bite
descended on his nose, he felt his left arm pinched, and other teeth softly searching his cheek.
Then he was released, and Freda said:

"Now, Stella."

Ashurst, red and rigid, looked across the table at a red and rigid Stella. Sabina giggled; Freda
cried:

"Buck up--it spoils everything!"

A queer, ashamed eagerness shot through Ashurst: then he said quietly:

"Shut up, you little demons!"

Again Sabina giggled.

"Well, then, she can kiss her hand, and you can put it against your nose. It is on one side!"

To his amazement the girl did kiss her hand and stretch it out. Solemnly he took that cool, slim
hand and laid it to his cheek. The two little girls broke into clapping, and Freda said:

"Now, then, we shall have to save your life at any time; that's settled. Can I have another cup,
Stella, not so beastly weak?" Tea was resumed, and Ashurst, folding up the paper, put it in his
pocket. The talk turned on the advantages of measles, tangerine oranges, honey in a spoon, no
lessons, and so forth. Ashurst listened, silent, exchanging friendly looks with Stella, whose face

31
was again of its normal sun-touched pink and white. It was soothing to be so taken to the heart of
this jolly family, fascinating to watch their faces. And after tea, while the two little girls pressed
seaweed, he talked to Stella in the window seat and looked at her water-colour sketches. The
whole thing was like a pleasurable dream; time and incident hung up, importance and reality
suspended. Tomorrow he would go back to Megan, with nothing of all this left save the paper
with the blood of these children, in his pocket. Children! Stella was not quite that--as old as
Megan! Her talk--quick, rather hard and shy, yet friendly--seemed to flourish on his silences, and
about her there was something cool and virginal--a maiden in a bower. At dinner, to which
Halliday, who had swallowed too much sea-water, did not come, Sabina said:

"I'm going to call you Frank."

Freda echoed:

"Frank, Frank, Franky."

Ashurst grinned and bowed.

"Every time Stella calls you Mr. Ashurst, she's got to pay a forfeit. It's ridiculous."

Ashurst looked at Stella, who grew slowly red. Sabina giggled; Freda cried:

"She's 'smoking'--'smoking!'--Yah!"

Ashurst reached out to right and left, and grasped some fair hair in each hand.

"Look here," he said, "you two! Leave Stella alone, or I'll tie you together!"

Freda gurgled:

"Ouch! You are a beast!"

Sabina murmured cautiously:

"You call her Stella, you see!"

"Why shouldn't I? It's a jolly name!"

"All right; we give you leave to!"

Ashurst released the hair. Stella! What would she call him--after this? But she called him
nothing; till at bedtime he said, deliberately:

"Good-night, Stella!"

"Good-night, Mr.----Good-night, Frank! It was jolly of you, you know!"

32
"Oh-that! Bosh!"

Her quick, straight handshake tightened suddenly, and as suddenly became slack.

Ashurst stood motionless in the empty sitting-room. Only last night, under the apple tree and the
living blossom, he had held Megan to him, kissing her eyes and lips. And he gasped, swept by
that rush of remembrance. To-night it should have begun-his life with her who only wanted to be
with him! And now, twenty-four hours and more must pass, because-of not looking at his watch!
Why had he made friends with this family of innocents just when he was saying good-bye to
innocence, and all the rest of it? 'But I mean to marry her,' he thought; 'I told her so!'

He took a candle, lighted it, and went to his bedroom, which was next to Halliday's. His friend's
voice called, as he was passing:

"Is that you, old chap? I say, come in."

He was sitting up in bed, smoking a pipe and reading.

"Sit down a bit."

Ashurst sat down by the open window.

"I've been thinking about this afternoon, you know," said Halliday rather suddenly. "They say
you go through all your past. I didn't. I suppose I wasn't far enough gone."

"What did you think of?"

Halliday was silent for a little, then said quietly

"Well, I did think of one thing--rather odd--of a girl at Cambridge that I might have--you know; I
was glad I hadn't got her on my mind. Anyhow, old chap, I owe it to you that I'm here; I should
have been in the big dark by now. No more bed, or baccy; no more anything. I say, what d'you
suppose happens to us?"

Ashurst murmured:

"Go out like flames, I expect."

"Phew!"

"We may flicker, and cling about a bit, perhaps."

"H'm! I think that's rather gloomy. I say, I hope my young sisters have been decent to you?"

"Awfully decent."

33
Halliday put his pipe down, crossed his hands behind his neck, and turned his face towards the
window.

"They're not bad kids!" he said.

Watching his friend, lying there, with that smile, and the candle-light on his face, Ashurst
shuddered. Quite true! He might have been lying there with no smile, with all that sunny look
gone out for ever! He might not have been lying there at all, but "sanded" at the bottom of the
sea, waiting for resurrection on the ninth day, was it? And that smile of Halliday's seemed to him
suddenly something wonderful, as if in it were all the difference between life and death--the little
flame--the all! He got up, and said softly:

"Well, you ought to sleep, I expect. Shall I blow out?"

Halliday caught his hand.

"I can't say it, you know; but it must be rotten to be dead. Good-night, old boy!"

Stirred and moved, Ashurst squeezed the hand, and went downstairs. The hall door was still
open, and he passed out on to the lawn before the Crescent. The stars were bright in a very dark
blue sky, and by their light some lilacs had that mysterious colour of flowers by night which no
one can describe. Ashurst pressed his face against a spray; and before his closed eyes Megan
started up, with the tiny brown spaniel pup against her breast. "I thought of a girl that I might
have you know. I was glad I hadn't got her on my mind!" He jerked his head away from the lilac,
and began pacing up and down over the grass, a grey phantom coming to substance for a moment
in the light from the lamp at either end. He was with her again under the living, breathing white
ness of the blossom, the stream chattering by, the moon glinting steel-blue on the bathing-pool;
back in the rapture of his kisses on her upturned face of innocence and humble passion, back in
the suspense and beauty of that pagan night. He stood still once more in the shadow of the lilacs.
Here the sea, not the stream, was Night's voice; the sea with its sigh and rustle; no little bird, no
owl, no night-Jar called or spun; but a piano tinkled, and the white houses cut the sky with solid
curve, and the scent from the lilacs filled the air. A window of the hotel, high up, was lighted; he
saw a shadow move across the blind. And most queer sensations stirred within him, a sort of
churning, and twining, and turning of a single emotion on itself, as though spring and love,
bewildered and confused, seeking the way, were baffled. This girl, who had called him Frank,
whose hand had given his that sudden little clutch, this girl so cool and pure--what would she
think of such wild, unlawful loving? He sank down on the grass, sitting there cross-legged, with
his back to the house, motionless as some carved Buddha. Was he really going to break through
innocence, and steal? Sniff the scent out of a wild flower, and--perhaps--throw it away? "Of a
girl at Cambridge that I might have--you know!" He put his hands to the grass, one on each side,
palms downwards, and pressed; it was just warm still--the grass, barely moist, soft and firm and
friendly. 'What am I going to do?' he thought. Perhaps Megan was at her window, looking out at
the blossom, thinking of him! Poor little Megan! 'Why not?' he thought. 'I love her! But do I
really love her? or do I only want her because she is so pretty, and loves me? What am I going to
do?' The piano tinkled on, the stars winked; and Ashurst gazed out before him at the dark sea, as

34
if spell-bound. He got up at last, cramped and rather chilly. There was no longer light in any
window. And he went in to bed.

Out of a deep and dreamless sleep he was awakened by the sound of thumping on the door. A
shrill voice called:

"Hi! Breakfast's ready."

He jumped up. Where was he--? Ah!

He found them already eating marmalade, and sat down in the empty place between Stella and
Sabina, who, after watching him a little, said:

"I say, do buck up; we're going to start at half-past nine."

"We're going to Berry Head, old chap; you must come!"

Ashurst thought: 'Come! Impossible. I shall be getting things and going back.' He looked at
Stella. She said quickly:

"Do come!"

Sabina chimed in:

"It'll be no fun without you."

Freda got up and stood behind his chair.

"You've got to come, or else I'll pull your hair!"

Ashurst thought: 'Well--one day more--to think it over! One day more!' And he said:

"All right! You needn't tweak my mane!"

"Hurrah!"

At the station he wrote a second telegram to the farm, and then tore it up; he could not have
explained why. From Brixham they drove in a very little wagonette. There, squeezed between
Sabina and Freda, with his knees touching Stella's, they played "Up, Jenkins "; and the gloom he
was feeling gave way to frolic. In this one day more to think it over, he did not want to think!
They ran races, wrestled, paddled--for to-day nobody wanted to bathe--they sang catches, played
games, and ate all they had brought. The little girls fell asleep against him on the way back, and
his knees still touched Stella's in the narrow wagonette. It seemed incredible that thirty hours ago
he had never set eyes on any of those three flaxen heads. In the train he talked to Stella of poetry,
discovering her favourites, and telling her his own with a pleasing sense of superiority; till
suddenly she said, rather low:

35
"Phil says you don't believe in a future life, Frank. I think that's dreadful."

Disconcerted, Ashurst muttered:

"I don't either believe or not believe--I simply don't know."

She said quickly:

"I couldn't bear that. What would be the use of living?"

Watching the frown of those pretty oblique brows, Ashurst answered:

"I don't believe in believing things because a one wants to."

"But why should one wish to live again, if one isn't going to?"

And she looked full at him.

He did not want to hurt her, but an itch to dominate pushed him on to say:

"While one's alive one naturally wants to go on living for ever; that's part of being alive. But it
probably isn't anything more."

"Don't you believe in the Bible at all, then?"

Ashurst thought: 'Now I shall really hurt her!'

"I believe in the Sermon on the Mount, because it's beautiful and good for all time."

"But don't you believe Christ was divine?"

He shook his head.

She turned her face quickly to the window, and there sprang into his mind Megan's prayer,
repeated by little Nick: "God bless us all, and Mr. Ashes!" Who else would ever say a prayer for
him, like her who at this moment must be waiting--waiting to see him come down the lane? And
he thought suddenly: 'What a scoundrel I am!'

All that evening this thought kept coming back; but, as is not unusual, each time with less
poignancy, till it seemed almost a matter of course to be a scoundrel. And--strange!--he did not
know whether he was a scoundrel if he meant to go back to Megan, or if he did not mean to go
back to her.

They played cards till the children were sent off to bed; then Stella went to the piano. From over
on the window seat, where it was nearly dark, Ashurst watched her between the candles--that fair
head on the long, white neck bending to the movement of her hands. She played fluently, without

36
much expression; but what a Picture she made, the faint golden radiance, a sort of angelic
atmosphere hovering about her! Who could have passionate thoughts or wild desires in the
presence of that swaying, white-clothed girl with the seraphic head? She played a thing of
Schumann's called "Warum?" Then Halliday brought out a flute, and the spell was broken. After
this they made Ashurst sing, Stella playing him accompaniments from a book of Schumann
songs, till, in the middle of "Ich grolle nicht," two small figures clad in blue dressing-gowns
crept in and tried to conceal themselves beneath the piano. The evening broke up in confusion,
and what Sabina called "a splendid rag."

That night Ashurst hardly slept at all. He was thinking, tossing and turning. The intense domestic
intimacy of these last two days, the strength of this Halliday atmosphere, seemed to ring him
round, and make the farm and Megan--even Megan--seem unreal. Had he really made love to
her--really promised to take her away to live with him? He must have been bewitched by the
spring, the night, the apple blossom! This May madness could but destroy them both! The notion
that he was going to make her his mistress--that simple child not yet eighteen--now filled him
with a sort of horror, even while it still stung and whipped his blood. He muttered to himself:
"It's awful, what I've done--awful!" And the sound of Schumann's music throbbed and mingled
with his fevered thoughts, and he saw again Stella's cool, white, fair-haired figure and bending
neck, the queer, angelic radiance about her. 'I must have been--I must be-mad!' he thought. 'What
came into me? Poor little Megan!' "God bless us all, and Mr. Ashes! I want to be with you--only
to be with you!" And burying his face in his pillow, he smothered down a fit of sobbing. Not to
go back was awful! To go back--more awful still!

Emotion, when you are young, and give real vent to it, loses its power of torture. And he fell
asleep, thinking: 'What was it--a few kisses--all forgotten in a month!'

Next morning he got his cheque cashed, but avoided the shop of the dove-grey dress like the
plague; and, instead, bought himself some necessaries. He spent the whole day in a queer mood,
cherishing a kind of sullenness against himself. Instead of the hankering of the last two days, he
felt nothing but a blank--all passionate longing gone, as if quenched in that outburst of tears.
After tea Stella put a book down beside him, and said shyly:

"Have you read that, Frank?"

It was Farrar's "Life of Christ." Ashurst smiled. Her anxiety about his beliefs seemed to him
comic, but touching. Infectious too, perhaps, for he began to have an itch to justify himself, if not
to convert her. And in the evening, when the children and Halliday were mending their
shrimping nets, he said:

"At the back of orthodox religion, so far as I can see, there's always the idea of reward--what you
can get for being good; a kind of begging for favours. I think it all starts in fear."

She was sitting on the sofa making reefer knots with a bit of string. She looked up quickly:

"I think it's much deeper than that."

37
Ashurst felt again that wish to dominate.

"You think so," he said; "but wanting the 'quid pro quo' is about the deepest thing in all of us! It's
jolly hard to get to the bottom of it!"

She wrinkled her brows in a puzzled frown.

"I don't think I understand."

He went on obstinately:

"Well, think, and see if the most religious people aren't those who feel that this life doesn't give
them all they want. I believe in being good because to be good is good in itself."

"Then you do believe in being good?"

How pretty she looked now--it was easy to be good with her! And he nodded and said:

"I say, show me how to make that knot!"

With her fingers touching his, in manoeuvring the bit of string, he felt soothed and happy. And
when he went to bed he wilfully kept his thoughts on her, wrapping himself in her fair, cool
sisterly radiance, as in some garment of protection.

Next day he found they had arranged to go by train to Totnes, and picnic at Berry Pomeroy
Castle. Still in that resolute oblivion of the past, he took his place with them in the landau beside
Halliday, back to the horses. And, then, along the sea front, nearly at the turning to the railway
station, his heart almost leaped into his mouth. Megan--Megan herself!--was walking on the far
pathway, in her old skirt and jacket and her tam-o'-shanter, looking up into the faces of the
passers-by. Instinctively he threw his hand up for cover, then made a feint of clearing dust out of
his eyes; but between his fingers he could see her still, moving, not with her free country step,
but wavering, lost-looking, pitiful-like some little dog which has missed its master and does not
know whether to run on, to run back--where to run. How had she come like this?--what excuse
had she found to get away?--what did she hope for? But with every turn of the wheels bearing
him away from her, his heart revolted and cried to him to stop them, to get out, and go to her!
When the landau turned the corner to the station he could stand it no more, and opening the
carriage door, muttered: "I've forgotten something! Go on--don't wait for me! I'll join you at the
castle by the next train!" He jumped, stumbled, spun round, recovered his balance, and walked
forward, while the carriage with the astonished Hallidays rolled on.

From the corner he could only just see Megan, a long way ahead now. He ran a few steps,
checked himself, and dropped into a walk. With each step nearer to her, further from the
Hallidays, he walked more and more slowly. How did it alter anything--this sight of her? How
make the going to her, and that which must come of it, less ugly? For there was no hiding it--
since he had met the Hallidays he had become gradually sure that he would not marry Megan. It
would only be a wild love-time, a troubled, remorseful, difficult time--and then--well, then he

38
would get tired, just because she gave him everything, was so simple, and so trustful, so dewy.
And dew--wears off! The little spot of faded colour, her tam-o'-shanter cap, wavered on far in
front of him; she was looking up into every face, and at the house windows. Had any man ever
such a cruel moment to go through? Whatever he did, he felt he would be a beast. And he uttered
a groan which made a nursemaid turn and stare. He saw Megan stop and lean against the sea-
wall, looking at the sea; and he too stopped. Quite likely she had never seen the sea before, and
even in her distress could not resist that sight. 'Yes-she's seen nothing,' he thought; 'everything's
before her. And just for a few weeks' passion, I shall be cutting her life to ribbons. I'd better go
and hang myself rather than do it!' And suddenly he seemed to see Stella's calm eyes looking into
his, the wave of fluffy hair on her forehead stirred by the wind. Ah! it would be madness, would
mean giving up all that he respected, and his own self-respect. He turned and walked quickly
back towards the station. But memory of that poor, bewildered little figure, those anxious eyes
searching the passers-by, smote him too hard again, and once more he turned towards the sea.

The cap was no longer visible; that little spot of colour had vanished in the stream of the noon
promenaders. And impelled by the passion of longing, the dearth which comes on one when life
seems to be whirling something out of reach, he hurried forward. She was nowhere to be seen;
for half an hour he looked for her; then on the beach flung himself face downward in the sand.
To find her again he knew he had only to go to the station and wait till she returned from her
fruitless quest, to take her train home; or to take train himself and go back to the farm, so that she
found him there when she returned. But he lay inert in the sand, among the indifferent groups of
children with their spades and buckets. Pity at her little figure wandering, seeking, was well-nigh
merged in the spring-running of his blood; for it was all wild feeling now--the chivalrous part,
what there had been of it, was gone. He wanted her again, wanted her kisses, her soft, little body,
her abandonment, all her quick, warm, pagan emotion; wanted the wonderful feeling of that
night under the moonlit apple boughs; wanted it all with a horrible intensity, as the faun wants
the nymph. The quick chatter of the little bright trout-stream, the dazzle of the buttercups, the
rocks of the old "wild men"; the calling of the cuckoos and yaffles, the hooting of the owls; and
the red moon peeping out of the velvet dark at the living whiteness of the blossom; and her face
just out of reach at the window, lost in its love-look; and her heart against his, her lips answering
his, under the apple tree--all this besieged him. Yet he lay inert. What was it which struggled
against pity and this feverish longing, and kept him there paralysed in the warm sand? Three
flaxen heads--a fair face with friendly blue--grey eyes, a slim hand pressing his, a quick voice
speaking his name--"So you do believe in being good?" Yes, and a sort of atmosphere as of some
old walled-in English garden, with pinks, and cornflowers, and roses, and scents of lavender and
lilaccool and fair, untouched, almost holy--all that he had been brought up to feel was clean and
good. And suddenly he thought: 'She might come along the front again and see me!' and he got
up and made his way to the rock at the far end of the beach. There, with the spray biting into his
face, he could think more coolly. To go back to the farm and love Megan out in the woods,
among the rocks, with everything around wild and fitting--that, he knew, was impossible, utterly.
To transplant her to a great town, to keep, in some little flat or rooms, one who belonged so
wholly to Nature--the poet in him shrank from it. His passion would be a mere sensuous revel,
soon gone; in London, her very simplicity, her lack of all intellectual quality, would make her his
secret plaything--nothing else. The longer he sat on the rock, with his feet dangling over a
greenish pool from which the sea was ebbing, the more clearly he saw this; but it was as if her
arms and all of her were slipping slowly, slowly down from him, into the pool, to be carried

39
away out to sea; and her face looking up, her lost face with beseeching eyes, and dark, wet hair-
possessed, haunted, tortured him! He got up at last, scaled the low rock-cliff, and made his way
down into a sheltered cove. Perhaps in the sea he could get back his control--lose this fever! And
stripping off his clothes, he swam out. He wanted to tire himself so that nothing mattered and
swam recklessly, fast and far; then suddenly, for no reason, felt afraid. Suppose he could not
reach shore again--suppose the current set him out--or he got cramp, like Halliday! He turned to
swim in. The red cliffs looked a long way off. If he were drowned they would find his clothes.
The Hallidays would know; but Megan perhaps never--they took no newspaper at the farm. And
Phil Halliday's words came back to him again: "A girl at Cambridge I might have Glad I haven't
got her on my mind!" And in that moment of unreasoning fear he vowed he would not have her
on his mind. Then his fear left him; he swam in easily enough, dried himself in the sun, and put
on his clothes. His heart felt sore, but no longer ached; his body cool and refreshed.

When one is as young as Ashurst, pity is not a violent emotion. And, back in the Hallidays'
sitting-room, eating a ravenous tea, he felt much like a man recovered from fever. Everything
seemed new and clear; the tea, the buttered toast and jam tasted absurdly good; tobacco had
never smelt so nice. And walking up and down the empty room, he stopped here and there to
touch or look. He took up Stella's work-basket, fingered the cotton reels and a gaily-coloured
plait of sewing silks, smelt at the little bag filled with woodroffe she kept among them. He sat
down at the piano, playing tunes with one finger, thinking: 'To-night she'll play; I shall watch her
while she's playing; it does me good to watch her.' He took up the book, which still lay where she
had placed it beside him, and tried to read. But Megan's little, sad figure began to come back at
once, and he got up and leaned in the window, listening to the thrushes in the Crescent gardens,
gazing at the sea, dreamy and blue below the trees. A servant came in and cleared the tea away,
and he still stood, inhaling the evening air, trying not to think. Then he saw the Hallidays coming
through the gate of the Crescent, Stella a little in front of Phil and the children, with their
baskets, and instinctively he drew back. His heart, too sore and discomfited, shrank from this
encounter, yet wanted its friendly solace--bore a grudge against this influence, yet craved its cool
innocence, and the pleasure of watching Stella's face. From against the wall behind the piano he
saw her come in and stand looking a little blank as though disappointed; then she saw him and
smiled, a swift, brilliant smile which warmed yet irritated Ashurst.

"You never came after us, Frank."

"No; I found I couldn't."

"Look! We picked such lovely late violets!" She held out a bunch. Ashurst put his nose to them,
and there stirred within him vague longings, chilled instantly by a vision of Megan's anxious face
lifted to the faces of the passers-by.

He said shortly: "How jolly!" and turned away. He went up to his room, and, avoiding the
children, who were coming up the stairs, threw himself on his bed, and lay there with his arms
crossed over his face. Now that he felt the die really cast, and Megan given up, he hated himself,
and almost hated the Hallidays and their atmosphere of healthy, happy English homes.

40
Why should they have chanced here, to drive away first love--to show him that he was going to
be no better than a common seducer? What right had Stella, with her fair, shy beauty, to make
him know for certain that he would never marry Megan; and, tarnishing it all, bring him such
bitterness of regretful longing and such pity? Megan would be back by now, worn out by her
miserable seeking--poor little thing!--expecting, perhaps, to find him there when she reached
home. Ashurst bit at his sleeve, to stifle a groan of remorseful longing. He went to dinner glum
and silent, and his mood threw a dinge even over the children. It was a melancholy, rather ill
tempered evening, for they were all tired; several times he caught Stella looking at him with a
hurt, puzzled expression, and this pleased his evil mood. He slept miserably; got up quite early,
and wandered out. He went down to the beach. Alone there with the serene, the blue, the sunlit
sea, his heart relaxed a little. Conceited fool--to think that Megan would take it so hard! In a
week or two she would almost have forgotten! And he well, he would have the reward of virtue!
A good young man! If Stella knew, she would give him her blessing for resisting that devil she
believed in; and he uttered a hard laugh. But slowly the peace and beauty of sea and sky, the
flight of the lonely seagulls, made him feel ashamed. He bathed, and turned homewards.

In the Crescent gardens Stella herself was sitting on a camp stool, sketching. He stole up close
behind. How fair and pretty she was, bent diligently, holding up her brush, measuring, wrinkling
her brows.

He said gently:

"Sorry I was such a beast last night, Stella."

She turned round, startled, flushed very pink, and said in her quick way:

"It's all right. I knew there was something. Between friends it doesn't matter, does it?"

Ashurst answered:

"Between friends--and we are, aren't we?"

She looked up at him, nodded vehemently, and her upper teeth gleamed again in that swift,
brilliant smile.

Three days later he went back to London, travelling with the Hallidays. He had not written to the
farm. What was there he could say?

On the last day of April in the following year he and Stella were married....

Such were Ashurst's memories, sitting against the wall among the gorse, on his silver-wedding
day. At this very spot, where he had laid out the lunch, Megan must have stood outlined against
the sky when he had first caught sight of her. Of all queer coincidences! And there moved in him
a longing to go down and see again the farm and the orchard, and the meadow of the gipsy bogle.
It would not take long; Stella would be an hour yet, perhaps.

41
How well he remembered it all--the little crowning group of pine trees, the steep-up grass hill
behind! He paused at the farm gate. The low stone house, the yew-tree porch, the flowering
currants--not changed a bit; even the old green chair was out there on the grass under the
window, where he had reached up to her that night to take the key. Then he turned down the
lane, and stood leaning on the orchard gate-grey skeleton of a gate, as then. A black pig even was
wandering in there among the trees. Was it true that twenty-six years had passed, or had he
dreamed and awakened to find Megan waiting for him by the big apple tree? Unconsciously he
put up his hand to his grizzled beard and brought himself back to reality. Opening the gate, he
made his way down through the docks and nettles till he came to the edge, and the old apple tree
itself. Unchanged! A little more of the greygreen lichen, a dead branch or two, and for the rest it
might have been only last night that he had embraced that mossy trunk after Megan's flight and
inhaled its woody savour, while above his head the moonlit blossom had seemed to breathe and
live. In that early spring a few buds were showing already; the blackbirds shouting their songs, a
cuckoo calling, the sunlight bright and warm. Incredibly the same-the chattering trout-stream, the
narrow pool he had lain in every morning, splashing the water over his flanks and chest; and out
there in the wild meadow the beech clump and the stone where the gipsy bogie was supposed to
sit. And an ache for lost youth, a hankering, a sense of wasted love and sweetness, gripped
Ashurst by the throat. Surely, on this earth of such wild beauty, one was meant to hold rapture to
one's heart, as this earth and sky held it! And yet, one could not!

He went to the edge of the stream, and looking down at the little pool, thought: 'Youth and
spring! What has become of them all, I wonder?'

And then, in sudden fear of having this memory jarred by human encounter, he went back to the
lane, and pensively retraced his steps to the crossroads.

Beside the car an old, grey-bearded labourer was leaning on a stick, talking to the chauffeur. He
broke off at once, as though guilty of disrespect, and touching his hat, prepared to limp on down
the lane.

Ashurst pointed to the narrow green mound. "Can you tell me what this is?"

The old fellow stopped; on his face had come a look as though he were thinking: 'You've come
to the right shop, mister!'

"'Tes a grave," he said.

"But why out here?"

The old man smiled. "That's a tale, as yu may say. An' not the first time as I've a-told et--there's
plenty folks asks 'bout that bit o' turf. 'Maid's Grave' us calls et, 'ereabouts."

Ashurst held out his pouch. "Have a fill?"

The old man touched his hat again, and slowly filled an old clay pipe. His eyes, looking upward
out of a mass of wrinkles and hair, were still quite bright.

42
"If yu don' mind, zurr, I'll zet down my leg's 'urtin' a bit today." And he sat down on the mound
of turf.

"There's always a flower on this grave. An' 'tain't so very lonesome, neither; brave lot o' folks
goes by now, in they new motor cars an' things--not as 'twas in th' old days. She've a got
company up 'ere. 'Twas a poor soul killed 'erself."

"I see!" said Ashurst. "Cross-roads burial. I didn't know that custom was kept up."

"Ah! but 'twas a main long time ago. Us 'ad a parson as was very God-fearin' then. Let me see,
I've a 'ad my pension six year come Michaelmas, an' I were just on fifty when t'appened. There's
none livin' knows more about et than what I du. She belonged close 'ere; same farm as where I
used to work along o' Mrs. Narracombe 'tes Nick Narracombe's now; I dus a bit for 'im still, odd
times."

Ashurst, who was leaning against the gate, lighting his pipe, left his curved hands before his face
for long after the flame of the match had gone out.

"Yes?" he said, and to himself his voice sounded hoarse and queer.

"She was one in an 'underd, poor maid! I putts a flower 'ere every time I passes. Pretty maid an'
gude maid she was, though they wouldn't burry 'er up to th' church, nor where she wanted to be
burried neither." The old labourer paused, and put his hairy, twisted hand flat down on the turf
beside the bluebells.

"Yes?" said Ashurst.

"In a manner of speakin'," the old man went on, "I think as 'twas a love-story--though there's no
one never knu for zartin. Yu can't tell what's in a maid's 'ead but that's wot I think about it." He
drew his hand along the turf. "I was fond o' that maid--don' know as there was anyone as wasn'
fond of 'er. But she was to lovin'-'earted--that's where 'twas, I think." He looked up. And Ashurst,
whose lips were trembling in the cover of his beard, murmured again: "Yes?"

"'Twas in the spring, 'bout now as 't might be, or a little later--blossom time--an' we 'ad one o'
they young college gentlemen stayin' at the farm-nice feller tu, with 'is 'ead in the air. I liked 'e
very well, an' I never see nothin' between 'em, but to my thinkin' 'e turned the maid's fancy." The
old man took the pipe out of his mouth, spat, and went on:

"Yu see, 'e went away sudden one day, an' never come back. They got 'is knapsack and bits o'
things down there still. That's what stuck in my mind--'is never sendin' for 'em. 'Is name was
Ashes, or somethen' like that."

"Yes?" said Ashurst once more.

The old man licked his lips.

43
"'Er never said nothin', but from that day 'er went kind of dazed lukin'; didn'seem rightly therr at
all. I never knu a'uman creature so changed in me life--never. There was another young feller at
the farm--Joe Biddaford 'is name wer', that was praaperly sweet on 'er, tu; I guess 'e used to
plague 'er wi 'is attentions. She got to luke quite wild. I'd zee her sometimes of an avenin' when I
was bringin' up the calves; ther' she'd stand in th' orchard, under the big apple tree, lukin' straight
before 'er. 'Well,' I used t'think, 'I dunno what 'tes that's the matter wi' yu, but yu'm lukin' pittiful,
that yu be!'"

The old man refit his pipe, and sucked at it reflectively.

"Yes?" said Ashurst.

"I remembers one day I said to 'er: 'What's the matter, Megan?'--'er name was Megan David, she
come from Wales same as 'er aunt, ol' Missis Narracombe. 'Yu'm frettin' about somethin'. I says.
'No, Jim,' she says, 'I'm not frettin'.' 'Yes, yu be!' I says. 'No,' she says, and to tears cam' rollin'
out. 'Yu'm cryin'--what's that, then?' I says. She putts 'er 'and over 'er 'eart: 'It 'urts me,' she says;
'but 'twill sune be better,' she says. 'But if anything shude 'appen to me, Jim, I wants to be burried
under this 'ere apple tree.' I laughed. 'What's goin' to 'appen to yu?' I says; 'don't 'ee be fulish.'
'No,' she says, 'I won't be fulish.' Well, I know what maids are, an' I never thought no more about
et, till two days arter that, 'bout six in the avenin' I was comin' up wi' the calves, when I see
somethin' dark lyin' in the strame, close to that big apple tree. I says to meself: 'Is that a pig-
funny place for a pig to get to!' an' I goes up to et, an' I see what 'twas."

The old man stopped; his eyes, turned upward, had a bright, suffering look.

"'Twas the maid, in a little narrer pool ther' that's made by the stoppin' of a rock--where I see the
young gentleman bathin' once or twice. 'Er was lyin' on 'er face in the watter. There was a plant
o' goldie-cups growin' out o' the stone just above 'er'ead. An' when I come to luke at 'er face,
'twas luvly, butiful, so calm's a baby's--wonderful butiful et was. When the doctor saw 'er, 'e said:
'Er culdn' never a-done it in that little bit o' watter ef' er 'adn't a-been in an extarsy.' Ah! an'
judgin' from 'er face, that was just 'ow she was. Et made me cry praaper-butiful et was! 'Twas
June then, but she'd afound a little bit of apple-blossom left over somewheres, and stuck et in 'er
'air. That's why I thinks 'er must abeen in an extarsy, to go to et gay, like that. Why! there wasn't
more than a fute and 'arf o' watter. But I tell 'ee one thing--that meadder's 'arnted; I knu et, an' she
knu et; an' no one'll persuade me as 'tesn't. I told 'em what she said to me 'bout bein' burried
under th' apple tree. But I think that turned 'em--made et luke to much 's ef she'd 'ad it in 'er mind
deliberate; an' so they burried 'er up 'ere. Parson we 'ad then was very particular, 'e was."

Again the old man drew his hand over the turf.

"'Tes wonderful, et seems," he added slowly, "what maids 'll du for love. She 'ad a lovin-'eart; I
guess 'twas broken. But us never knu nothin'!"

He looked up as if for approval of his story, but Ashurst had walked past him as if he were not
there.

44
Up on the top of the hill, beyond where he had spread the lunch, over, out of sight, he lay down
on his face. So had his virtue been rewarded, and "the Cyprian," goddess of love, taken her
revenge! And before his eyes, dim with tears, came Megan's face with the sprig of apple blossom
in her dark, wet hair. 'What did I do that was wrong?' he thought. 'What did I do?' But he could
not answer. Spring, with its rush of passion, its flowers and song-the spring in his heart and
Megan's! Was it just Love seeking a victim! The Greek was right, then--the words of the
"Hippolytus" as true to-day!

"For mad is the heart of Love,


And gold the gleam of his wing;
And all to the spell thereof
Bend when he makes his spring.
All life that is wild and young
In mountain and wave and stream
All that of earth is sprung,
Or breathes in the red sunbeam;
Yea, and Mankind. O'er all a royal throne,
Cyprian, Cyprian, is thine alone!"

The Greek was right! Megan! Poor little Megan--coming over the hill! Megan under the old
apple tree waiting and looking! Megan dead, with beauty printed on her!

A voice said:

"Oh, there you are! Look!"

Ashurst rose, took his wife's sketch, and stared at it in silence.

"Is the foreground right, Frank?"

"Yes."

"But there's something wanting, isn't there?"

Ashurst nodded. Wanting? The apple tree, the singing, and the gold!

And solemnly he put his lips to her forehead. It was his silver-wedding day.

1916.

45
THE END.

* * * * * * * * * *

46
Cây Táo
Kỷ niệm ngày cưới bạc, vợ chồng ông Ashurst đánh xe du ngoạn đến tận vùng ngoại thành tiếp
giáp miền đồi núi hoang vu, theo kế hoạch hai người sẽ nghỉ một đêm tại thành phố Torquay, nơi
lần đầu họ gặp nhau 25 năm trước để đánh dấu sự kiện đặc biệt này. Đây là ý tưởng của bà Stella
Ashurst, tính cách của bà vẫn ẩn chứa những cảm xúc lãng mạn như xưa. Điều thay đổi có chăng
là đôi mắt xanh của bà không còn vẻ hấp dẫn và gương mặt vơi đi nét thanh tú thời trẻ, đặc biệt
nước da trắng đã không còn giữ màu sắc tươi tắn như cánh hoa táo bừng nở sớm mai, một chi tiết
không hiểu tại sao lại gây ấn tượng rất mạnh cho chàng trai Ashurst hai mươi sáu năm trước.
Nhìn chung ở tuổi 43, bà vẫn là người bạn đời chung thủy, xinh đẹp bên ông dù đồi mồi đã lấm
tấm trên má và ánh mắt xanh biếc của bà dần chuyển sang màu xám – báo hiệu tuổi già đang
đến.

Chính bà đã chủ động dừng xe ở đầu con dốc bên trái, nơi có một khóm cây sồi xen lẫn hàng
thông rụng lá, trải dài ra xa là vài cây thông lẻ loi dẫn lối vào thung lũng nằm lọt thỏm giữa con
đường nhựa và vùng đồi hoang vu. Ý bà muốn tìm một chỗ cho hai vợ chồng ăn trưa, chứ ông
Ashurst thì chả bao giờ để tâm việc này. Khung cảnh thiên nhiên với những khóm hoa kim tước
vàng rực, ngọn cây thông xanh biếc như lông chim trang trí, không khí thoảng hương chanh
trong ánh trời chiều cuối tháng tư, hậu cảnh là đường mòn xuống thung lũng xa tít tắp rồi lại
ngược lên dãy đồi hoang vu phía sau, những nét chấm phá ấy là quá đủ với một họa sĩ chuyên vẽ
màu nước và có tâm hồn lãng mạn như bà. Thế là bà lấy ngay hộp cọ vẽ, bước xuống xe.

"Chỗ này được chứ, anh Frank?"

Ông Ashurst, gương mặt vẫn giữ được những đường nét trai trẻ dù bộ râu đã điểm bạc, vóc dáng
cao lớn, đôi mắt xám mở to nhìn xa xăm, mũi hơi lệch sang bên, đôi môi hé mở, vẻ mặt ông nhìn
rất cuốn hút nhất là khi ông đang suy tư điều gì đó. Giờ đây Ashurst đã 48 tuổi, ông im lặng lấy
giỏ đựng thức ăn trưa của hai vợ chồng rồi cũng bước ra khỏi xe.

"Ồ! Nhìn nè anh! Ở đây có một ngôi mộ!"

Bên đường, ngay đỉnh dốc hơi chệch qua phải chỗ đám cây sồi là một gò nhỏ, phủ lớp cỏ mỏng,
bề ngang chưa đầy nửa mét, bề dài hơn mét rưỡi, trên đỉnh mộ là một cục đá to thay cho tấm bia
và cạnh đó là một bình xịt cỏ dại ai đó đã cắm bừa vào một nắm hoa chuông xanh. Nhìn thấy
nấm mộ sơ sài ấy, tâm hồn thi sĩ trong lòng Ashurst chợt thấy xúc động. Ông thầm nghĩ: “Chôn
ở ngã tư thế này hẳn là mộ người tự tử rồi! Thật tội nghiệp! Chết mà vẫn bị cái mê tín nó ám!
Nhưng mà ai được chôn nơi hoang vu thế này cũng hay, không phải bị hành hạ giữa những khu
mộ gia đình ồn ào với muôn vàn hình chạm khắc gớm ghiếc, khó chịu. Có chăng chỉ là một hòn
đá thô, bầu trời rộng mênh mang trên đầu và phước lành vô biên biết đến ngôi mộ giản dị này.
Ngẫm nghĩ nhưng không nói ra vì lâu nay ông đã biết cách trở thành triết gia ngay trong chính
gia đình bé nhỏ của mình này, Ashurst bước đến bãi cỏ, đặt chiếc giỏ xuống cạnh một bờ tường,
trải khăn sẵn chờ vợ đến ngồi ăn. Vẽ xong bức ký họa phong cảnh thì bà ấy hẳn sẽ thấy đói và
đến ăn cùng ông. Ashurst lấy quyển ‘Hippolytus’ do dịch giả Murray chuyển ngữ ra đọc. Chẳng
mấy chốc đã đọc xong câu chuyện “The Cyprian” về sự trả thù của nhân vật nữ chính nên ông lại
thong thả đưa mắt lên trời. Khi ngắm nhìn những cụm mây trắng muốt bồng bềnh trên nền da
trời xanh thẫm, Ashurst trong lòng cũng chẳng biết mình thực sự cầu mong điều gì vào kỷ niệm

47
ngày cưới bạc của vợ chồng. Cảm giác như ông không hòa nhịp với cuộc sống thực tại dù đó
chính là một hệ thống do con người tạo ra. Lối sống của ông có thể nhìn bề ngoài tưởng như cao
sang, kiểu cách, nhưng ngầm ẩn phía dưới lại là một dòng chảy ngầm của những cảm giác thèm
muốn, khao khát và thấy rõ cuộc sống của chính mình đang bị lãng phí. Đàn bà có tâm trạng thế
không? Ai mà biết được? Tuy nhiên, những ai cố gắng thỏa mãn cảm giác thèm thuồng cái mới
lạ, khát khao bạo loạn trong những cuộc phiêu lưu, rủi ro hay những thú vui mới, chắc chắn đều
bị cảm giác thiếu thốn hoặc ngược lại là thừa mứa hành hạ. Con thú đơn độc không biết thích
nghi nhưng lại được tiếng là con người văn minh, chẳng ai thoát khỏi sự lựa chọn khó khăn này.
Chẳng bao giờ có khu vườn cho ta vừa ngắm hoa táo nở, nghe chim hót lại vừa đào vàng lên từ
chính mảnh vườn đó, cả ba cùng tồn tại có chăng chỉ trong câu thơ cổ của người Hy Lạp mà thôi.
Người đàn ông có khiếu cảm nhận cái đẹp như ông sao có thể tìm thấy thiên đường và niềm hạnh
phúc vĩnh hằng cho chính mình ngay trong cuộc sống hiện tại được. Ai có thể hiểu cho cảm giác
một tác phẩm nghệ thuật nắm bắt được cái đẹp để rồi tác phẩm sau đó bị xếp xó vĩnh viễn, nhưng
mỗi lần nhìn thấy nó người ta vẫn cứ phải nhớ đến một tác phẩm tượng trưng cho những giá trị
sống cao cả và cảm giác đam mê. Chắc chắn có những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống này, khi
cảm xúc thăng hoa vút bay không hề bị ngăn cấm, nhưng khổ nỗi ‘ngày vui ngắn chẳng tày
gang’, khoảnh khắc hạnh phúc ấy chỉ như bóng mây thoáng qua bầu trời. Ta chẳng thể nào giữ
lại bên mình, vì thế giới nghệ thuật nắm bắt và cũng làm tiêu hao cái đẹp rất nhanh. Khoảnh khắc
đẹp đẽ thoáng qua như tia nắng long lanh ta chợt thấy nếu tâm hồn thật sự kết nối với thiên nhiên
để nuôi dưỡng giá trị đó. Quả thực không khí nơi đây chính là một trong những khoảnh khắc đẹp
lạ lùng như vậy, cảm giác ánh mặt trời ấm áp chiếu trên khuôn mặt ông, tiếng con cu gáy vọng
lên từ bụi cây gai, không gian thơm phức mùi mật ong rừng, lá dương xỉ nhỏ xíu mơn mởn, hoa
mận gai có hình ngôi sao bé nhỏ, trên cao là những vầng mây sáng bừng lang thang vô định qua
các ngọn đồi và thung lũng thơ mộng. Một bức tranh phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp thoáng
hiện ra, để rồi giây lát sẽ biến mất – ta chỉ kịp lưu lại ánh mắt tinh nghịch của vị thần rừng nãy
giờ chăm chú nhìn trộm ta sau mỏm đá. Đột nhiên Ashurst ngồi bật dậy. Ông cảm giác chắc chắn
mình rất quen thuộc không gian nơi đây – bãi cỏ nhỏ trên dốc đồi, con đường mòn uốn lượn
quanh co, rồi bức tường đá cũ kỹ sau lưng. Ban nãy khi lái xe tới đây ông không để ý, ông có
thói quen chẳng bao giờ ngắm nghía khung cảnh quanh mình vì tâm trí còn để tận đâu đâu.
Nhưng ngay thời khắc này ông đã nhận ra. Hai mươi sáu năm trước, cũng vào chính thời điểm
này trong năm, ông đã cất bước rời khỏi nông trang cách đây khoảng nửa dặm ở ngay vùng đất
này, và bắt đầu chuyến đi đến thành phố Torquay. Từ đó đến nay ông chưa bao giờ quay lại chốn
cũ. Bỗng Ashurst thấy tim đau nhói; ông tình cờ gặp lại một trong những khoảnh khắc quá khứ
của đời mình, khoảnh khắc cho ông cảm giác về cái đẹp và hạnh phúc nhưng ông không giữ lại,
ông lại chọn đích đến là những không gian mới lạ khác; giờ ông lại vấp ngã vào một ký ức đã vùi
sâu trong quá khứ, một quãng thời gian ngọt ngào, hoang dã, để rồi kết thúc nhanh chóng trong
nghẹn ngào. Ông quay người lại, tay chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn bãi cỏ nhỏ có bụi cây
hoa sữa xanh biếc đang khoe sắc.

* * * * * * *

Ông nhớ ra câu chuyện như sau.

48
Vào ngày một tháng năm của học kỳ cuối cùng trong cuộc đời sinh viên, chàng trai Frank
Ashurst và anh bạn Robert Garton người mệt mỏi rã rời. Cả hai đã cuốc bộ cả buổi từ thành phố
Brent, định đến thị trấn Chagford, nhưng chấn thương đầu gối do đá bóng lại giở trò hành hạ
Ashurst, nhìn bản đồ thì phải đi bảy dặm nữa mới tới nơi. Đôi bạn ngồi nghỉ bên đường mòn
băng qua cánh rừng, mong đầu gối bớt đau và huyên thuyên bàn chuyện thời cuộc như thói quen
của thanh niên thời đó. Bộ dạng hai người đều cao dong dỏng, thần sắc Ashurst xanh xao, vẻ mặt
lơ đãng như đang nghĩ tới một lý tưởng nào đó. Garton lại có vẻ lập dị, gương mặt xương xẩu,
tóc xoăn, nhìn có vẻ rất bặm trợn. Hai người đều có tâm hồn văn chương, đầu trần lang thang
qua miền hoang vu.

Tóc của Ashurst sợi nhỏ, màu vàng hoe, loăn xoăn trên đỉnh đầu nhưng dựng đứng hai bên trán,
như thể cứ hay bị vuốt ngược. Tóc Carton giống như cẩy chổi xể có màu nâu thẫm. Đi cả ngày
trời mà hai người chẳng gặp ai.

"Bạn thân ơi," Garton nói, "thương hại chỉ là phản ứng cho thấy ta có ý thức về sự tồn tại của
chính mình. Đó là căn bệnh dai dẳng bất chấp lịch sử tiến hóa hơn 5.000 năm qua của con người.
Thế giới sẽ tốt hơn hơn nếu ta bỏ được cảm giác này."

Dõi mắt theo những đám mây, Ashurst đáp:

"Dù sao thương hại cũng là tình cảm cao quý con người dành cho nhau."

"Anh bạn, tất cả những bất hạnh hiện tại của chúng ta đều do sự thương hại mà ra. Ta nhìn mấy
con vật, rồi đám người da đỏ, đây là những sinh vật hầu như không có năng lực nhận thức những
bất hạnh của chính mình, sau đó ta nhìn lại mình – thế là chúng ta luôn thấy đau răng giùm người
khác dù bản thân không đi nha sĩ. Thôi đừng nghĩ cho ai khác nữa thì cuộc đời chúng ta mới khá
khẩm hơn."

"Cậu đừng bao giờ làm thế nhé."

Garton trầm ngâm vò mớ tóc rối bù trên đầu, bảo

"Để thực sự trưởng thành, thì đừng quá câu nệ. Phớt lờ cảm xúc của chính mình là một sai lầm.
Mọi cảm xúc đến với ta cũng có căn duyên của nó, là để làm cuộc sống này phong phú thêm."

"Ừ, vậy khi nào cảm xúc đó đi ngược lại với tinh thần hiệp sĩ?"

"À! Đó là bản chất của người Anh mà! Nói về cảm xúc thì dân Anh cứ nghĩ tới một nhu cầu thể
chất nào đó, thế là họ sốc nếu hiểu ra không phải như vậy. Họ e ngại cảm giác đam mê, nhưng lại
không sợ dục vọng - ồ, không sao cả!-- miễn là họ biết giữ mồm giữ miệng."

Ashurst không đáp; anh bứt một bông hoa màu xanh, rồi đưa lên không xoay tít. Một con cúc cu
trong bụi cây gai cất tiếng kêu. Bầu trời, hoa cỏ, chim chóc! Còn Robert thì trầm tư độc thoại.
Cậu bảo:

49
"Thôi mình cứ đi tiếp, xem có nông trang nào thì xin nghỉ tạm vậy." Đang nói, cậu chợt thấy một
cô gái đi xuống từ bãi cỏ ngay đầu dốc trước mặt hai người. Dáng vẻ cô in trên nền trời, tay
mang giỏ xách và nhìn từ xa vẫn thấy những mảng trời xanh ẩn hiện sau lưng. Ashurst, người
thấy cái đẹp nhưng chưa bao giờ có ý đồ xấu xa, thầm nghĩ: 'Xinh thật!' Gió ép chặt chiếc váy nỉ
sẫm màu vào chân cô gái, dường như muốn thổi bay luôn cái nón bê rê thêu hình chim công cô
đang đội. Thiếu nữ mặc cái áo màu xám sờn cũ, đi đôi giày rách, bàn tay thô ráp và đỏ ửng vì cái
lạnh trời chiều của miền núi, vùng da cổ bị nắng ăn thấy rõ. Mái tóc đen lòa xòa trên vầng trán
cao, khuôn mặt ngắn, môi trên mỏng, hơi hé mở để lộ răng cửa, hàng lông mày rậm, thẳng tắp,
lông mi dài, đen sẫm, mũi cao; điều đặc biệt là đôi mắt màu khói của cô như làn sương sớm mai
đầu ngày. Cô nhìn Ashurst - có lẽ trong mắt cô anh đã tạo ấn tượng lạ lùng, vì chân đi tập tễnh
đầu lại không đội nón, anh mở to mắt nhìn cô, vài sợi tóc rơi lòa xòa trước trán. Theo phép lịch
sự phải giở nón ra chào, nhưng trên đầu không có nón, anh chỉ biết đưa tay lên chào cô. Anh hỏi:

"Cô cho chúng tôi hỏi thăm có nông trại nào gần đây để nghỉ tạm qua đêm không? Chân tôi bị cà
nhắc rồi.”

"Dạ thưa, chỉ có nông trang của nhà chúng tôi là gần đây thôi ạ." Cô đáp không hề tỏ vẻ sợ sệt,
giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Vậy nhà cô ở đâu?"

"Dạ thưa phía dưới chỗ này."

"Liệu nhà cô có cho chúng tôi nghỉ tạm đêm nay không?"

"Dạ! Chắc là sẽ như thế ạ."

"Cô dẫn đường cho chúng tôi được chứ?"

"Dạ thưa được ạ."

Ashurst khập khiễng bước đi trong im lặng, còn Garton liên tiếp tra hỏi cô gái.

"Cô người vùng Devonshire hả?"

"Dạ thưa không phải ạ."

"Vậy thì quê ở đâu?"

"Em quê ở Wales."

"À! Tôi tưởng cô là người gốc Celt cơ đấy. "Trang trại không phải là nhà cô hả?"

"Thưa của cô em ạ."

"Còn dượng cô đâu?"

50
"Thưa dượng em đã mất rồi."

"Vậy ai là người lo cho nông trại hiện giờ?"

"Thưa, cô em cùng với mấy người em họ của em ạ."

"Nhưng dượng cô là dân vùng Devonshire đúng không?"

"Dạ thưa đúng ạ."

"Cô sống ở đây lâu chưa?"

"Dạ thưa được bảy năm."

"Sao mà cô thích chỗ này cho được khi cô từng lớn lên ở Wales chứ?"

"Thưa em cũng không biết ạ."

"Chắc là cô không thấy nhớ nhà hả?"

"Dạ, có chứ ạ. Nhưng em thấy vùng này có sự khác biệt".

"Nói vậy cũng đúng!"

Ashurst đột nhiên hỏi chen ngang: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ thưa mười bảy ạ."

"Vậy em tên gì?"

"Dạ thưa là Megan David ạ."

"Anh này là Robert Garton, còn anh là Frank Ashurst. Bọn anh muốn đến thị trấn Chagford".

"Thật xui xẻo anh bị đau chân làm ảnh hưởng chuyến đi."

Ashurst mỉm cười. Khi cười, khuôn mặt anh nhìn cũng khá đẹp trai.

Xuôi đường mòn băng qua khu rừng hẹp, hai chàng trai thấy trang trại đột nhiên hiện ra trước
mắt họ – đó là một ngôi nhà dài, thấp, bằng đá với cửa sổ mở hai cánh chứ không phải dạng cửa
cuốn thông thường, trong sân có đàn lợn, gà và một con ngựa già lang thang. Sau nhà là đồi cỏ
dốc có vốn liếng quý nhất chính là vài cây linh sam Scotch, trước nhà là một vườn táo trồng theo
kiểu truyền thống đang trổ hoa, vườn táo rộng đến tận bờ suối nằm bên đồng cỏ hoang dã, bạt
ngàn.

"Thưa đây là bà Narracombe, cô của em."

51
Người được giới thiệu là "bà Narracombe, cô của em" có đôi mắt tinh anh, tròng mắt nâu sẫm,
vóc dáng tròn quay giống như vịt cái, nhưng phần cổ lại như đầu rắn cứ ngó nghiêng liên tục.

"Hồi chiều chúng cháu gặp cháu gái của bác trên đường gần đây," Ashurst mở lời. "Cô ấy nói có
thể bác sẽ cho chúng cháu tạm nghỉ nhà mình qua đêm nay."

Quét mắt nhìn hai chàng trai từ đầu đến chân, bà Narracombe đáp:

"Dạ, được chứ cậu, nếu hai cậu không ngại phòng ốc nhà tôi chật hẹp, thiếu thốn. Megan nè, con
vào chuẩn bị buồng dự phòng của nhà mình cho hai cậu đi, sẵn đánh luôn bát kem nhe. Chắc là
hai cậu muốn uống trà bữa tối."

Nghe vậy, cô gái liền đi qua hàng hiên nhà có hai cột gỗ thủy tùng và mấy bụi hoa, rồi biến mất
dạng, chỉ thấy hình thêu chim công trên chiếc mũ bê rê của cô nổi bật ánh hồng giữa hai cây cột
thủy tùng xanh thẫm.

"Mời hai cậu vào phòng khách tạm chờ nhé. Hai cậu là sinh viên đại học đến vùng này hả?"

"Đúng là chúng cháu từ trường đến đây, nhưng lúc này chúng cháu đang tìm đường đi xuống thị
trấn."

Bà Narracombe gật đầu ra vẻ hiểu chuyện.

Phòng khách, sàn gạch, mặt bàn không lót kính, mặt ghế sáng bóng, ghế sofa nhồi lông ngựa,
dường như mọi thứ chưa bao giờ được dùng tới nên trông có vẻ rất sạch sẽ. Ashurst ngay lập tức
ngồi xuống ghế sofa, hai bàn tay ôm đầu gối bị đau, bà Narracombe bèn nhìn anh chằm chằm.
Anh là con trai độc nhất của một giáo sư hóa học quá cố, nhưng nhìn anh vẫn lộ rõ cốt cách của
một công tử tầng lớp thượng lưu dù chính anh không nhận thức được điều đó ở mình.

"Cho hỏi dòng suối gần đây chúng cháu tắm có được không?"

"Suối nằm dưới mé vườn táo, ngồi tắm thì nước không ngập hết người hai cậu!"

"Nước sâu đến mức nào thưa bác?"

"Dạ chừng nửa mét thôi cậu."

"Ồ! Vậy là ổn rồi. Đi đường nào vậy bác?"

"Cậu cứ đi xuống đường, qua cổng thứ hai phía bên phải, thấy có một cái hồ cạnh cây táo, chỉ có
một cây thôi. Hồ này có cả cá hồi nữa, nếu gặp may cậu vừa tắm vừa được chơi trò cù cá hồi
đó."

"Biết đâu bầy cá cù lại chúng cháu cũng nên!"

52
Bà Narracombe mỉm cười đáp: "Tắm xong về nhà là cậu sẽ được uống tách trà chúng tôi chuẩn
bị cho cậu."

Hồ thực ra là một đập nước bên cạnh tảng đá lớn, vùng đáy là cát mịn; cây táo lớn, nằm ở vị trí
thấp nhất trong khu vườn, sum suê đến mức cành cây che phủ gần hết mặt hồ. Lá cây xâm xấp
mặt nước ngoại trừ những cành có hoa - nụ hoa táo đỏ thẫm chỉ chờ ngày bừng nở. Do bồn tắm
thiên nhiên này rất hẹp chỉ đủ chỗ cho một người tắm nên Ashurt phải ngồi chờ, tay xoa đầu gối
bị đau, mắt dán vào cánh đồng cỏ trải ra trước mặt, chỗ thì lởm chởm đá, chỗ thì toàn cây gai xen
lẫn hoa đồng cỏ nội, có mấy cây xoan đào đứng túm tụm trên một gò đất cao, bằng phẳng. Cành
cây đung đưa trong gió, chim hót chào xuân về, ánh chiều tà hắt những vệt nắng loang lỗ trên bải
cỏ. Ashurst thoáng nghĩ đến những nhân vật, khung cảnh điền viên anh từng đọc qua trong sách
vở, ánh trăng và cô gái có ánh mắt như sương khói. Bao nhiêu hình ảnh gợi lên trong đầu anh
đến mức dường như anh chỉ việc cảm nhận chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều. Bỗng nhiên anh thấy
hạnh phúc vô cùng.

* * * * * * *

Trong bữa uống trà bày biện cùng nhiều món thể hiện lòng hiếu khách của chủ nhà như trứng,
kem, mứt, bánh mới nướng phủ bột nghệ tây, Garton hăng hái cao giọng bình luận về người Celt.
Dường như anh ta đang sống trong giai đoạn tinh thần dân tộc của người Celt thức tỉnh, phát hiện
gia đình cho mình nghỉ tạm có dòng dõi Celt làm anh hưng phấn, đinh ninh mình cũng là người
Celt. Thả lỏng người trên trường kỷ nhồi lông ngựa, khóe miệng hút dở điếu thuốc lá tự cuốn,
anh phóng những tia mắt sắc lẹm vào Ashurst khi bắt gặp cái nhìn của người bạn đồng hành,
Garton ngợi ca cái tinh tế trong lối sống của người Wales. Từ Wales chuyển đến sinh sống ở
miền đất của người Anh giống như đang dùng quen chén sứ giờ cực chẳng đã phải dùng tạm đồ
đất nung! Frank, một thanh niên Anh cao ngạo, ngốc nghếch tiêu biểu cho bản tính của người
Anh, đương nhiên sao thấy được cái tinh tế và năng lực biểu cảm của con gái xứ Wales được!
Nói đoạn Garton đưa tay vò mớ tóc rối còn ướt đẫm trên đầu, rồi khen phong cách của Megan là
ví dụ hoàn hảo cho những gì được mô tả trong tác phẩm của một thi hào Wales tên là Morgan ap
gì đó được lưu danh vào thế kỷ 12.

Ashurst, nằm dài trên ghế sofa, một phần chân thừa ra ngoài, hút ống tẩu ngã màu nâu thẫm,
chẳng buồn nghe những gì Garton đang nói vì tâm trí anh chỉ nhớ đến gương mặt cô gái khi cô
bưng vào khay bánh thứ hai. Giống như anh được chiêm ngưỡng một đóa hoa đang hé nở, hay
một bức tranh tĩnh vật thiên nhiên rất đẹp. Khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, người cô
thoáng run rẩy, cô nhìn xuống rồi bước ra ngoài, không hề phát ra tiếng động nào.

Garton đề nghị, "Mình xuống bếp để nhìn cô bé nữa nhé."

Bếp là căn phòng quét vôi trắng, xà ngang treo lủng lẳng mấy đùi thịt xông khói, bệ cửa sổ để
mấy chậu hoa. Trên tường là mấy khẩu súng treo vào móc, rải rác là những chiếc cốc trang trí có
hình thù ngộ nghĩnh, cái bằng sứ, cái bằng thiếc hợp kim, và mấy bức chân dung nữ hoàng
Victoria đủ mọi kích cỡ. Trên chiếc bàn gỗ trơn dài, hẹp giữa phòng đã bày sẵn tô muỗng, túm
củ hành tây rủ xuống từ trần nhà như món đồ trang trí, cặp chó chăn cừu cùng ba con mèo nằm

53
ườn ra trên sàn nhà. Bên cạnh lò sưởi âm tường là hai cậu bé ngoan ngoãn ngồi im, như chẳng
có việc gì làm, đối diện là một thanh niên có dáng người to khỏe, mắt sáng, nước da đỏ au, màu
tóc và lông mi đen thẫm như sợi dây anh ta đang dùng để thông nòng súng bị ám khói lâu ngày.
Chính giữa họ là bà Narracombe đang thong thả đảo đều món thịt hầm thơm ngon trong cái nồi
khá lớn. Hai thanh niên khác nữa, mắt xếch, tóc đen, khuôn mặt lộ vẻ tinh quái hệt như hai cậu
bé cạnh lò sưởi, đứng thơ thẩn gần tường, nói chuyện với nhau, cuối cùng là một ông lão người
thấp bé nhưng có vẻ chỉnh chu, sạch sẽ mặc trang phục nhung kẻ, đang chăm chú đọc một quyển
tạp chí cũ mèm cạnh cửa sổ.Trong đôi mắt hai chàng trai dường như chỉ có mỗi thiếu nữ Megan
là người duy nhất sống động giữa khung cảnh đó, cô đang chiết rượu táo và chất các bình rượu từ
dãy thùng đến bàn ăn. Thấy mọi người sắp ăn tối, Garton cất tiếng:

"Ồ! Nếu cả nhà không phiền, chúng tôi sẽ quay lại sau khi mọi người ăn xong nhé." Rồi không
chờ lời đáp, hai chàng trai quay ngay về phòng khách. Nhưng những chi tiết trong gian bếp –
màu sắc, cảm giác ấm cúng, hương thơm món ăn và những khuôn mặt quây quần nơi đó càng
tương phản với không khí trống trải trong căn phòng sáng bóng, tinh tươm sạch sẽ của họ, hai
người chỉ còn biết ngồi xuống chỗ cũ vẻ đầy tâm trạng.

"Kiểu dân du cư mình vẫn thường thấy đấy mà, cái bọn trai trẻ đó. Chỉ có một người Anh chính
tông mà thôi - là cái thằng lau súng ấy. Cô gái này đúng là đối tượng nghiên cứu tâm lý rất tinh
tế.”

Ashurst nhếch mép cười. Tự nhiên anh thấy sao Garton ngốc thế không biết. Cái gì mà nghiên
cứu tinh tế! Nàng là đóa hoa rừng. Một tạo vật mà chỉ cần được thấy thôi cũng đủ đem phúc lành
đến cho ta. Vậy mà dám bảo là nghiên cứu!

Garton vẫn cứ cao hứng giảng giải:

"Cảm xúc cô bé rất tuyệt vời. Chỉ cần được đánh thức mà thôi."

"Cậu định đi đánh thức cô ấy à?"

Garton nhìn anh, mỉm cười, kiểu cười đểu giả như muốn nói: "Sao câu và ngôn ngữ nhà cậu thô
thiển đến thế nhỉ!"

Ashurst lại rít ống tẩu. Đánh thức nàng! Anh bạn ngốc nghếch của mình lúc nào cũng nghĩ cậu
ấy trên đầu thiên hạ. Ashurst đến cạnh cửa sổ và nghiêng người ra ngoài. Không khí hoàng hôn
ngày càng rõ hơn. Hình dáng dãy nhà trang trại và khu nhà kho hiện ra lờ mờ, nhuộm sắc xanh
thẫm, vườn táo nhìn như khu rừng hoang mờ nhạt phía xa, không khí có mùi củi khô đang cháy
bốc lên từ nhà bếp. Một con chim về tổ muộn miễn cưỡng cất lên tiếng hót như thể nó rất ngạc
nhiên sao bóng tối ập đến quá nhanh. Từ chuồng ngựa vọng ra tiếng nhai nhóp nhép xen lẫn hơi
thở của một con ngựa đang ăn. Xa kia là hình bóng đồng hoang mờ ảo còn tít tắp trên cao là
những ngôi sao mới mọc như còn ngại ngần đang cố đưa những ánh sao trắng xuyên qua màn
trời xanh thẫm. Tiếng cú rúc run rẩy cất lên. Ashurst hít thở thật sâu. Đi dạo giữa trời đêm như
thế này thật là tuyệt! Dưới đường vọng lên tiếng móng ngựa, rồi ba cái bóng lờ mờ lướt qua – à
bầy ngựa con đi dạo buổi tối. Đầu ngựa đen thẫm, còn bốc khói nóng nhô cao hơn cổng chuồng.
Ashurst vẩy ống tẩu làm bắn ra vài tia lửa nhỏ, thế là chúng giật mình tản ra xung quanh. Một

54
con dơi bay ngang, khẽ cất tiêng kêu "chip, chip" mà thính tai lắm mới nghe được. Ashurst chìa
tay ra ngoài trời, anh có thể cảm nhận những giọt sương tối đọng xuống lòng bàn tay. Đột nhiên
từ phía trên, vọng đến tai anh là tiếng thầm thì của mấy bé trai, tiếng ủng bị tháo ra ném xuống
sàn nhà, rồi một giọng nói khác, trong veo, mềm mại – thì ra cô gái đang cho mấy đứa trẻ đi ngủ.
Ashurst nghe rất rõ từng từ tiếng một: "Không được, Rick. Em không được cho mèo lên giường
ngủ chung." Sau đó là tiếng cười khúc khích, trò chuyện ríu rít, một cái tát nhẹ, kết thúc là tiếng
cười rất khẽ và dễ thương đến nỗi khiến tòan thân Ashurst tự nhiên run rẩy. Tiếng thở thổi tắt
nến, chút ánh sáng giữa cảnh hoàng hôn cuối cùng cũng mất, im lặng ngự trị hoàn toàn. Ashurst
quay lại phòng, ngồi xuống; anh lại thấy đau đầu gối, cảm giác buồn bã chán chường lại đè nặng
tâm hồn.

"Cậu muốn thì vào bếp một mình đi," anh nói, "Tớ đi ngủ đây."

* * * * * * *

Thông thường một khi đã ngả lưng xuống giường thì Ashurst rất dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng
đêm nay dù có vẻ anh đang ngủ say khi cậu bạn đồng hành bước vào phòng, nhưng thực ra
Ashurst rất tỉnh. Mãi một lúc sau, khi Garton đã cất tiếng ngáy trên chiếc giường chật hẹp áp
mái, Ashurst vẫn trằn trọc nghe tiếng cú rúc ngoài sân. Đầu gối anh vẫn đau, nhưng anh chẳng
thấy khó chịu mấy vì điều đó, chàng trai Ashurst đâu dễ để cho những bận tâm của cuộc sống
thường ngày ảnh hưởng giấc ngủ. Đúng vậy, anh có gì phải lo chứ? Anh vừa mới đăng ký hành
nghề luật, cũng có một vài đề tài sáng tác ấp ủ trong đầu, thế giới mở rộng trước mắt anh, không
vướng bận phải lo cho cha mẹ vì họ đã qua đời từ lâu, lương thì một năm bốn trăm bảng là dư
giả nuôi thân. Anh đi đâu, làm gì, khi nào có gì quan trong đâu? Hay là do mặt giường gỗ cứng
khiến anh khó ngủ. Ashurst nằm im, thưởng thức hương vị trời đêm lãng đãng vào phòng qua
cánh cửa sổ mở ngay phía trên đầu. Ngoại trừ chút khó chịu với anh bạn đồng hành, mà sau ba
ngày lang thang cùng với chỉ một người ai lại không tránh khỏi cảm giác ấy? Những hoài niệm
trong một đêm khó ngủ với anh tạo thú vị pha chút hào hứng, bâng khuâng. Trong tâm trí, dù
không hiểu tại sao, nhưng anh thấy hiện ra rất rõ gương mặt chàng trai đang lau súng, anh ta
đang nhìn chăm chú vào cánh cửa bếp nhưng rồi nhanh chóng hướng ánh mắt về phía cô gái
đang cầm bình rượu táo gần đó. Gương mặt anh ta ửng đỏ, mắt xanh, tóc nâu sẫm khắc sâu vào
tâm trí Ashurst cũng như chính gương mặt của người con gái ấy, nét mặt mộc mạc nhưng thanh
thoát như làn sương mai. Cuối cùng qua khung cửa sổ không treo rèm, Ashurst dần thấy ánh bình
minh ló dạng. Ai đó cất tiềng nói khàn khàn ngái ngủ. Sau đó mọi thứ lại rơi vào im lặng, cho
đến khi có tiếng chim két cất lên, rõ ràng con chim này cũng chưa tỉnh giấc hẳn, nên nó hót rất
khẽ. Mắt chăm chú dán vào ánh sáng đang hiện rõ dần qua khung cửa, Ashurst thiếp đi lúc nào
không hay.

Ngày tiếp theo đầu gối Ashurst sưng phồng lên, nghĩa là phải hủy bỏ cuốc đi bộ đường dài của
hai chàng trai tại đây. Garton, với ý định trở lại London vào ngày mai, nên giữa trưa đã lên
đường, gởi lại Ashurst một nụ cười mỉa mai giống như vết sẹo bực bội đánh dấu trải nghiệm cuối
của đời sinh viên cũng không xong. Nhưng khi bóng dáng người bạn đường khuất dạng ngay đầu
con dốc thì Ashurst thấy nhẹ cả người. Anh dành cả ngày cho đầu gối nghỉ ngơi, ngồi yên trong
chiếc ghế gỗ màu xanh lá kê ở bãi cỏ trước hiên nhà với hàng cột bằg cây thủy tùng. Ashurst

55
ngắm nhìn ánh mặt trời ấm áp như đang chưng cất những hương liệu thiên nhiên – hoa hoàng
anh, hoa đinh hương, và mùi thơm phảng phất từ những bụi cây khác đang ra hoa. Anh thong thả
hút thuốc, mơ màng quan sát chung quanh.

Nông trang vào xuân nghĩa là mọi sinh vật non tơ chui ra khỏi vỏ mầm, những ai được nhìn
ngắm chúng lớn lên vào thời điểm này đều có cảm giác hân hoan nhẹ nhàng khi được chăm sóc,
nuôi dưỡng chúng. Chàng trai thành thị cứ ngồi yên mà ngắm cảnh đến nỗi một con ngỗng mẹ,
lạch bạch bước đến đầy vẻ trang trọng cùng với sáu chú ngỗng con cổ vàng, lưng xám chỉ biết
làm một việc duy nhất là chúi mỏ vào đám cỏ trước mặt chúng, quyết định nghỉ ngơi cả nhà ngay
dưới chân anh. Thỉnh thoảng bà Narracombe hoặc Megan bước đến hỏi thăm anh có cần gì
không, Ashurst mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Không ạ, chỗ này được lắm rồi.” Đến giờ uống trà thì
cả hai cô cháu cùng đến nơi anh ngồi, tay cầm tô thuốc gia truyền để chườm đầu gối cho anh.
Sau một hồi xem xét cẩn thận chỗ sưng, họ bó thuốc vào đầu gối. Khi hai người đã đi khuất vào
trong nhà, Ashurst một mình bâng khuâng nhớ lại tiếng kêu thảng thốt ‘Ồ!’ của Megan trong khi
chườm thuốc vì lo anh đau, ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn anh, cả vết nhăn nhỏ xinh ở lông
mày khi nàng nhíu trán. Tự nhiên anh lại thấy bực bội vì người bạn đã bỏ đi của mình lại có
những lời lẽ không đúng về nàng. Khi nàng mang trà ra cho anh, Ashurst bảo:

"Em thấy bạn anh thế nào hả Megan?"

Cô hơi bặm môi lại, như thể ngại nếu mình cười sẽ làm người khách mất lòng, đáp: "Thưa anh ấy
là người vui tính, làm mọi người trong nhà cười suốt. Em thấy bạn anh rất thông minh."

"Cậu ấy nói gì mà em cười?"

"Anh ấy bảo em thuộc dòng dõi các đại thi hào. Đại thi hào là sao ạ?"

"Là các nhà thơ xứ Wales, họ đã sống cách đây hàng trăm năm rồi."

"Anh có thể nói rõ sao em lại là dòng dõi của họ không?"

"Ý cậu ấy là em là nàng thơ giúp họ tạo ra những sáng tác hay đấy."

Nàng nhíu mày. "Chắc là anh ấy thích đùa chăng. Em có phải như thế đâu?"

"Vậy anh nói thì em tin không?"

"Ồ, có chứ."

"Anh thấy cậu ấy nói đúng đấy."

Nàng mỉm cười.

Ashurst lại thầm nghĩ: "Em thật là một tạo vật yêu kiều!"

"Bạn anh cũng bảo Joe là người Saxon thuần chủng. Ý là sao ạ?"

56
"Joe là ai chứ? Người mắt xanh và khuôn mặt đỏ ửng ấy hả?"

"Dạ, là cháu người dượng quá cố của em."

"Vậy không phải là anh họ của em à?"

"Thưa không."

"À, ý bạn anh là Joe thuộc về dòng tộc những người từng đến xâm lược nước Anh cách đây hơn
chục thế kỷ ấy mà."

"Ồ! Em có biết điều này, nhưng nói vậy có đúng cho Joe không?"

"Garton lúc nào cũng bị mấy chi tiết dòng dõi đó ám ảnh. Nói thật anh thấy Joe cũng có nét
giống tổ tiên người Saxon đó."

"Dạ."

Nghe thấy tiếng "Dạ" Ashurst chỉ muốn bật cười. Lời đáp nhanh gọn, tao nhã, quả quyết và cũng
thể hiện lịch sự thái độ đồng tình về một điều có vẻ rất hiển nhiên. Nhưng nếu anh nói ra những
cảm nhận này hẳn nàng sẽ thấy rối rắm hơn.

"Bạn anh bảo trừ Joe ra con trai trong nhà này chỉ là người du mục thông thường. Lẽ ra không
nên nói vậy. Ban đầu nghe thế cô em bật cười, nhưng chắc chắc cô không vui, còn em họ em
giận lắm. Dượng em làm nông mà – nông dân có phải là du mục đâu. Không nên làm người khác
tổn thương chứ.”

Ashurst rất muốn nắm tay nàng để tỏ vẻ thông cảm, nhưng anh chỉ bảo:

"Rất đúng, Megan. Mà này, tối qua anh nghe tiếng em dỗ mấy nhóc đi ngủ đó."

Mặt nàng thoáng đỏ bừng e thẹn. "Anh uống trà đi – nguội mất rồi. Để em lấy trà mới cho anh
nhé!"

"Em có lúc nào rảnh rỗi để làm điều gì đó cho bản thân em không?"

"Ồ! Có chứ."

"Anh có để ý, nhưng không thấy."

Nàng cau mày bối rối, gương mặt thoáng nét sa sầm.

Nàng đi rồi, Ashurst mới chột dạ nghĩ: "Biết đâu nàng lại nghĩ mình lên giọng chế giễu nàng? Có
cho cả thế giới này mình cũng không bao giờ làm điều đó! Chàng trai Ashurst đang ở độ tuổi cho
rằng ‘Giai nhân như đóa hoa’ theo cách nói của thi sĩ, nên luôn tự cho mình phải có tinh thần
hiệp sĩ bảo vệ người đẹp. Anh ít khi nào để ý đến khung cảnh quanh mình, mãi một lúc sau

57
Ashurst mới nhận thấy cậu thanh niên Garton gọi là "kiểu người Saxon" đang đứng bên ngoài
cửa chuồng ngựa; chiếc áo khoác bằng nhung kẻ lấm đất có vẻ rất hợp, ủng dính bùn, áo sơ mi
xanh, da tay đỏ, mặt cũng đỏ, ánh nắng chiếu qua mái tóc làm ngả màu xám bạc; cậu ta đứng đó
bất động, kiên nhẫn và gương mặt rất nghiêm trang. Sau đó, khi bắt gặp ánh mắt Ashurst về phía
mình, anh ta băng qua sân với dáng đi vội vã mà dân quê vẫn hay xấu hổ vì không biết đi chậm
hơn là sao dù rất muốn, rồi anh ta khuất dạng ngay chỗ cửa nhà bếp. Ashurst tự nhiên thấy ớn
lạnh trong người. Thế là gọi là người quê mùa cục mịch hả? Dù có thiện chí bằng tất cả những
người khác cộng lại, cũng không thể nào mà kết thân với họ được. Nhưng nàng thì sao? Giày
nàng sứt mũi, tay nàng thô rám – nhưng cho anh cảm nhận gì? Có phải vì nàng là dòng dõi người
Celt như Garton từng nói nên anh thấy khác không? Nàng có tư chất tiểu thư tao nhã, nàng như
viên ngọc quý, mặc dù có thể trình độ học vấn của nàng chỉ là đọc viết căn bản mà thôi!

Ông lão có gương mặt nhẵn nhụi Ashurst nhìn thấy tối qua trong bếp bước vào sân, theo sau là
con chó cùng lùa đàn bò đi vắt sữa. Giờ Ashurst mới thấy ông lão bị tật ở chân, dáng đi hơi khập
khiễng.

“Bầy này cũng có vài con được đó.”

Khuôn mặt ông lão sáng lên. Qua ánh mắt ngước nhìn của ông Ashurst cũng thấy ông đã từng
chịu nhiều đau khổ.

“Ừ, cho thịt, cho xữa đìu tốt cả.”

‘Đúng vậy.’

“Lão mong là chưn cậu mau lành.”

“Cảm ơn ông. Cháu thấy có dấu hiệu tốt lên ạ.”

Ông lão chạm khẽ cái chân què của mình, chép miệng: "Lão đây cũng biết chưn đau là khổ xở
mà! Cái đáng lo là đầu gúi. Nó hành hạ lão xuốt chục năm nay đó!"

Là người làm ra tiền tự lập cuộc sống, nên Ashurst dễ dàng thốt lên tiếng cười thông cảm với lời
than thở của ông lão, thấy vậy, ông hồ hởi nói tiếp:

"Nhưng cấm hé găng kêu đau nhé. Lúc nào cũng phải ra vẻ ‘ôi, sắp khỏi gùi.’

"Chao ôi!"

"Ừ! So với mấy ngày chước, lão thấy đầu gúi cậu xắp lành thật, nay mai chạy nhảy chở lại là
chuyện bình thường."

"Đó là nhờ hai cô cháu đã đắp thuốc rất hay cho cháu ạ!"

58
"Thuốc là nhờ con bé đi hái về đấy. Nó gành hoa cỏ lắm. Có mấy người hiểu được dược tính của
cây cỏ ngoài gừng đâu. Mẹ lão ngày xưa là kỳ nhân cũng nhờ thế. "Lão mong chưn tay cậu xớm
lành lặn lại! "

Ashurst mỉm cười, thầm thì lập lại lời ông lão: "Gành hoa cỏ! Nàng là đóa hoa mới đúng!”

Tối hôm đó, sau khi Ashurst dùng xong món thịt nguội, tráng miệng với sữa đông và một ít rượu
táo, Megan bước đến.

"Dạ, cô em mời anh ăn thử một chút bánh lễ nhà em làm!"

"Anh chỉ mong được đến bếp cùng ăn bánh với gia đình thôi!"

"Ồ, đúng rồi! Anh ăn một mình thì thấy nhớ bạn."

"Không phải. Nhưng em có chắc là không làm ai phiền không?"

"Có ai lại phiền chứ? Nhà em rất hiếu khách mà."

Nghe thế, Ashurst vui sướng đứng bật dậy, nhưng đầu gối cứng đờ do cả ngày bị bó thuốc nên
anh vô tình mất đà, loạng choạng khuỵu xuống. Cô gái sững người lo lắng, vội đưa tay ra đỡ anh.
Ashurst nắm lấy tay nàng, đôi tay bé nhỏ, làn da thô rám, ngăm ngăm, anh cố gắng kìm lại khát
khao muốn đưa bàn tay ấy lên môi hôn, anh để nàng xốc người mình đứng lên. Nàng áp sát
người anh, chìa vai cho anh tựa. Cứ thế, dựa vào người nàng, anh lê bước qua phòng. Bờ vai ấy
dường như là điểm tựa êm ái nhất anh từng được biết đến trong đời. Nhưng anh cũng còn chút
tỉnh táo nắm lấy cậy gậy chống nằm trên kệ, và rút tay ra khỏi người nàng trước khi hai người
bước vào bếp.

Đêm đó, anh ngủ rất say, sáng ra thức dậy thấy đầu gối gần như trở về hình dáng bình thường.
Buổi sáng anh cũng chỉ ngồi trên ghế nơi bãi cỏ tiếp tục dưỡng thương, hí húi sáng tác mấy bài
thơ, xế chiều cùng hai cậu bé là Nick và Rick quanh quẩn trong nhà. Hôm nay thứ bảy nên hai
chú nhóc được tan trường sớm. Một bé bảy tuổi, bé còn lại nhỏ hơn một năm, nhưng cả hai sau
chút e ngại ban đầu đã lấy lại vẻ nhanh nhảu, tinh ranh và chuyện trò huyên thuyên với Ashurst
vì anh rất biết cách lấy lòng trẻ con. Tầm bốn giờ chiều là cả hai đứa đã bật mí hết cho anh biết
những chiêu trò phá phách vườn tược của bọn chúng, trừ trò cù cá hồi ngoài hồ là chưa thử mà
thôi. Tuy nhiên, bọn nhóc vẫn xắn quần, nằm sấp ngay trên con đập, giả vờ đang cù cá hồi. Dĩ
nhiên chúng chẳng làm thế được vì cứ mải đùa nghịch chí chóe như bọn chúng thì cá nào mà
dám đến gần. Ashurst, ngồi trên tảng đá ngoài cùng mấy cây sồi, quan sát hai đứa, lắng nghe
tiếng cu gáy, một lúc sau Nick, là cậu anh nhưng lại thiếu kiên nhẫn trong trò chơi cù cá hồi so
với đứa em, bước đến cạnh anh.

Cậu bảo: "Có ma gừng ngồi trên tảng đá kia đó."

"Ma gừng gì em?"

59
"Hỏng biết. Có thấy đâu. Chị Megan hay kể ma gừng ngồi ở đó. Lão Jim cũng có lần thấy ma
gừng. Đêm trước khi bố em chết té đập đầu do bị ngựa đá vào mặt, lão thấy ma gừng ngồi đánh
đàn trên tảng đá đó."

"Nó đàn bài gì?"

" Hỏng biết."

"Ma rừng trông thế nào nhỉ?"

"Người toàn màu đen. Lão Jim bảo ma gừng sống trên không. Nhưng ma gừng là người tốt."
Không phải chỉ đêm tối mới hiện ga." Nói đoạn, cậu bé đảo đôi mắt xếch nhìn chung quanh, hỏi
khẽ: “Có khi nào ma gừng hiện ga để bắt em không anh? Chị Megan sợ ma gừng lắm."

"Chị ấy thấy ma rừng chưa?"

"Hỏng phải. Chị ấy đâu có sợ cho anh đâu."

"Anh cũng nghĩ vậy. Sao chị ấy phải sợ cho anh nhỉ?"

"Chị Megan luôn cầu phước cho anh đó."

"Thằng nhóc tinh quái này, làm sao em biết?"

"Khi nhắm mắt ngủ, em nghe chị ấy bảo: 'Cầu Chúa ban phước cho tất cả chúng con, và anh
Ashurst nữa. Chị nói thầm nhưng em nghe rất rõ."

"Em nghe lén người khác là không được nghe nhóc!"

Cậu bé im lặng. Sau lại bạo dạn tiếp lời:

"Em biết lột da thú. Chị Megan thì thua, nhìn cảnh lột da chị ấy chết khiếp. Còn em thích cảnh
máu me lắm."

"Ồ! Thật vậy hả? Em đúng là tiểu quỷ rồi!"

"Là gì thế?"

"Là một thứ sinh vật chuyên làm hại người khác."

Gương mặt cậu bé cau lại. "Nhưng mấy con thú đó chỉ là đám thỏ chết thôi mà. Lột da rồi mới ăn
được thịt chứ."

"Đúng vậy, Nick. Anh vẫn mong Chúa tha thứ cho em."

"Em còn biết lột da ếch nữa đó."

60
Nhưng Ashurst chẳng còn để tâm đến câu chuyện của chú bé nữa. Trong đầu anh chỉ còn tiếng
nói "Cầu Chúa ban phước cho tất cả chúng con, và anh Ashurst nữa!" Không hiểu làm sao
Ashurst không nói chuyện với mình nữa nên cậu bé Nick lại chạy ù xuống suối nơi phát ra tiếng
cười khúc khích rồi hai anh em cùng hét vang lên đầy thích thú.

Khi Megan mang trà đến, Ashurst hỏi:

"Ma rừng là gì hả, Megan?"

Nàng ngước măt lên, vẻ thảng thốt.

"Chỉ mang đến bất hạnh mà thôi."

"Chắc là em không tin ma quỷ chứ?"

"Mong sao em không bao giờ phải nhìn thấy ma rừng."

"Tất nhiên là không. Trên đời này sao có mấy chuyện đó được. Hình ảnh lão Jim nhìn thấy chỉ là
một con ngựa mà thôi."

"Không đúng! Ma rừng ở trong đá. Họ sống nơi đó từ lâu rồi".

"Dù sao thì họ cũng không phải là du mục. Đám ma rừng chết rất lâu rồi mới tới mấy người du
mục chứ."

Nàng quả quyết: "Tất cả đều xấu cả."

"Vì sao? Nếu có đi nữa thì ma rừng cũng là đám thú hoang, như thỏ rừng chẳng hạn. Có ai chê
hoa xấu vì là hoa dại không? Có điều chẳng ai đi trồng cây nhiều gai thôi. Ai lại đế ý đến đám
cây gai chứ. Đêm nay anh sẽ ra ngoài tìm anh bạn ma rừng của em và trò chuyện với cậu ấy
nhé."

"Ồ, không được! Không được!"

"Ồ, được chứ! Anh sẽ lội ra tảng đá ngoài suối leo lên đó chiếm chỗ ngồi của ma rừng xem sao."

Nàng siết chặt hai bàn tay: "Ồ, xin anh đó! Đừng làm vậy"

"Sao lại không! Bộ có chuyện xảy ra với anh hả?"

Nàng lặng im không nói, và được nước lấn tới, anh tiếp tục:

"À, dám chắc anh sẽ không gặp được ma rừng đâu, vì anh phải hô biến sớm thôi."

"Hô biến sớm là sao?"

61
"Vì cô em đâu có muốn anh lưu lại nơi này."

"Ồ, có chứ! Nhà em vẫn luôn có chỗ đón khách đến vùng này nghỉ hè mà."

Chiếu ánh mắt chăm chú vào gương mặt nàng, anh hỏi:

"Vậy em có muốn anh ở lại không?"

"Có ạ."

"Thế thì đêm nay anh sẽ cầu phước cho em đó!"

Đoán biết anh đã nghe lời cầu nguyện bí mật của mình, gương mặt nàng ửng đỏ. Megan cau mày
vẻ phật ý, rồi bước ra khỏi phòng. Ashurst ngồi xuống ghế, thầm trách bản thân cho đến khi
trong nhà có người đem đến tách trà mới cho anh. Anh cảm giác như mình đã giẫm ủng nát cả
một vạt hoa chuông xanh. Sao anh lại có thể ăn nói ngớ ngẩn đến thế chứ? Có phải anh cũng chỉ
là một gã đần tốt nghiệp đại học như Robert Garton không, nên anh không thể nào chia sẻ cảm
xúc với nàng được?

Suốt tuần tiếp theo Ashurst dành trọn cho việc kiểm tra chân mình đã thật sự lành chưa bằng
cách thử khám phá khung cảnh đồng quê ngay trước mặt. Mùa xuân năm nay đến với anh như
một trang sách khải huyền mở ra những điều kỳ diệu. Anh say mê nhìn ngắm vạn vật quanh
mình: khi là chồi sồi trắng hồng mọc ngược nắng vươn lên bầu trời xanh thẳm, khi là cành cây
linh sam Scotch chuyển màu nâu vàng trong nắng gắt, hoặc có khi anh quay lại ngắm hàng thông
rụng lá ngoài đồng hoang, dù thân cây bị gió xô lệch về một bên nhưng trông vẫn còn nguyên
sức sống như lúc thân cây đứng thẳng, rắn rỏi vươn lên giữa những tảng đá ngầm, chỉ lộ ra chút
xíu phần đỉnh phía trên giữa đồng không mông quạnnh. Có khi anh nằm bên bờ suối, dán mắt
chăm chú vào đám hoa tai chó tím ngắt, hoặc leo lên những khóm cây dương xỉ chết khô, để
được chạm tay lên những nụ hoa mâm xôi dại màu hồng trong vắt, trên không chỉ nghe tiếng
chim cu hay gõ kiến xanh gọi nhau ríu rít, thỉnh thoảng là tiếng chiền chiện hót một tràng líu lo
từ trên cao vọng xuống. Rõ ràng khung cảnh mùa xuân này rất khác biệt so với những mùa xuân
từng đi qua trong đời anh, bởi vì nàng xuân hiện đến trong lòng anh, chứ không phải từ ngoại
cảnh. Ban ngày anh hiếm khi gặp mấy người trong nhà, những khi Megan mang thức ăn tới có vẻ
nàng rất bận việc nhà hay đám cỏ cây, vật nuôi ngoài sân nên không nán lại trò chuyện cùng anh
được. Nhưng tối đến, khi anh ngồi cạnh cửa sổ trong gian bếp, hút thuốc, tán gẫu cùng già Jim
hoặc bà Narracombe, nàng mải mê khâu vá, hay đi vòng quanh bếp dọn dẹp bát đĩa. Có khi,
giống như có được giác quan trời phú cho loài mèo khi đang kêu gừ gừ, anh vẫn cảm nhận được
cái nhìn của Megan – từ đôi mắt khói như làn sương mai – đọng lại nơi anh, một kiểu nhìn làm
lòng anh xao xuyến, thích thú khó tả.

Rạng tối chủ nhật tròn một tuần Ashurst lưu lại nông trang, anh đang nằm trong khu vườn lắng
nghe tiếng chim két và trong đầu nảy ra những dòng thơ tình thì nghe có tiếng mở cổng, anh
thoáng thấy bóng dáng nàng chạy len lỏi giữa đám cây, sau lưng là Joe má đỏ, người to khỏe
đuổi theo rất sát. Cách chỗ anh nằm chừng hơn mười mét thì hai người dừng lại, đối mặt nhau,
không hề hay biết có người khác đang nằm trên bãi cỏ gần bên – người thanh niên tiến lên, nàng
xua tay ngăn anh ta lại. Ashurst thấy rõ gương mặt nàng lộ vẻ tức giận vì bị quấy rầy, nhìn sang

62
chàng trai, ai cũng tưởng con người cục mịch đó như đang mất trí! Xót xa thấy nàng lâm vào tình
cảnh như vậy, Ashurst vùng đứng dậy. Lúc đó, đôi trai gái nhận ra anh. Megan bỏ tay xuống, nép
người sau một thân cây gần đó, còn gã trai cười gằn giận dữ, lao xuống bờ suối, vùng vẫy lội qua
rồi mất dạng. Ashurst chậm chạp bước đến chỗ nàng. Megan vẫn đứng yên tại chỗ, khẽ cắn môi,
gương mặt nàng toát lên vẻ xinh đẹp lạ lùng với mớ tóc nâu mềm lòa xòa phía trước. Nàng cúi
mặt nhìn xuống.

"Xin em đấy," anh mở lời.

Nàng từ từ ngước lên nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ ngỡ ngàng. Rồi nàng nén hơi thở dài, ngoảnh mặt
quay đi. Ashurst vội bước theo.

"Megan!"

Nhưng nàng vẫn cứ bước đi, thế là nắm lấy cánh tay nàng, Ashurst nhẹ xoay người nàng về phía
mình.

"Em dừng lại nói chuyện với anh đi."

"Sao anh lại phải xin em? Anh không nên cầu xin em như vậy."

"Vậy thì chỉ có Joe mới có quyền cầu xin em?"

"Sao anh ấy lại theo đuổi em chứ?"

"Anh cho là vì cậu ấy yêu em."

Nàng dậm chân.

Ashurst bật cười trước điệu bộ ấy. Anh hỏi: "Em có muốn anh đập đầu cậu ấy cho tỉnh người ra
không?"

Chợt nàng bật khóc nức nở:

"Anh chỉ giễu cợt chúng em mà thôi - chỉ là giễu cợt mà thôi!"

Anh nắm lấy bàn tay cô, nhưng cô cứ lùi lại mãi cho đến khi toàn bộ khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ xúc
động và mái tóc nâu xổ tung ép sát vào những cụm hoa táo màu hồng sau lưng. Ashurst đưa một
bàn tay của nàng lên môi hôn. Cử chỉ đó thôi đã khiến Ashurst thấy mình có tinh thần hiệp sĩ hơn
hẳn anh chàng Joe cục mịch hồi nãy, chỉ cần dùng môi mơn man đôi bàn tay nàng thôi là đủ rồi!
Bỗng nhiên nàng không còn run rẩy hoảng hốt nữa mà người nàng như muốn ngả về phía anh.
Một cảm giác ấm áp ngọt ngào chiếm ngự toàn thân Ashurst. Người con gái mảnh mai, mộc
mạc, xinh đẹp và tao nhã này cuối cùng cũng vui lòng đón nhận bờ môi anh! Anh không thể nào
ngăn được cảm giác thôi thúc này được nữa, Ashurst vòng tay quanh người nàng, ép nàng sát
vào người anh, rồi hôn lên trán nàng. Sau đó, anh thấy sợ vì sắc mặt nàng trở nên nhợt nhạt,
Megan nhắm nghiền mắt, bờ mi dài, rợp bóng nằm bất động trên đôi má trắng xanh của nàng, hai

63
tay để xuôi bên người. Lần đầu tiên chạm tay vào ngực nàng khiến Ashrst run rẩy. "Megan!" anh
thở dài gọi tên nàng, và buông người nàng ra. Trong không gian im ắng đó chỉ có tiếng con chim
két cất lên. Rồi nàng nắm tay anh, áp lên má, trái tim, và cuối cùng là môi nàng, nàng gởi đến
anh nụ hôn tình đầu say đắm, rồi vụt chạy đi mất dạng giữa những thân cây táo rêu phong, che
hẳn tầm nhìn của anh.

Ashurst ngồi bệt xuống thân cây cổ thụ mọc là là gần như sát mặt đất, toàn thân dâng lên cảm
giác hoang mang lẫn hồi hộp, anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào cành hoa táo ban nãy đã vương
trên tóc nàng như vòng vương miện - những nụ hoa hồng nhạt với một bông ở giữa cành đã bùng
nở trắng muốt. Anh đã làm gì vậy? Sao anh có thể để bản thân bị cái đẹp – hay là sự thương cảm
– hay là khung cảnh mùa xuân đang về chế ngự như ban nãy được? Vừa hân hoan vui sướng, hả
hê, những cảm giác run rẩy vẫn lan tỏa trong tứ chi đến nỗi làm anh bước đi không vững, nhưng
đồng thời cũng có chút lo lắng mơ hồ xen vào. Đây là khởi đầu cho chuyện gì? Lũ muỗi vằn
chích anh, bầy mối tìm mọi cách chui vào mũi anh, dù vậy anh vẫn thấy chưa có khung cảnh
mùa xuân nào đáng yêu, sống động đến thế dù đó chỉ là tiếng hót của bầy cúc cu, chim két, gõ
kiến xanh, ánh mắt trời chiều tà hắt vào mặt, và cành hoa táo vương trên đầu nàng! Anh đứng
dậy, sải bước ra khỏi không gian bó hẹp của vườn cây ăn quả, bầu trời rộng mở trên cao, anh sẵn
sàng đối diện với những cảm xúc mới mẻ này. Anh tiến về miền đồng hoang, một con chim ác là
bay ra từ cây tần bì ở bờ rào như muốn dẫn đường cho Ashurst.

Có ai từ năm tuổi trở đi dám nói là mình chưa bao giờ biết yêu là gì không? Trước đây Ashurst
từng yêu mấy cô bạn nhảy trong lớp khiêu vũ, phải lòng cô giáo mầm non, rồi đám bạn gái học
chung phổ thông, có lẽ tình yêu chưa bao giờ trống vắng trong cuộc sống của Ashurst cả, luôn
luôn là yêu mến ai đó hơn những người bình thường khác hay ít ra cũng là cảm giác ngưỡng mộ
một chiều. Nhưng cảm giác của anh lúc này rất khác, chẳng thấy xa cách chút nào. Là một cảm
giác khá mới mẻ, giống như anh thực sự trở thành một người đàn ông, trong lòng vô cùng hãnh
diện, vui sướng với tình yêu của mình. Vì cảm giác đó, mà anh có thể chìa tay ra bông hoa dại
ven đường, rồi khẽ hôn những cánh hoa và cảm nhận chúng đang run rẩy vì vui sướng cùng anh!
Kiểu trúng độc gì đây! Thật là xấu hổ! Anh biết phải làm gì với cảm xúc này? Lần sau gặp lại
nàng sẽ ra sao? Những cảm giác vuốt ve lần đầu của anh có thể còn ngại ngần, pha chút lòng
thương xót, nhưng cảm giác sau đó thì không như vậy, vì giờ đây bàn tay anh đã được đón nhận
nụ hôn nồng cháy của nàng, và khi nàng ép sát tay anh vào ngực mình, anh biết nàng đã yêu anh.
Có người bộc lộ bản chất thô lỗ khi được đón nhận tình yêu; nhưng cũng có người như Ashurst
thì có cảm giác lảo đảo, hụt hơi, rồi toàn thân đuợc sưởi ấm và xoa dịu, hầu như là thăng hoa bởi
cảm nhận phép màu đang đến với mình.

Một mình giữa cánh đồng hoang, anh vẫn có cảm giác bị tra tấn bởi tình yêu si mê mãnh liệt,
cảm xúc mùa xuân tràn ngập trong lòng xen lẫn sự khó chịu mơ hồ nhưng có thực. Có khi anh
thấy vô cùng tự hào vì đã chinh phục được tạo vật xinh đẹp, đáng tin, có ánh mắt màu khói là
người con gái ấy! Rồi bỗng nhiên anh u sầu khi xem xét kỹ vấn đề: “Trời ơi! Mình đã làm gì?
Rồi sau này thế nào?”

Hoàng hôn buông xuống lúc nào Ashurst không biết – lúc nhận ra đã thấy bóng tối ụp xuống
khối đá cao đen thẫm hắt bóng mờ trên nền trời đen. Giọng nói Thiên nhiên vang lên bên tai anh:
"Đây là thế giới mới cho anh!" Giống như chàng trai tỉnh giấc lúc bốn giờ rồi dạo bước ra ngoài
trong một buổi sáng mùa hè, cũng những con thú, chim muông, cây cỏ chung quanh như thường

64
ngày nhưng dường như chúng nhìn anh lạ lẫm và thế là anh cảm giác như thế giới đã khoác lên
tấm áo mới chào đón mình.

Ashurst ngồi lì ngoài đồng hoang rất lâu, đến lúc thấy không khí trở lạnh anh mới tìm đường đi
xuống gò đá men theo đám rễ cây thạch nam tìm ra đường nhựa, rẽ vào lối mòn, vượt qua đồng
cỏ đến vườn cây ăn quả. Anh dừng lại đánh diêm để xem đồng hồ. Đã gần mười hai giờ khuya
rồi! Trời tối đen như mực và im lặng tứ bề, thật khác với ánh sáng hoàng hôn rực rỡ nấn ná khiến
lũ chim cất tiếng hót quyến luyến cách đây chỉ mới sáu tiếng đồng hồ. Đột nhiên anh trở về với
thực tại, anh biết nhìn vào khung cảnh điền viên thơ mộng của mình bằng con mắt của thế giới
bên ngoài – Ashurst thấy hiện ra cái cổ như đầu rắn của bà Narracombe liên tục đảo tới đảo lui,
cái nhìn dò xét sắc lạnh của bà dường như nắm bắt được tất cả, nét mặt đầy hiểu biết của bà đanh
lại, anh cũng thấy đám em họ trông như người du mục thi nhau chế giễu, nghi ngờ; gã Joe cứng
rắn, phừng phừng giận dữ, chỉ có lão Jim tàn tật với ánh mắt đau khổ là dường như còn biết
thông cảm cho anh! Rồi miệng đời đàm tiếu – mấy người đàn bà nhà quê anh chạm mặt trên
đường đi dạo; lại còn đám bạn của anh nữa – nhất là cái điệu cười của Robert Garton khi chia tay
anh buổi sáng mười ngày trước; nụ cười nhạo báng ra vẻ thấu hiểu tâm can anh! Thật kinh
khủng! Trong phút chốc anh vô cùng căm ghét cái thế giới trần tục, chỉ biết hoài nghi của loài
người. Cửa cổng dẫn vào khu trang trại anh đang cố đẩy vào trong đêm tối có màu xám xịt, một
tia sáng lộ ra trước mặt anh và rọi vào bóng tối xanh thẫm trước mặt. Một vầng trăng! Ashurst
thấy rõ trăng đã lên cao trên dãy đồi sau lưng anh, tròn gần như trăng rằm nhưng có màu đỏ sậm.
Trông sao lạ quá! Anh quay mặt bước tiếp, ngược lên đường mòn thấm đẫm hương vị trời đêm,
mùi phân bò, lộc non, hơi đất. Ở sân rơm anh nhìn thấy bầy gia súc túm tụm vào nhau thành một
khối đen mờ, mấy cặp sừng của chúng nhô lên, in bóng trên nền trời đen kiểu như trăng lưỡi liềm
rơi xuống đất lửng lơ. Ashurst rón rén tháo then mở cổng bước vào sân nông trang. Trong nhà
hoàn toàn tối đen. Anh bước thật khẽ đến hàng hiên, dựa người vào một cột gỗ thủy tùng, nhìn
lên cửa sổ phòng Megan. Cửa sổ để mở. Nàng đang ngủ, hay thức, tâm trạng lo âu, không vui vì
anh không ở nhà chăng? Một con cú rúc lên trong khi anh cứ đứng đó nhìn lên, tiếng kêu của nó
như lấp đầy không gian đêm tối, ngoại trừ tiếng suối chảy rì rào muôn thuở cạnh vườn táo, đêm
nay sao yên tĩnh lạ lùng. Ban ngày có tiếng chim cúc cu, đêm có tiếng cú rúc, sao mà lũ chim
này cũng biết hót thành lời đúng tâm trạng vui sướng lẫn âu lo của Ashurst quá vậy. Ngay khi ấy,
Ashurst thấy bóng dáng nàng hiện ra ngay khung cửa sổ, nhìn ra ngoài sân. Anh liền nhích người
khỏi cây thủy tùng, khẽ gọi: “Megan!” Nàng lập tức quay trở lại vào trong, mất dạng rồi lại hiện
ra ở ô cửa sổ, nhoài người ra ngoài. Ashurst bước đến bãi cỏ, mũi giày đá phải chiếc ghế sơn
xanh dựng chỏng chơ, anh hầu như nín thở khi vô tình gây tiếng động. Trong tích tắc, Megan
như cũng khựng lại bên ổ cửa sổ phòng khách, lặng cả người. Ashurt nhấc chiếc ghế sang một
bên rồi nhẹ nhàng để lai ngay ngắn đúng chỗ thường ngày. Anh với tay ra lấy chiếc chìa khóa
cửa lạnh ngắt trong bàn tay ấm nóng của nàng. Anh chỉ thoáng nhìn thấy gương mặt nàng, đôi
môi hé mở để lộ hàm răng trắng ngà, mái tóc hơi rối. Thật tội nghiệp! Nàng vẫn còn mặc nguyên
bộ quần áo hồi tối – rõ ràng là thức chờ anh về! “Megan xinh đẹp!” Những ngón tay nóng ấm,
thô rám của nàng giữ chặt tay anh, gương mặt phảng phất nét kỳ dị khó tả. Ước gì tầm với tay
anh dài hơn nữa để được chạm vào gương mặt nàng! Con cú lại cất tiếng rúc, hương hoa tầm
xuân len vào mũi anh. Rồi một con chó trong sân cất tiếng sủa; nàng buông bàn tay anh ra, lùi
vào trong phòng.

"Chúc em ngủ ngon, Megan!"

65
"Chúc anh ngủ ngon!" Rồi bóng dáng nàng biến mất! Ashurst thở dài quay trở lại bãi cỏ, ngồi
xuống ghế, tháo ủng. Anh chẳng còn việc gì ngoài vào nhà thay đồ đi ngủ. Nhưng anh vẫn ngồi
bất động một hồi lâu, bàn chân đẫm sương lạnh giá, say sưa chìm đắm vào hình ảnh gương mặt
nàng vừa thoáng hiện ra với nụ cười phảng phất mừng anh trở về, dường như lòng bàn tay anh
vẫn còn nguyên cảm giác những ngón tay ấm nóng của nàng khi trao vội chiếc chìa khóa cửa
lạnh lẽo cho anh.

* * * * * * *

Ashurst tỉnh giấc với cảm giác no hơi như thể tối qua ăn quá nhiều, dù kỳ thực là anh chẳng có gì
trong bụng cả. Chuyện tình chiều qua dường như trở nên vô thực, thoắt cái đã biến mất tăm!
Nhưng ánh sáng hôm nay có màu hoàng kim đẹp lạ thường. Cuối cùng nàng xuân cũng đã bung
lụa khoe sắc. Mới qua một đêm thôi mà những bụi hoa chén vàng, theo cách gọi của lũ trẻ địa
phương, dường như đã chiếm ngự hoàn toàn đồng cỏ bên ngoài nông trại. Từ cửa sổ phòng nhìn
ra, Ashurst có thể thấy những cành hoa táo trắng hồng bừng nở như đắp lên khu vườn một chiếc
chăn bông hồng phấn. Anh xuống gác, lòng thầm ngại nếu chạm mặt Megan thì chẳng biết làm
sao. Nhưng khi thấy không phải nàng mà là bà Narracombe đích thân mang bữa sáng vào cho
mình, anh lại thấy bực tức, thất vọng. Sáng nay tia mắt của bà dường như thêm phần sắc lẹm,
tinh quái. Hay là bà đã nhận thấy chuyện gì rồi chăng?

"Thế là tối qua cùng ánh chăng đi dạo hả cậu Ashurst? Cậu có ăn tối ở đâu đó không?"

Ashurst lắc đầu.

"Ở nhà có để phần ăn cho cậu, nhưng chắc là đầu óc cậu bận gộn quá nên không nghĩ đến chuyện
nhỏ nhặt này."

Giọng bà vẫn còn nguyên vẹn một vài chỗ phát âm vang rất đặc trưng của người xứ Wales, bất
chấp kiểu nói âm trầm phổ biến do người miền Tây đổ xô đến vùng này ngày càng nhiều. Nhưng
Ashurst nghe cứ như bà đang nhại giọng nàng để trêu mình thì phải? Nếu bà ấy biết chuyện mình
và nàng thì sao? Lập tức đầu chàng hiện ra ngay giải pháp: "Không được, không được! Mình sẽ
chối bay biến. Chẳng đời nào đặt mình vào tình thế mất mặt này."

Thế nhưng ăn sáng xong thì cảm giác khát khao được nhìn thấy Megan bắt đầu trỗi dậy, ngày
càng mãnh liệt hơn theo từng giây, từng phút, kèm theo là nỗi lo lắng biết đâu hôm qua anh đã
nhỡ mồm nhỡ miệng nói gì đó không phải với nàng nên giờ làm mọi chuyện hỏng bét. Sao nàng
lại có thể độc ác thế, đã không xuất hiện trước mặt anh, lại còn không cho anh được thấy bất cứ
một dấu hiệu nào của nàng trong nhà! Ashurst đọc lại bài thơ tình, việc sáng tác thi phẩm này
trong vườn táo có ý nghĩa vô cùng với anh chiều qua, giờ sao trở nên tầm thường đến nỗi anh xé
toạc tờ giấy và vò viên nhét vào ống tẩu. Thực sự anh có biết tình yêu là gì cho đến khi nàng siết
chặt bàn tay anh và đặt lên đó nụ hôn. Còn giờ đây? Anh đã bỏ sót điều gì? Lúc này đặt bút viết
về những trải nghiệm đó thật nhạt nhẽo làm sao! Nghĩ chán anh trở lên phòng lấy sách đoc, và
tim anh lại loạn nhịp vì thấy nàng ngay ở đó, đang dọn dẹp giường gối cho anh sau khi ngủ dậy.
Ashurst thần người đứng ở cửa nhìn nàng. Đột nhiên anh cảm nhận được niềm sung sướng vô

66
biên khi thấy nàng cúi người xuống, khẽ hôn chiếc gối ngủ, ngay chỗ lõm do anh kê đầu suốt
đêm qua.

Ashurst phân vân: “Làm sao để nàng biết anh đã nhìn thấy nghĩa cử nàng hết lòng hết dạ vì anh?
Mà nếu nàng nghe thấy tiếng chân anh im lặng rút lui lại càng khó xử hơn nữa. Nàng cầm gối
lên, vẻ miễn cưỡng như chẳng muốn rũ bỏ hình bóng, dấu vết người yêu còn in trên mặt gối, rồi
lại đặt xuống, quay bước đi.

"Megan!"

Nàng thảng thốt áp tay vào má, mắt nhìn thẳng Ashurst như hiểu hết những suy nghĩ trong lòng
anh. Ôi đôi mắt khói như sương sớm mai của nàng, anh chưa bao giờ nhận ra ẩn sau ánh mắt đẹp
ấy là chiều sâu, cảm giác tinh khiết và chung tình có sức lay động lòng người đến thế. Ashurst
chỉ biết nói lắp bắp:

"Em … em … cảm ơn em đã ráng thức đợi anh đêm qua."

Nàng vẫn lặng thinh, anh tiếp tục những lời giải thích rời rạc của mình:

"Anh lang thang trên đồng hoang. Đêm xuống dễ chịu lắm. Giờ anh lên phòng lấy quyển sách."
Nói xong, anh như nghẹt thở vì hình ảnh nàng hôn chiếc gối anh kê đầu ngủ tối qua chợt hiện ra
trước mắt, Ashurt bước tới bên nàng. Áp bờ môi vào đôi mắt của nàng, anh cảm thấy vô cùng
hoan hỉ, mãn nguyện: “Mình đã làm được! Chuyện chiều qua đường đột quá, còn bây giờ mình
đã thực sự có được nàng!” Người con gái để anh hôn lên trán, và lướt xuống môi tìm môi. Nụ
hôn tình đầu đích thực ấy – với cảm nhận kỳ lạ, tuyệt dịu, hầu như nguyên vẹn vẻ thơ ngây – lẽ
nào lại khiến trái tim thấy bất ổn vô cùng?

"Tối nay em ra chỗ cây táo lớn, sau khi cả nhà đi ngủ. Hứa với anh nhé, Megan!"

Nàng thầm thì đáp: "Dạ, em hứa."

Ngay lúc ấy, anh cảm giác lo sợ khi thấy mặt nàng tái xanh. Ashurst bắt đầu lo sợ mọi thứ nên
buông tay khỏi người nàng, và lại bước xuống lầu. Đúng! Anh đã có được nàng! Đã đón nhận
tình yêu nàng dành cho anh, đã thể hiện anh cũng yêu nàng da diết! Đôi chân anh máy móc bước
đến chiếc ghế màu xanh ngoài bãi cỏ, tâm trí trống rỗng như thể bao nhiêu kiến thức, hiểu biết
trong đầu tích lũy bấy nhiêu năm qua trong phút chốc đã biến đi đâu hết, anh ngồi xuống đờ đẫn
với khoảng không trước mặt, vừa hoan hỉ vừa hối hận dù chung quanh anh những hoạt động
ngày thường trong nông trang đang diễn ra hết sức tự nhiên. Thừ người như vậy trong bao lâu
anh cũng không hay, nhưng đột nhiên anh nhận ra người đứng xéo bên phải sau lưng anh là Joe.
Rõ ràng nhìn bộ dạng gã cũng đoán được phải làm xong việc đồng áng buổi sáng mới đến chỗ
anh. Giờ đây gã cứ đứng đó, hai chân đổi bên chờ đợi, hơi thở nặng nề, khuôn mặt đỏ sẫm như
ráng chiều, vùng da tay lộ ra dưới tay áo sơ-mi màu xanh xắn cao có sắc hồng như những quả
đào chín cây còn nguyên lớp lông tơ bên ngoài. Miệng gã không khép lại, đôi mắt xanh biếc dưới
hàng mi vàng nhạt nhìn xoáy vào Ashurst. Anh hỏi vẻ mỉa mai:

"À Joe, tôi giúp gì được cho cậu?"

67
"Có đấy."

"Là gì?"

"Anh đi khỏi chỗ này ngay. Chúng tui không muốn có anh ở đây."

Gương mặt Ashurst, chưa bao giờ biết tạo vẻ khiêm nhường là thế nào, lập tức lấy lại nét kiểu
cách quý ông trước yêu cầu ấy.

"Cậu khá lắm. Mà này, tôi thích ai nói thẳng ý mình thay vì mượn danh nghĩa chúng tôi nhé."

Lập tức gã trai bước lại sát anh, làn hơi nóng rực từ người hắn phà thẳng vào mũi Ashurst.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Bởi vì điều đó làm tôi vui."

"Để tui đập anh bể đầu là không dui đâu!"

"Vậy sao! Thế khi nào thì cậu muốn đập đầu tôi?"

Joe chỉ biết thở hắt ra giận dữ, gã trừng mắt nhìn anh như con trâu đực trong cơn cuồng nộ.

Sau đó, như đã chế ngự được những khó khăn nào đó trong lòng, hắn gắn từng tiếng một trong
khi mạch máu hai bên thái dương hằn lên rất rõ.

"Megan không ưng anh đâu."

Câu nói đó khiến Ashurst không thể nào giữ được bình tĩnh. Cảm giác nghe gã trai này nhắc đến
tên nàng ngay trước mặt làm anh nổi cơn ghen, khinh miệt, tức giận. Thở hồng hộc, Ashurst
đứng phắt dậy, xô mạnh ghế ra sau

"Mày cút xuống địa ngục ngay!"

Vừa mới nói toẹt điều anh muốn, Ashurst chợt thấy Megan đứng ở cửa bếp ẵm một con cún màu
nâu nhỏ xíu, giống chó tai cụp, trong tay. Nàng rảo bước đến gần anh, vui vẻ bảo:

"Mắt nó màu xanh nè!"

Joe quay mặt bỏ đi, Ashurst chỉ thoáng thấy sau gáy hắn là một làn da đỏ bầm đích thực.

Ashurst đưa ngón tay vào miệng chú cún to cỡ bằng con ếch nàng đang ẵm. Con vật trông có vẻ
rất dễ chịu trong vòng tay nàng.

"Nó thích em rồi đó. À, Megan, ý anh là ai cũng thích em cả."

68
"Joe nói gì với anh thế? Kể cho em biết đi?"

"Bảo anh cút đi, vì em không muốn anh ở đây."

Nàng dậm chân, ngước mắt nhìn Ashurst. Trước ánh mắt yêu kiều ấy, lòng anh lại thấy run rẩy
xao động, như thể thấy con sâu bướm vô tình làm rách đôi cánh của chính mình.

"Đêm nay!" anh nói. "Đừng quên nhe em!"

"Dạ." Rồi áp mặt vào con cún béo ú có bộ lông nâu mềm mại, nàng bước vội vào nhà.

Ashurst thơ thẩn bước ra đường. Ngay chỗ cổng nông trang mở ra đồng cỏ, anh tình cờ gặp ông
già bị tật ở chân đang chăn bò.

"Hôm nay đẹp trời bác nhỉ!"

"Dạ! Đúng là cỏ lên gất tốt vào tiết chời này. Năm nay hẳn đám tần bì ra hoa muộn hơn mấy cây
xồi. Xồi mà ga hoa chước tần bì thì … "

Ashurst hỏi vẻ bâng quơ: "Lúc thấy ma rừng là bác đang đứng ở chỗ nào hả bác Jim?"

"Chắc là ngay dới gốc cây táo lớn đó cậu."

"Bác có chắc là ma rừng hiện ra ngay đó không?"

Ông lão hạ giọng, vẻ thận trọng khẽ đáp: “Tui không có nói là nó ở đó, mà là chong đầu tui, nó
xuất hiện ngay ở đó.”

"Thấy vậy thì bác nghĩ sao?"

Ông già lại thấp giọng trả lời: “Ngời ta cứ đồn ông chủ nhà này là dòng dõi du mục. Mà đó là
nghe đồn thui. Cậu biết không, tui thấy họ hay lắm, họ bít bảo vệ cho họ nghe cậu. Chắc là họ bít
ông chủ sắp đến lúc phải chết, nên cho ngời đi theo cho có bạn. Tui nghĩ mọi chuyện là thế đó.”

“Hình dạng ma rừng ra sao bác?”

“Cả mặt chỉ nhìn thấy tóc thui, tướng đi thì hệt như ngời vừa đi vừa kéo đàn vĩ cầm vậy. Ngời ta
cứ nói chuyện ma gừng là bịa đặt, nhưng tận mắt tui đã thấy tự nhiên có đêm con chó trong nhà
xù lông dựng đứng nhìn vào một chỗ ngoài sân mà tui nhìn đi nhìn lại chẳng thấy gì nơi đó cả.”

“Lúc đó có trăng không bác?”

“Ờ, chăng như sắp gằm thì phải, đúng ga là mới lên cao, ngay sau đám cây nhìn đẹp lắm.”

“Bác có tin nhìn thấy ma là mình sẽ bị xui xẻo không?”

69
Ông lão sửa lại chiếc nón đội trên đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Ashurst vẻ dò xét rất nghiêm
nghị.

‘Tui cũng không dám nói, mà nghe ngời ta bảo thấy ma là cảm giác trong ngời bỗng dưng bứt
rứt, khó chịu. Có nhiều cái mình không bao giờ hiểu hết được đâu cậu. Ngời nói thấy, ngời lại
bảo chẳng thấy gì cả. Như cái thằng Joe nhà này chẳng hạn, có gí ngay sát mũi nó thì nó cũng
chẳng nhận ra, bọn chẻ châu khác cũng vậy, mấy cái đứa túi ngày mồm miệng bép xép đó.
Nhưng dẫn Megan đến nơi có ma rừng thì con bé nhìn thấy họ ngay, mà còn thấy nhiều thứ khác
nữa. Chuyện này tui nói cấm sai.’

"Đó là vì em ấy nhạy cảm thôi."

"Là sao?"

"Ý cháu là em cảm nhận được mọi thứ."

"À! Con bé ấy thương ngời lắm."

Ashurst cảm giác như má anh đỏ lên khi nghe ông lão nhắc tên nàng, anh chìa hộp thuốc lá ra
mời ông.

"Hút một điếu đi bác."

"Cảm ơn cậu. Tui thấy con bé thuộc dạng trăm ngời có một."

"Cháu cũng cho là vậy." Ashurst nói ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện, anh xếp hộp thuốc lá lại
và tiếp tục rảo bước.

"Thương ngời!" Đúng! Còn anh đã làm gì? Theo cách nói của mọi người, anh có tình ý gì với
người con gái đáng yêu này? Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu anh, bám theo từng bước chân
khi anh lang thang qua những vạt hoa chén vàng, đến chỗ đàn bò lông nâu đỏ đang gặm cỏ, và
trên không là bầy chim nhạn đang chao liệng. Ồ, ông lão nói đúng, sồi đâm lộc trước tần bì,
trong mắt anh, lớp vỏ sồi đang thay áo mới, màu vàng nâu, mỗi cây dường như vào xuân theo
từng thời điểm và màu sắc khác nhau. Bầy cúc cu và bao nhiêu loài chim khác đang thi nhau hót
ríu rít; những dòng suối nhỏ sáng long lanh trong nắng. Người xưa tin trái đất từng có thời hoàng
kim, đó là thời kỳ rực rỡ nhất trong khu vườn của các nữ thần hoàng hôn và chiều tối theo thần
thoại Hy Lạp cổ đại! ... Một con ong chúa đậu trên tay áo anh. Giết đi một con ong chúa loài này
tức là sẽ bớt đi gần hai nghìn con ong bắp cày chuyên đi chích táo non sau khi táo vừa mới ra
hoa, kết trái trong vườn. Nhưng có ai đang yêu mà đang tâm sát hại một sinh linh, nhất là vào
một ngày xuân như thế? Ashurst dạo bước đến nơi chỉ có một chú bò non lông đỏ đang ăn cỏ.
Ashurst thấy sao nó có nước da giống gã Joe quá! Nhưng con bê không để ý đến vị khách trước
mặt, còn tâm trạng Ashurst đang vô cùng phấn chấn trước những âm thanh và màu sắc hòa hợp
trên đồng cỏ mùa xuân. Anh hăng hái băng qua sườn đồi phía trên dòng suối. Cứ thế anh leo
ngược dốc lên đến đỉnh đá trên cùng. Đỉnh đồi tràn ngập hoa chuông xanh còn đọng sương mai,
gần đó nhữg bụi táo gai đang thi nhau nở rộ. Anh ngã vật ra bãi cỏ. Phong cảnh thay đổi từ vẻ
lộng lẫy của đồng hoa chén vàng rực rỡ, đám sồi nảy lộc biếc cho đến vẻ đẹp siêu thực của hoa

70
dại trên đỉnh đồi toàn đá xám này khiến cho anh có cảm giác như được tận mắt thấy phép màu;
khung cảnh chẳng còn gì giống với vùng thung lũng bên dưới trừ tiếng cúc cu và dòng suối róc
rách không ngừng. Anh nằm đó thật lâu, mắt dõi theo ánh mặt trời cho đến khi bụi táo gai đổ
bóng lên vạt hoa chuông xanh, bạn đồng hành của anh duy nhất là vài con ong rừng đang bay vo
ve gần đó. Người anh cứ thấy lâng lâng, nhớ về nụ hôn buổi sáng, rồi mong đến cuộc hẹn ở gốc
cây táo đêm nay. Ở khung cảnh thế này có thần rừng cũng là đúng thôi; các nữ thần sông suối
quanh vùng, da trắng muốt như hoa táo gai, hẳn cũng lui về nương náu trong những thân cây
chốn này, còn thần rừng có nước da nâu như đám dương xỉ già, tai nhọn dựng đứng thì nằm yên
đâu đó chờ họ đến. Bầy cúc cu vẫn gáy khi Ashurst choàng tỉnh dậy, anh nhận ra tiếng suối chảy
êm đềm, nhưng nắng đã tắt sau đồi, toàn bộ sườn đồi được bao phủ trong làn không khí se lạnh,
vài con thỏ bạo dạn chui ra ngoài. “Đêm nay!” anh hào hứng thầm nghĩ. Dường như từ mặt đất
mọi thứ đang trỗi dậy, để lộ những ngón tay mềm mại nhưng kiễn nhẫn của một bàn tay làm
vườn vô hình, mọi giác quan trong người, trái tim anh cũng đang trỗi dậy, hé mở những điều mới
mẻ. Anh ngồi dậy, bẻ một nhánh táo gai bên cạnh. Nụ hoa sao giống Megan đến thế – nàng như
có lớp vỏ bọc bảo vệ bên ngoài, nhưng bên trong là nước da trắng hồng, tự nhiên, tươi tắn;
những cánh hoa táo gai đang hé mở này cũng vậy, cánh trắng, hoang dã và lay động con tim
người ngắm hoa. Anh đút vội chùm hoa vào túi áo khoác. Những cảm giác mùa xuân trong anh
được thể hiện qua một hơi thở sâu lộ vẻ hoan hỉ. Nhưng nghe thấy lũ thỏ lại chạy trốn ngay.

* * * * * * *

Gần mười một giờ đêm Ashurst mới đặt xuống bàn quyển truyện “Odyssey” khổ nhỏ mà suốt
nữa tiếng qua anh cầm trong tay mà chẳng có chữ nào vào đầu. Anh rón rén băng qua sân về phía
vườn táo. Trăng mới mọc, vàng rực trên đỉnh đồi, giống như một vị nữ thần lộng lẫy quyền uy
đang dõi theo cuộc sống thế gian về đêm khi ánh trăng chiếu xuyên qua những tán lá cây tần bì
gần khu vườn. Chỗ cây táo vẫn khá tối, Ashurst đứng lại, nhìn cho rõ hướng đi, cảm nhận lớp cỏ
cứng dưới bàn chân. Một đám gia súc hắt bóng đen gần chỗ anh, từ đó phát ra tiếng ụt ịt nặng nề
của bầy heo, chúng là ba con heo to lớn nằm ngủ sát nhau, ngay dưới bức tường rào. Anh lắng
nghe. Đêm nay không có gió, ban ngày tiếng suối chỉ thì thầm nhưng đêm xuống âm thanh suối
chảy dường như mạnh mẽ hơn bội phần. Tiếng một con chim lạ cất lên, "Pip-pip", "Pip-pip"
chẳng gợi nổi nốt nhạc nào khác ngoài âm thanh vô cùng đơn điệu; anh nghe một con cú muỗi
đập cánh đâu đó, rồi tiếp theo là tiếng rúc của nó cất lên. Cứ vài bước, Ashurst lại dừng, trên đầu
anh toàn thấy quầng hoa táo trắng nhờ nhờ trong đêm. Trên những thân cây táo đứng yên bất
động là muôn vàn nụ và hoa táo mềm mại, mờ ảo bừng lên sức sống như được ánh trăng ban
phép. Chẳng hiểu làm sao Ashurst có cảm giác ai đó đang đi theo anh, chẳng biết đó là đám
bướm đêm hay là những linh hồn lẩn khuất trên mặt đất, chúng tỉnh giấc và đập đôi cánh mỏng
ngang tầm mắt anh. Trong khoảnh khắc đẹp đẽ tĩnh lặng không đượm mùi trần tục ấy, tâm trí
Ashurst như mụ hẳn, có lúc suýt nữa anh quên mất lý do tại sao mình tìm đường đến khu vườn
táo. Khi màn đêm buông xuống tưởng như cảnh huy hoàng buổi sáng phải biến mất, nhưng
không phải vậy, vạn vật hiện ra với vẻ lộng lẫy mới mẻ. Cứ vậy anh dấn bước, xuyên qua những
cành cây táo phủ đầy hoa trắng mờ mờ, mịn như phấn hồng đến chỗ gốc cây táo lớn ngoài mé
vườn. Cho dù ở đây rất tối anh vẫn không thể nào nhầm được, thân cây táo cổ thụ cao to gần gấp
đôi so với những cây táo khác trong vườn, cành lá nó vươn về phía đồng cỏ và bờ suối. Ashurst
đứng yên dưới tàn cây rậm rạp, lắng nghe. Vọng đến tai anh là những âm thanh quen thuộc, một

71
tiếng ụt ịt khe khẽ của con lợn đang ngủ say. Đặt tay lên lớp vỏ cây táo khô cứng, anh thấy cảm
giác ấm áp, từ mặt vỏ sần sùi rêu phong vẫn thoảng nhẹ mùi than bùn. Nàng có đến với anh
không? – Đến hay không? Một mình đứng giữa những bóng cây xao động, giống như nơi trú ngụ
của các hồn ma đang chịu bùa phép của ánh trăng đêm nay, đột nhiên lòng anh dấy lên cảm giác
hoài nghi về mọi thứ! Khung cảnh quanh anh chẳng giống trần thế chút nào, không phù hợp với
người trần mắt thịt đang yêu như anh, có chẳng là hợp với thần rừng, thần sông mà thôi, sao có
thể dành cho anh cùng nàng thôn nữ bé nhỏ là nàng được. Nàng không đến cũng khiến anh thấy
nhẹ cả người. Vừa nghĩ anh vừa căng tai lắng nghe tứ phía. Vẫn là tiếng kêu "Pip-pip", "Pip-pip"
của con chim lạ, tiếng rào rạt muôn thuở của suối cá hồi, ánh trăng thoát ra khỏi những tàn lá táo
rậm rạp, rải đều xuống mặt suối. Cành hoa táo nở bung ngang tầm mắt anh dường như mỗi lúc
thêm phần sống động, có lẽ vẻ đẹp trắng mờ bí ẩn của những cánh hoa táo cũng là một phần
khiến anh hồi hộp thêm. Anh bẻ một nhánh nhỏ ngay phía trước và đưa lên sát mặt nhìn – có ba
bông táo trên cành. Anh chợt thấy mình đã đắc tội khi bẻ cành táo đang đơm hoa kết trái – những
cánh hoa mới nở mịn màng, thiêng liêng – thế là anh ném vội cành hoa ra chỗ khác! Đột nhiên
anh nghe tiếng cổng khép lại, tiếng lũ lợn trở mình, kêu ụt ụt, Ashurst dựa vào cây táo, bàn tay
đưa ra sau ép sát vỏ cây phủ rêu phong, nín thở chờ đợi. Nghe những tiếng động phát ra khi nàng
đến với mình, Ashurst tự hỏi phải chăng nàng là một linh hồn đang len lỏi giữa các thân cây
quanh anh. Sau đó, anh thấy nàng hiện ra ngay trước mặt. Thân người nàng như một cây táo nhỏ,
gương mặt trắng ngần của nàng chính là hoa táo; nàng vẫn đứng im, mắt nhìn về phía anh.
Ashurst thì thầm gọi: “Megan!” và chìa tay ra. Nàng chạy tới, thẳng vào ngực anh. Khi nghe
nhịp đập trái tim nàng cùng với nhịp tim của mình, Ashurst mới hiểu thế nào là được cảm nhận
trọn vẹn đam mê và tinh thần hiệp sĩ. Bởi vì nàng không thuộc về thế giới dành cho những người
như anh, bởi vì nàng rất chân chất, trẻ trung, chỉ biết cách đối diện trực tiếp với cuộc sống, thiết
tha với tình yêu nhưng không có khả năng tự vệ, anh có thể làm điều gì khác hơn ngoài việc trở
thành người bảo vệ nàng trong bóng tối này! Nhưng cũng bởi vì nàng mộc mạc như thiên nhiên
và cái đẹp, nàng như nụ hoa sống động trong đêm xuân, sao anh có thể không đón nhận tất cả
những gì nàng sẽ dành cho anh? Sao anh có thể không làm trọn vẹn cảm giác xuân tràn về trong
trái tim nàng, trong trái tim anh được! Giằng xé giữa hai luồng cảm xúc này, anh chỉ biết ôm xiết
Megan vào người, rồi hôn lên tóc nàng. Ashurst chẳng biết hai người đã đứng đó lặng im trong
bao lâu. Suối cứ rạt rào, cú rúc, ánh trăng rình mò càng lúc càng sáng hơn, những nụ hoa táo
quanh họ và trên cao sáng bừng lên với vẻ đẹp mê hoặc của sự sống. Họ tìm môi nhau, chẳng nói
gì. Trong thời khắc ấy, lời nói cất lên sẽ làm tan biến vẻ siêu thực của khung cảnh này! Mùa
xuân đâu cần người ta nói thành lời, chẳng gì hơn ngoài tiếng xạc xào và thì thầm của thiên
nhiên. Còn tài tình hơn cả những mỹ từ của thế gian, mùa xuân trải ra cho ta thấy hoa lá, suối
chảy dạt dào và không gian đáng yêu không ngừng khám phá cái mới! Có khi xuân đến rất sống
động, giống như chỉ cần vung lên cây đũa thần, là đã đưa các đôi tình nhân đến với nhau, rồi
nàng xuân búng tay làm phép lần nữa là chàng trai và cô gái đã bên nhau quấn quýt không rời,
quên đi moi thứ chung quanh và chỉ biết trao nhau nụ hôn. Khi nghe nhịp đập trái tim nàng ngay
trên lồng ngực mình, đôi môi run rẩy của nàng lướt đi trên môi anh, cảm giác duy nhất trong
lòng Ashurst là niềm vui sướng tận cùng – số phận đã đưa nàng đến với vòng tay anh, sao có thể
hoài nghi tình yêu như thế được! Khi đôi môi hai người tạm rời xa nhau để lấy lại hơi thở, bắt
đầu có chút ngăn cách. Chỉ là đam mê khao khát cùng bùng cháy hơn trong anh, Ashurst thở dài,
hỏi nàng:

‘Ồ! Megan! Sao em lại đến?’ Nàng ngước nhìn anh, vẻ tự ái và sửng sốt.

72
"Thưa là anh bảo em mà."

“Đừng thưa nữa, em yêu.”

“Vậy thì nói với anh thế nào?”

“Chỉ cần goi tên anh, Frank là được rồi.”

“Ồ! Em không dám! Như vậy e không được.”

“Nhưng em yêu anh mà – đúng không?”

“Em không thể nào ngừng yêu anh được. Em muốn được ở bên anh – chỉ thế thôi.”

“Chỉ thế thôi!”

Nàng thầm thì khẽ đến nỗi anh dường như không nghe thấy: “Nếu không được ở bên anh, thì em
sẽ chết.”

Ashurst hít vào một hơi thở mạnh.

“Vậy thì em đi cùng anh nhé!”

“Ôi chao!”

Thêm hưng phấn trước cảm giác ngưỡng mộ và hạnh phúc thể hiện trong giọng nói thảng thốt
của nàng, Ashurst tiếp tục nói:

"Chúng mình sẽ đến London. Anh sẽ cho em được nhìn thấy cả thế giới này.”

"Và anh sẽ lo lắng cho em, anh hứa đó, Megan. Anh sẽ không bao giờ tệ bạc với em!"

"Em chỉ mong được ở bên anh, có thế thôi."

Anh vuốt tóc nàng, thì thầm:

"Ngày mai, anh sẽ tới thành phố Torquay, rút một ít tiền, mua cho em ít quần áo để sau này em
mặc vào không bị ai chú ý, sau đó chúng mình sẽ lẻn đi. Khi đến London rồi, nếu em vẫn còn
yêu anh, thỉ chúng mình sẽ cưới nhé."

Anh có thể cảm thấy mái tóc nàng run rẩy, Megan lắc đầu.

"Ồ, không! Em không dám. Em chỉ muốn được ở bên anh thôi!"

Hào hứng với tinh thần hiệp sĩ mới thể hiện của mình, Ashurst tiếp tục lẩm bẩm, "Anh mới là
người không xứng với em thì có! Ồ! Megan, em bắt đầu yêu anh từ khi nào?"

73
"Khi mới thấy anh ngoài đường bữa trước, khi anh nhìn em. Đêm đầu tiên em biết em đã yêu anh
rồi. Có điều em chưa bao giờ nghĩ anh để ý tới em."

Nàng đột nhiên quỳ xuống, như muốn hôn chân anh.

Cảm giác rùng mình sửng sốt tỏa khắp người Ashurst; anh nhấc bổng cô thật nhanh – cảm giác
rất bối rối không nói thành lời.

Nàng khẽ hỏi: "Sao anh không chịu?"

"Để anh hôn chân em mới xứng!"

Nụ cười của nàng làm anh rơi lệ. Gương mặt trắng ngần rạng rỡ ánh trăng của nàng rất gần anh,
đôi môi hồng hé mở, vẻ đẹp thoát tục của nụ hoa táo đang nở.

Rồi, đột nhiên, mắt nàng mở to và nhìn chằm chằm sau lưng anh vẻ đau khổ. Nàng nhoài người
khỏi vòng tay anh, thì thầm: "Nhìn kìa!"

Quay lại, Ashurst chẳng thấy gì ngoài dòng suối sáng lấp lánh, cây xoan đào như được dát vàng
trong ánh trăng, tiếp nối là khoảng không bao la trải dài đến ngọn đồi dưới ánh trăng. Sau lưng
anh vọng lại lời thì thầm đầy hoảng hốt của nàng: "Ma rừng!"

"Ở đâu?"

"Chỗ đó - bên cạnh hòn đá - dưới tán cây!"

Bực tức, anh nhảy xuống suối, sải bước nhanh về phía đám cây sồi. Ánh trăng trêu ngươi ư!
Chẳng thấy gì! Anh liên tục lùng sục quanh mấy tảng đá rồi bụi cây gai, miệng làu bàu nguyền
rủa, đột nhiên anh thấy sợ hãi. Ashurst chạy lao đi, nhưng bị vấp chân. Dớ dẩn! Ngớ ngẩn thật!
Rồi anh quay lại chỗ cây táo. Nàng đã đi mất; anh chỉ nghe thấy tiếng xạc xào của tán lá cây, bầy
heo kêu ụt ịt, tiếng cổng khép lại. Ở chỗ nàng đứng ban nãy chỉ còn lại gốc táo cổ thụ mà thôi!
Anh choàng vòng tay quanh thân cây. Quả là sự khác biệt một trời một vực: chẳng còn cơ thể
mềm mại của nàng nữa, chỉ có mấy sợi rêu áp vào mặt anh – sao có thể thay cho đôi má mịn
màng của nàng được, chỉ còn mùi hương của nàng cũng phảng phất như mùi cây rừng trong
đêm! Trên đầu và xung quanh anh, những nụ hoa táo thêm phần sống động, càng đẫm ánh trăng
hơn bao giờ hết, dường như đang sáng bừng lên và phả ra hơi thở trắng mờ.

* * * * * * *

Xuống tàu lửa tại ga Torquay, Ashurst đi lang thang mơ hồ ra bến cảng, vì anh cũng không mấy
rành đường đi nước bước tại đây. Chẳng mấy để tâm đến bộ quần áo cũ đang mặc trên người,
Ashurst không hề hay biết trông anh rất khác với đám đông hối hả xung quanh. Cứ vậy anh sải
bước trong chiếc áo khoác bằng vải thô, ủng đầy bụi và nón rách tả tơi, không để ý đến những
ánh mắt bâng quơ nhìn theo mình. Ashurst cố tìm cho ra một chi nhánh của ngân hàng anh đã

74
mở tài khoản có trụ sở tại London, tìm được rồi thì anh mới thấy hiện ra trở ngại đầu tiên. Anh
có người quen ở thành phố Torquay không? Không một ai. Tức là bây giờ muốn có tiền anh phải
đánh điện yêu cầu chuyển tiền cho ngân hàng đã đăng ký tại London, thì chi nhánh tại thành phố
Torquay mới chịu cho anh rút tiền sau khi nhận được điện xác nhận của ngân hàng tại thủ đô.
Những hoạt động nghiệp vụ như vậy làm kế hoạch lấy tiền của anh bị cản trở đôi chút. Nhưng
Ashurst vẫn đánh bức điện.

Xéo bưu điện bên kia đường, Ashurst phát hiện ra mấy cửa hàng bán quần áo nữ, anh nhìn kỹ
một tủ kính trưng bày váy áo với cảm giác lạ lùng khó tả. Chịu trách nhiệm mua sắm quần áo
cho người thôn nữ anh yêu cũng hơi có phần rắc rối đây. Anh bước vào cửa hàng. Một cô gái trẻ
tuổi bước ra, cô có đôi mắt xanh, vầng trán cô nhăn lại vẻ ngạc nhiên. Ashurst lặng lẽ nhìn cô
gái.

"Dạ, thưa anh cần gì?"

"Tôi muốn mua cái váy cho một cô gái trẻ."

Cô bán hàng mỉm cười. Ashurst bất chợt cau mày vì thấy yêu cầu của mình có vẻ hơi lâp dị.

Cô gái trẻ vội hỏi:

"Anh muốn kiểu nào – váy thời trang bây giờ nhé!"

"Không. Đơn giản thôi".

"Số đo của bạn anh là mấy?"

"Tôi không biết. Chắc là thấp hơn cô chừng 2 phân thôi."

"Anh biết số đo vòng eo không?"

Trời ơi lại còn số đo vòng eo của Megan nữa!

"Ồ! Chắc cũng bình thường mà!"

"Vậy cũng rõ rồi!"

Khi cô bán hàng đã đi khỏi, anh đứng buồn bã nhìn mấy ma-nơ-canh trong tủ kính, đột nhiên anh
nảy ra suy nghĩ. Thật khó tin là Megan - Megan người con gái anh yêu lại có thể khoác lên người
một thứ khác chứ không phải váy nỉ thô, áo vải bông, và chiếc mũ bê-rê – những món quần áo
anh thấy nàng mặc thường ngày. Cô gái quay trở lại cầm theo nhiều áo đầm. Ashurst đưa mắt
nhìn cô ướm thử từng cái một vào vóc dáng thanh mảnh như người mẫu của mình. Có chiếc áo
đúng màu anh thích, nhưng anh cũng không thể hình dung Megan mặc vào sẽ ra sao. Cô gái bỏ
đi, và quay lại mang theo vài bộ nữa. Nhưng toàn thân Ashurst thấy mệt mỏi rã rời. Anh biết
chọn thế nào? Nàng cũng cần phải có nón, giày, lại thêm găng tay. Giả sử anh sắm hết cho nàng
rồi thì có phải mấy bộ quần áo này sẽ khiến cho nàng trở nên quá tầm thường hay không? Cũng

75
như mấy người dân quê cứ khoác vào quần áo đi lễ ngày chủ nhật như dân thành phố thì không
giữ được cốt cách riêng của mình nữa. Sao không để nàng cứ ăn mặc như cũ mà đi ra ngoài? À,
sẽ khiến người ta chú ý, rồi mọi người sẽ đồn đoán rõ ràng đây là vụ trốn nhà theo trai. Ashurst
chăm chú nhìn cô bán hàng, thầm nghĩ: 'Chẳng hiểu có đoán già đoán non gì nữa không đây?
Không chừng nghĩ mình là đồ đê tiện cũng nên?'

“Phiền cô cất riêng chiếc áo xám hộ tôi” anh tuyệt vọng đánh tiếng. “Giờ chưa quyết được, thôi
để chiều nay tôi quay lại nhé.”

Người con gái thở dài.

"Ồ! Được thôi. Cái đầm đó rất trang nhã. Chắc không còn bộ nào khác đúng ý anh hơn đâu."

"Cũng mong là vậy." Ashurst làu bàu, bước ra khỏi cửa hàng.

Được thoát khỏi việc mua quần áo – một chuyện đời thường nhưng với anh lại có vẻ ám muội –
Ashurst hít một hơi dài, và quay trở lại với những hình ảnh tưởng tượng trong đầu. Anh hình
dung ra tạo vật yêu kiều, đầy vẻ tin cậy là nàng sắp sửa chung sống cùng mình, cảnh anh và nàng
lẻn đi trong đêm, họ sẽ ra đồng hoang dưới ánh trăng. Một tay ôm ngang người nàng, một tay
anh xách rương quần áo mới. Cứ thế cho đến một bìa rừng gần đó, khi bình minh ló dạng, nàng
sẽ trút hết quần áo cũ và mặc trang phục anh vừa sắm. Một chuyến xe lửa đầu ngày tại một nhà
ga xa xôi nào đó sẽ đón họ đi nghỉ tuần trăng mật. Rồi cuộc sống đô thị tại London sẽ đón nhận
họ. Giấc mơ tình yêu sẽ thành hiện thực trong đời.

" Frank Ashurst! Anh bạn cũ, từ bữa đá trận chung kết tới giờ mình mới gặp lại nhỉ!"

Nếp nhăn trên trán Ashurst giãn ra; một gương mặt hiện ra ngay trước anh, mắt xanh, nước da
rám nắng – kiểu như những người vừa đón nhận ánh nắng bên ngoài và tâm hồn họ cũng rất tích
cực, năng động nên hai luồng năng lượng này hòa nhập lại thành một vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
Anh đáp:

"Trời ơi! Phil Halliday!"

"Cậu làm gì ở đây vậy?"

"Ồ! Có gì đâu. Chỉ coi loanh quanh thôi, tính rút ít tiền. Mình ở chỗ đồng hoang ấy."

"Cậu ăn trưa ở đâu chưa? Đến nhà mình ăn đi. Có mình với mấy đứa em gái thôi. Tụi nó bị sởi,
mới khỏi."

Nói rồi, cánh tay đầy thiện chí của anh bạn chung trường đại học lôi Ashurst đi luôn, qua một
con dốc, ra khỏi thành phố, bên tai anh rót vào tiếng nói của Halliday, cũng gợi lên cảm giác lạc
quan như gương mặt rám nắng của cậu ấy. Halliday luôn miệng giảng giải “ở cái thị trấn mốc
meo này, chuyện duy nhất đáng làm là đi bơi và chèo thuyền.” Cứ vậy cho đến khi hai người tới
một dãy nhà phố cong cong hình lưỡi liềm men theo bờ biển, ở khu trung tâm phía trước là một
khách sạn. Họ bước vào trong.

76
“Cậu lên phòng tớ tắm cái đã. Nháy mắt là cơm trưa bưng ra ngay.”

Ashurst chăm chú nhìn bộ dạng mình trong tấm gương soi trong phòng khách sạn. So với căn
phòng ngủ ở nông trang trong gần hai tuần qua, chỉ có duy nhất là cây lược và hai cái áo sơ mi
cho anh thay đi thay lại, căn phòng hiện tại với mấy bộ quần áo treo sẵn, bàn chải, lược đầy đủ
cứ như tiện nghi dành cho vua chúa. Anh thầm nghĩ: “Lạ thật – mình chẳng nhận ra.” Nhưng
nhận ra điều gì thì anh cũng chưa rõ.

Khi Ashurst theo chân Halliday vào phòng khách để ăn trưa, ba gương mặt, xinh xắn với đôi mắt
xanh biếc, đồng loạt ngẩng lên nhìn trước lời giới thiệu: "Các em, đây là anh Frank Ashurst."

Hai cô em gái còn nhỏ, chừng mười một tuổi và mười tuổi thôi. Cô còn lại khoảng mười bảy, vóc
dáng cao ráo, tóc vàng, đôi má trắng hồng ửng lên như cánh hoa dưới nắng mai, đôi lông mày có
màu sẫm hơn một chút tạo một đường cong vút thật dài. Tiếng nói ba chị em có âm hưởng rất
giống như người anh – Halliday, giọng cao và vui vẻ. Cả ba đứng lên, nhanh nhẹn bắt tay chào,
nhìn lướt qua Ashurst vẻ dò xét, rồi lập tức tản đi, bàn luận mấy chị em chiều nay sẽ làm gì.
Trông cứ như nữ thần Diana cùng các tùy tùng là nữ thần sông hồ vậy! Sau trải nghiệm ở nông
trang, buổi trò chuyện đầy tiếng cười giòn tan, pha tiếng lóng giới trẻ hay dùng, những thể hiện
của cuộc sống tinh tế, mát mẻ, sạch sẽ, có sẵn người phục vụ này, dường như ban đầu hơi lạ lẫm
với Ashurst, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên tự nhiên với anh đến nỗi bao trải nghiệm sống
trong nửa tháng qua bỗng nhiên trở nên rất xa vời trong tâm trí anh. Hai bé gái hình như tên
Sabina và Freda, cô chị là Stella.

Một lát sau, bé gái tên Sabina bước đến chỗ anh hỏi:

"Em bảo này, anh đi câu tôm với tụi em không? Vui lắm luôn á!"

Ngạc nhiên bởi thái độ thân thiện bất ngờ của gia đình người bạn, Ashurst lẩm bẩm trả lời:

"E là chiều nay anh phải quay lại trung tâm thành phố rồi."

"Ồ!"

"Hoãn lại không được sao anh?"

Ashurst quay sang người vừa mới nói, Stella lắc đầu tỏ vẻ không chịu, nhoẻn miệng cười. Cô
thật xinh đẹp! Sabina tiếc nuối bảo: "Anh hoãn được mà!" Sau đó, mọi người chuyển sang chủ
đề khám phá hang động và bơi lội trong vùng.

"Anh bơi ra xa được không?"

"Khoảng ba cây số."

"Ồ!"

"Chắc luôn!"

77
"Vui nhỉ!"

Thấy đôi mắt xanh của ba chị em gái dán chặt vào mình, Ashurst hiểu ngay vai trò mới của mình
trong câu chuyện – anh đang trở thành yếu nhân trong mắt họ. Cảm giác này thật dễ chịu với
anh. Halliday bảo: "Tớ quyết nhé. Ban nãy, thì cậu dừng bước ở đây tắm rửa. Còn giờ tốt hơn hết
là cứ ở lại qua đêm đã."

"Đúng rồi, ở đi anh!"

Nhưng Ashurst lại mỉm cười lắc đầu từ chối. Sau đó, đột nhiên cả mấy anh em họ cùng nhau kể
lại những kỳ tích thể dục thể thao của anh thời đại học. Nào là anh từng tham gia đội tuyển chèo
thuyền của trường, đá bóng, và đoạt giải nhất chạy đua cự ly 1.5km. Khi rời khỏi bàn ăn Ashurst
cảm tưởng mình như một vị anh hùng. Hai cô bé nhất mực đòi dẫn Ashurst ra tham quan hang
động "của bọn em", thế là cả mấy người đi luôn, dọc đường trò chuyện không ngớt, Ashurst đi
giữa hai cô em gái út, phía sau vài bước là Stella và người anh trai. Hang cũng ẩm ướt và tăm tối
như những hang động khác, điều tuyệt vời duy nhất trong lòng hang chính là cái hồ ở giữa với
rất nhiều sinh linh bé nhỏ đang bơi lội tung tăng, chỉ cần đưa chai không xuống nước là bắt được
rất nhiều. Sabina và Freda, da chân ngả màu nâu do thường không mang vớ khi ra ngoài, nài nỉ
Ashurst phải tham gia cùng hai bé, phụ lọc nước bắt tép. Thế là chẳng mấy chốc Ashurst cũng
tháo hết ủng và vớ hưởng ứng cùng hai đứa nhỏ. Với người có khiếu thẩm mỹ như anh, quanh
mình là hai bé gái dễ thương cùng nàng Diana đang ngồi trên bờ thì thời gian buổi ‘câu tôm’ sao
trôi nhanh quá, bất cứ thứ gì anh bắt được ở hồ cứ như là kỳ tích phi thường! Ashurst chưa bao
giờ thấy lo lắng khi thời gian trôi nhanh như vậy. Khi lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, anh giật
mình thấy đã ba giờ rưỡi. Hôm nay kể như không thể đi đổi ngân phiếu ra tiền mặt được rồi. Anh
có tới thành phố được thì ngân hàng cũng đã đóng cửa. Chăm chú nhìn vẻ mặt của anh khi xem
đồng hồ, hai bé gái vui sướng reo hò:

"Hoan hô! Giờ anh phải ở lại rồi!"

Ashurst không nói gì. Anh thấy hiện ra gương mặt Megan, mới sáng nay tầm giờ điểm tâm anh
còn thì thầm với nàng: "Em yêu, anh sẽ tới thành phố Torquay để chuẩn bị mọi thứ. Tối nay anh
sẽ quay lại. Nếu trời đẹp thì đêm nay mình đi luôn. Em cứ sẵn sàng nhé." Anh lại thấy bóng dáng
cô run rẩy, bấu víu vào những lời hứa của anh. Nàng sẽ nghĩ sao đây? Rồi anh trở lại thực tại,
nhận ra ánh mắt điềm tĩnh theo dõi của cô chị, mảnh mai, dong dỏng cao như nữ thần Diana
đang ngồi ở bờ hồ, ánh mắt xanh biếc như dò hỏi tỏa ra từ dưới đôi mày lá liễu. Nếu giờ nói cho
bọn họ biết những tính toán trong đầu anh – nếu kể họ nghe kế hoạch của anh đêm nay thì sao?
À, chắc là họ sẽ nguyền rủa rồi để lại mình anh trơ trọi trong cái hang này. Nghĩ đoạn, với vẻ
giận dữ, thất vọng và pha chút xấu hổ, anh cất đồng hồ vào túi và nói ngắn gọn:

"Ừ, kể như hôm nay anh là cá nằm trong đĩa của mấy em đó."

"Hoan hô anh! Giờ thi bơi với bọn em đi."

Không thể không đầu hàng trước ánh mắt hân hoan của những cô bé xinh xắn này, rồi nụ cười
thoáng qua đôi môi Stella và lời nói mừng rỡ của Halliday: “Tới luôn anh bạn! Tớ sẽ cho cậu

78
mượn đồ mặc buổi tối!” Nhưng rồi cảm giác khát khao, hối hận quặn lên, rần rật cả người.
Ashurst nói vẻ suy tư:

"Tớ phải đi đánh điện!"

Khi niềm vui khám phá hồ bơi trong hang đã phai dần, cả nhà quay trở lại khách sạn. Ashurst
đánh điện cho bà Narracombe: "Xin lỗi, bị giữ qua đêm, mai trở lại." Chắc chắn Megan sẽ hiểu
được anh còn bận rất nhiều việc; anh thấy nhẹ lòng hơn. Không khí buổi chiều thật đáng yêu, ấm
áp, biển lặng, xanh thẳm, anh thích nhất là đi tắm biển. Tình cảm quấn quýt đặc biệt Sabina và
Freda dành cho Ashurst khiến anh thấy mình là người quan trọng, anh vui vẻ ngắm nhìn hai cô
bé xinh xắn, rồi ánh mắt tìm đến Stella, chuyển sang gương mặt rám nắng của Halliday; một cảm
giác tưởng như những con người này không tồn tại nhưng thực ra họ đến với anh rất đỗi tự
nhiên. Anh cảm giác như lần cuối được nhìn thấy cuộc sống bình thường trước khi lao vào cuộc
đời đầy thử thách khó khăn cùng với Megan!

Ashurst đi lấy bộ đồ bơi khách sạn cho mượn rồi cả bọn lên đường ra biển. Anh và Halliday thay
quần áo phía sau một tảng đá, còn ba chị em ở một tảng đá khác. Anh là người đầu tiên lao
xuống biển, ngay lập tức dũng mãnh bơi ra xa, xứng đáng với tiếng tăm bơi lội gia đình người
bạn truyền tụng về anh trưa nay. Khi quay lại, Ashurst thấy Halliday đang bơi dọc theo bờ, còn
mấy cô gái chỉ dám nhúng chân xuống nước, sau đó rủ nhau nhảy sóng, người tắm biển kiểu này
ngày trước anh chẳng bao giờ thèm để mắt đến, nhưng chiều nay lại thấy mấy chị em gái thật dễ
thương và gợi cảm. Nhìn họ đùa giỡn tung tăng như vậy, anh càng ý thức rõ duy nhất có mình
anh là động vật nước sâu ở đây. Nhưng đến gần bọn họ, tự nhiên anh ngại ngần, băn khoăn
chẳng biết mấy chị em có thích anh tham gia đùa giỡn té nước với họ không. Cảm giác lo lắng
càng tăng lên khi anh đến gần Stella, vóc dáng mảnh mai của nàng như vị nữ thần sông hồ uyển
chuyển trong làn nước. Ngay lúc đó, bé Sabina đòi anh chỉ bé cách thả lỏng người trên mặt nước,
thế là anh bận rộn lo dạy bơi cho hai cô nhóc đến nỗi không có thời gian để ý xem Stella có quen
với việc anh đang bơi gần cô hay không. Thời gian đang trôi qua như thế, bỗng nhiên Ashurst
nghe tiếng cô la lên thảng thốt. Nhìn về phía Stella, anh thấy chỗ cô đứng nước chỉ đến thắt lưng,
người cô hơi nghiêng về trước, cánh tay trắng ngần, mảnh mai chỉ ra xa, khuôn mặt đẫm nước
chan hòa ánh nắng chiều và nỗi sợ hãi:

"Anh Phil! Có sao không? Ôi, nhìn kìa!"

Lập tức Ashurst thấy Phil đang gặp nạn. Bạn anh đập nước văng tung tóe cố thoát ra khỏi xoáy
nước cách chỗ anh khoảng trăm met. Bỗng anh ta hét to, cánh tay giơ cao và chìm nghỉm. Thấy
người em gái vội lao về phía anh trai, Ashurst kêu lên: "Quay lại, Stella! Quay lại đi!" rồi anh
bơi đến cứu bạn. Chưa bao giờ anh khỏa tay nhanh như vậy, thoáng chốc đã đến sát bên
Halliday. Cậu bạn bị chuột rút, anh dễ dàng dìu bạn quay vào bờ vì người cậu ta mềm nhũn. Cô
chị, vẫn đứng yên ngay chỗ Ashurst bảo ban nãy, vội phụ giúp Ashurst khi anh đến gần, rồi cả
nhà tụ lại trên bãi biển như lúc mới ra tắm, Ashurst và Stella mỗi người ngồi một bên Halliday
chà xát chân tay cho anh, còn hai bé gái đứng cạnh vẻ mặt hiện lên sự kinh hoàng thấy rõ.
Gương mặt Halliday mỉm cười rạng rỡ. Anh nói: “Sến súa! Sến súa lắm luôn! Frank đưa tay đỡ
mình dậy nào. Mình mặc quần áo vào ngay bây giờ là xong nha.” Ashurst chìa tay ra, trong giây
lát, anh thoáng thấy gương mặt của Stella, ướt đẫm, ửng hồng và vẫn còn ngấn nước mắt trên

79
má, chẳng còn vẻ bình tĩnh như trước nữa. Một suy nghĩ thoáng qua đầu anh: "Hồi nãy mình chỉ
gọi tên Stella thôi! Chẳng biết cô ấy có giận không?"

Khi thay quần áo, Halliday nói khẽ, "Ông bạn đã cứu mạng tôi đấy!"

"Sến súa!"

Đã thay quần áo bình thường, nhưng vẫn chưa thật sự hoàn hồn sau sự cố vừa rồi, nên cả nhà kéo
nhau trở lại khách sạn uống trà, còn Halliday nằm nghỉ trong buồng. Ăn xong mấy miếng bánh
mì phết mứt, Sabina buột miệng:

"Cho em nói nhe, anh biết không, anh đúng là gạch cứng đó!" Freda thốt lên:

"Giống thôi!"

Ashurst thấy Stella nhìn xuống; anh đứng lên bối rối, bước đến cửa sổ. Sau lưng anh vẫn nghe
tiếng Sabina lẩm bẩm: "Em nói nè, mình chích máu xả xui đi. Con dao của chị ở đâu Freda?".
Anh liếc mắt thấy lần lượt cả ba chị em đều tự chích mũi dao vào lòng bàn tay, nặn ra một giọt
máu thấm loang lổ xuống một tờ giấy trên bàn. Ashurst bước về phía cửa phòng.

"Không được trốn như hủi nhe! Quay lại anh!" Cánh tay anh bị hai cô bé giữ chặt, áp giải
Ashurts trở lại bàn. Trên mặt bàn là mảnh giấy với những vệt máu loang nằm ở gữa, ba cái tên
Stella Halliday, Sabina Halliday, Freda Halliday - cũng được viết bằng máu, như những tia sáng
tỏa ra xung quanh. Sabina bảo:

"Anh đó. Chúng em còn phải hôn cảm ơn anh nữa, biết chưa?"

Freda lặp lại:

"Ồ! Hôn gió – Tới luôn!"

Ashurst không kịp đứng dậy, chỉ cảm giác vài sợi tóc ướt vờn qua mặt, một vết cắn nhói trên
mũi, cánh tay trái của anh bị đè xuống, rồi một hàm răng nhỏ lướt qua má anh. Đột nhiên, người
anh được thả ra. Freda bảo:

"Bây giờ tới lượt chị, Stella."

Ashurst, mặt đỏ bừng và cảm giác cứng đờ cả người, nhìn qua bàn thấy Stella đối diện mình
cũng đang đỏ bừng mặt và thẫn thờ bất động. Sabina cười khúc khích, còn Freda hét toáng lên:

"Cố lên chị – không là hỏng bét hết!"

Một cảm giác háo hức kỳ quặc, pha lẫn ngại ngần dâng lên trong lòng Ashurst. Anh khẽ bảo:

"Lũ quỷ im nhe!"

80
Sabina lại khúc khích cười.

"Vậy thì, chị tự hôn tay đi, rồi anh lấy tay chị đặt lên mũi. Một bên mũi thôi nhé!"

Anh ngạc nhiên thấy cô gái hôn tay mình rồi chìa ra về phía anh. Anh xúc động đón lấy bàn tay
dịu mát, thon thả ấy, kính cẩn áp lên má. Hai cô bé cắt ngang giây phút đặc biệt ấy bằng tiếng vỗ
tay. Freda nói:

“Giờ thì bọn em có trách nhiệm phải giải cứu anh mọi lúc đó. Rõ chưa? Cho em tách trà nữa đi
chị Stella, đừng có quá loãng đấy!” Cử trà chiều lại tiếp tục, Ashurst xếp tờ giấy đút vào túi áo.
Cả mấy chị em nói về ích lợi khi bị sởi, nào là được ăn cam nhập, uống mật ong nguyên chất,
không bị bắt học bài với gia sư, v.v. Ashurst im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trao đổi những cái
nhìn đầy thiện cảm với Stella, cô giờ đây đã lấy lại sắc mặt quen thuộc – nước da trắng hồng như
cánh hoa dưới nắng mai. Thật dễ chịu khi được gia đình vui vẻ này quý mến mình, anh thấy vui
khi ngắm nhìn gương mặt mấy chị em. Uống trà xong, hai cô bé đi ép rong biển, anh ngồi cạnh
cửa sổ nói chuyện với Stella và ngắm những bức tranh ký họa màu nước của cô. Mọi chuyện xảy
ra êm đềm như giấc mơ đẹp, có kéo dài thời gian và chút sự cố ban đầu, có cao trào và cuộc sống
thực tế gần như lắng đọng. Ngày mai anh sẽ quay lại với Megan, mọi chuyện đêm nay chẳng còn
lại gì ngoài tờ giấy có dấu máu của ba chị em anh cất trong túi áo. Trò trẻ con mà! Stella thì
không còn là trẻ con nữa – chắc cũng tầm tuổi Megan đây! Cô chuyện trò với anh, giọng hơi
nhanh, cứng và thoáng vẻ e thẹn, nhưng rất dễ mến – anh cứ lặng im thì cô vui vẻ bộc lộ cảm xúc
nhiều hơn. Ở cô toát ra vẻ tươi mát như trinh nữ – như thiếu nữ chốn khuê phòng. Đến giờ cơm
tối, Halliday không ra ăn cùng mọi người do buổi chiều đã uống no nước biển. Sabina bảo:

"Em gọi anh là Frank thôi nhé."

Freda liền bắt chước ngay:

"Frank, Frank, Franky."

Ashurst toét miệng cười thích chí, anh khẽ cúi đầu.

"Chị Stella mà cứ gọi anh bằng tên Ashurst, là phải móc tiền ra nộp phạt nhe. Sướng chưa!".

Ashurst nhìn Stella, mặt cô dần đỏ ửng. Sabina cười khúc khích, Freda lại hét lên:

"Chị ấy đang thẹn kìa. Mắc cỡ hả! Đúng quá luôn!'

Ashurst đưa tay sang hai bên, túm đầu hai đứa, nghiêm giọng:

"Nè," anh bảo, "Hai người! Để chị Stella yên nhé, không thì tôi sẽ trói hai cô lại đấy!"

Freda cười sặc sụa:

"Ui da! Anh là đồ ác quỷ!"

81
Sabina lẩm bẩm ra vẻ quan trọng:

"Anh vừa gọi tên chị em là Stella hả, anh có biết không!"

"Tại sao không gọi vậy được chứ? Tên nghe rất hay mà em!"

"Được rồi. Anh tha cho tụi em tha đi!"

Ashurst thả hai đứa bé ra. Stella! Cô sẽ gọi anh là gì - sau chuyện này? Nhưng cô không nói gì
với anh cả, cho đến giờ đi ngủ, Ashurst cố tình gọi tên cô:

"Chúc ngủ ngon, Stella!"

"Chúc ngủ ngon, ông … Chúc ngủ ngon, Frank. Anh vui tính thật đấy, biết không?"

"Ồ - vậy sao! Ghê nhỉ!"

Cô siết vội bàn tay anh như lời tạm biệt, rồi đột ngột buông ra.

Ashurst đứng bất động trong phòng khách giờ chỉ còn mình anh. Mới tối qua thôi, dưới gốc cây
táo và biết bao nhiêu nụ hoa bừng nở về đêm, anh đã xiết chặt Megan vào người, hôn lên đôi mắt
bờ môi nàng. Chợt anh có cảm giác như bị hụt hơi, ký ức thoáng cái đã cuốn anh trở lại cuộc
sống cũ. Nhẽ ra đêm nay cuộc sống mới của anh sẽ bắt đầu - cuộc sống của anh và nàng, người
con gái chỉ muốn được ở bên anh mà thôi! Còn bây giờ, hẳn đã hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ
trôi qua từ giây phút anh từ giã nàng, anh đoán thế vì không dám nhìn vào mặt đồng hồ nữa! Sao
anh lại bầu bạn với những con người ngây thơ trong gia đình này ngay sau khi vừa mới tạm biệt
hiện thân ngây thơ của cuộc sống là nàng? Mọi việc sẽ ra sao? "Nhưng mình đã hứa cưới nàng
mà," anh tự nhủ: "Mình đã nói với nàng như vậy!"

Anh lấy một cây nến, thắp lên, rồi bước về phòng ngủ, ngay bên cạnh phòng Halliday. Giọng
người bạn gọi lại, khi anh đi ngang qua:

"Phải ông không hả bạn già? Ông vào đi."

Halliday đang ngồi trên giường, hút thuốc và đọc sách.

"Cậu ngồi xuống với tớ một lát nào."

Ashurst ngồi bên cửa sổ để mở.

"Tớ đã nghĩ việc chiều nay, cậu biết không," Halliday đột ngột bảo. "Người ta nói mình đoạn
tuyệt với quá khứ của chính mình. Tớ thì không. Tớ tin mình chưa thể dứt bỏ được."

"Cậu nghĩ gì vậy?"

Halliday im lặng một chút, rồi khẽ nói.

82
"Ừ, kỳ lạ là tớ nhớ đến cô bạn gái học chung ở Cambridge. Có thể tớ sẽ có quan hệ tình cảm xa
hơn. Nhưng ông cũng biết mà. Tớ thấy vui vì tâm trí mình bây giờ không còn vướng bận hình
bóng cô ấy nữa. Dù sao thì, ông bạn, nhờ ông mà giờ này tớ còn được ngồi ở đây. Không thì đã
nằm yên dưới đáy biển rồi. Chẳng có giường có nệm hay được hút thuốc kiểu này, không còn gì
nữa hết. Tớ tự hỏi rồi chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình mình."

Ashurst lẩm bẩm:

"Chắc là như ngọn lửa tắt phụt mà thôi."

"Tắt phụt à!"

“Có thể là còn leo lét thêm chút nữa.”

“Nghe sao ảm đảm quá! Tớ hy vọng mấy đứa em gái mình tử tế với cậu.”

“Tử tế khiếp lắm luôn!”

Halliday đặt ống tẩu xuống, choàng tay ra sau cổ, quay mặt về phía cửa sổ.

"Chúng nó không phải là trẻ hư đâu!" anh bảo.

Đưa mắt nhìn người bạn nằm dài trên giường với nụ cười tự mãn, ánh nến hắt lên gương mặt,
Ashurst thoáng rùng mình. Rất đúng! Có thể tối nay cậu ta cũng sẽ nằm xuống nhưng nụ cười sẽ
không bao giờ trở lại trên môi, gương mặt rám nắng đó sẽ vĩnh viễn biến mất! Cậu ta có thể
không còn nằm trên giường nữa mà là "ăn cát" dưới đáy biển, chờ được trở lại mặt nước vào
ngày thứ chín, có phải mọi người hay nói thế không? Nụ cười của Halliday tối nay dường như
đột nhiên ẩn chứa một điều gì đó rất tuyệt vời, như thể chứa đựng tron vẹn khác biệt giữa sự
sống và cái chết - ngọn lửa – có vậy thôi! Ashurst đứng dậy, nhẹ nhàng bảo:

"Tớ bảo này, cậu nên ngủ đi. Tớ tắt nến nhé?"

Halliday nắm lấy tay anh.

"Tớ không kìm được ông bạn. Thành thật mà nói thì được sến súa như chiều này rồi chết cũng
mãn nguyện. Thôi ngủ đi, cụ non!"

Tâm hồn hơi xao động, Ashurst bóp tay người bạn, rồi đi xuống lầu. Cửa ra vào sảnh khách sạn
vẫn còn mở, anh bâng quơ bước tới bãi cỏ trước khu nhà lưỡi liềm. Những vì sao sáng long lanh
giữa nền trời đêm xanh thẫm, dưới ánh sao, anh nhận thấy những bông tử đinh hương chợt có
màu sắc bí ẩn về đêm anh chưa bao giờ nghe ai nói đến. Áp mặt vào một cành hoa, Ashurst
nhắm mắt lại, gương mặt Megan hiện ra, nàng đang ôm con cún cụp tai màu nâu vào lòng. “Tớ
nhớ đến cô bạn gái. Có thể tớ sẽ có quan hệ tình cảm xa hơn. Cậu cũng biết mà. Tớ thấy vui vì
tâm trí mình bây giờ không còn vướng bận hình bóng cô ấy nữa!” Anh ngẩng đầu lên khỏi cành
hoa tử đinh hương, và đi tới đi lui trên bãi cỏ như người vô thức, một hình bóng mờ xám hiện
đến dưới ánh đèn đường hắt lên đầu bãi cỏ. Anh lại ở bên nàng dưới những cành hoa táo đang

83
bung nụ trắng xóa, tiếng suối rì rào bên cạnh, ánh trăng loáng xanh trên mặt hồ. Anh sống lại
cảm giác hân hoan được gởi những chiếc hôn lên gương mặt của nàng, hé mở cảm giác ngây thơ
và si mê khiêm tốn, anh trở lại cảm giác hồi hộp và vẻ đẹp siêu thực của màn đêm tà đạo. Anh
chợt lặng người dưới bóng khóm hoa tử đinh hương, nghe màn đêm thì thầm với anh: “Đây là
biển, không phải suối.” Biển với tiếng sóng xô rạt rào, không một cánh chim, không một tiếng
cú, không có tiếng cú muỗi gọi bạn hay chao cánh lượn vòng. Chỉ có tiếng đàn piano vọng lại từ
đâu đó, dãy nhà màu trắng in lên nền trời những đường cong sắc nét, không khí đẫm mùi hoa tử
đinh hương. Một cửa sổ buồng khách sạn trên cao còn sáng đèn. Anh thấy bóng người thoáng
qua rèm.

Mọi xúc cảm kỳ quặc lại trỗi dậy trong lòng Ashurst, vừa khuấy động, vừa hòa quyện, và xoay
chuyển lẫn nhau để cố tạo thành một cảm xúc duy nhất, như thể mùa xuân cùng tình yêu, giữa
lúc hoang mang bối rối, đang cố tìm đường ra, nhưng lại không biết ở đâu. Người con gái này,
thân thiết gọi anh là Frank, đã đột ngột bắt tay anh hồi nãy, dù vẻ ngoài luôn giữ vẻ điềm tĩnh và
thơ ngây, cô sẽ nghĩ gì về mối tình hoang dã, oan trái này? Anh ngồi bệt ra bãi cỏ, hai chân bắt
chéo, quay lưng về phía khách sạn, bất động như một pho tượng Phật. Anh có muốn chinh phục
vẻ ngây thơ đó và đánh cắp trái tim của cô không? Ngửi mùi thơm một bông hoa dại xong, rôi -
có thể nào là - vứt bông hoa ấy luôn không? "Một cô gái học chung ở Cambridge, quan hệ tình
cảm có thể sẽ tiến xa hơn – cậu cũng biết đấy!" Anh đặt hai tay xuống bãi cỏ, mỗi tay chống một
bên, lòng bàn tay đè xuống đất ấn nhẹ; cỏ vẫn còn làn hơi nóng ấm ban ngày – mớ cỏ vẫn cho
anh cảm giác ẩm ướt, mềm mại, chắc và thân thuộc. "Mình sẽ làm gì đây?" anh ngẫm nghĩ.
“Chắc giờ này Megan đang đứng ở cửa sổ phòng nàng, nhìn ra đám hoa cỏ trước sân, mà nghĩ về
anh cũng nên! Megan bé bỏng tội em quá! "Sao lại không chứ?" anh tự nhủ. "Mình yêu nàng mà!
Nhưng có thực sự là mình yêu nàng không? Hay là chỉ khao khát vì nàng quá đỗi xinh đẹp và
cũng yêu mình nữa? Sẽ phải làm sao đây?" Tiếng đàn piano vang lên, những vì sao lấp lánh như
nháy mắt với anh; Ashurst phóng tầm nhìn ra trước mắt, mặt biển tối đen, như thể bị bùa phép.
Cuối cùng anh đứng lên, chân tê cứng, người thấy lạnh. Không còn tia sáng nào rọi ra từ cửa sổ
nữa. Rồi Ashurst đi ngủ.

Đang có giấc ngủ sâu không mộng mị, chợt Ashurst choàng thức tỉnh do tiếng đập cửa rất mạnh.
Một giọng nói chói tai vọng đến:

"Chào anh! Bữa sáng dọn rồi nè."

Ashurst bật dậy ngơ ngác. Anh đang ở đâu vậy? À anh đã nhớ ra!

Trạng thái như vô thức, anh cùng cả nhà ăn mứt cam, Ashurst ngồi nhai với vẻ mặt trống rỗng
giữa Stella và Sabina, cô bé nhìn anh chăm chú rồi nói:

"Em bảo này, tăng tốc lên. Khoảng chín giờ rưỡi là mình sẽ đi đó".

"Bạn già, mình sẽ đi chơi ở khu Berry Head. Cậu cùng đi mới được!"

Ashurst nghĩ: "Đi? Không được. Mình sẽ lên lầu dọn đồ và quay trở về ngay". Anh nhìn Stella.
Cô nói nhanh:

84
"Đi nhé anh!"

Sabina kêu lên:

"Không có anh là mất vui đó."

Freda đứng dậy bước tới sau ghế anh đang ngồi.

"Anh phải đi, không là em bứt tóc anh đó!"

Ashurst nghĩ: "Chà – lại kéo thêm một ngày nữa - để mình nghĩ cho kỹ! Thêm một ngày nữa
sao!" Đoạn anh bảo:

"Được rồi! Em không phải tỉa tót cái đầu bờm xờm của anh đâu!"

Tại ga, anh lại đánh bức điện thứ hai về nông trang, rôi xé bỏ. Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình
làm thế. Tới thị trấn Brixham, cả nhà thuê một chiếc xe ngựa nhỏ. Suốt cả chuyến đi, ngồi giữa
Sabina và Freda, đầu gối anh và Stella luôn chạm nhau, cả mấy người chơi trò vỗ tay sấp ngửa,
những cảm giác u sầu sớm nay của anh đã nhanh chóng nhường chỗ cho niềm vui. Chỉ còn một
ngày phải suy nghĩ tính toán mọi chuyện thôi, anh thì chẳng muốn suy nghĩ gì thêm nữa! Cả nhà
chơi đuổi bắt, đấu vật, chèo thuyền, vì hôm nay chẳng ai muốn đi bơi nữa, rời họ hát liên khúc,
chơi mấy trò dân gian, và ăn hết tất cả món đem theo. Trên đường quay về hai bé gái tựa vào
người anh ngủ thiếp, đầu gối Ashurst vẫn chạm nhẹ vào Stella trong không gian thùng xe chật
hẹp. Thật không thể nào tin nổi là ba mươi tiếng trước, anh chưa bao giờ được nhìn thấy bất kỳ
ai trong số ba chị em. Khi lên tàu, anh bàn chuyện thơ phú với Stella, khám phá những bài thơ
yêu thích của cô, rồi chia sẽ cùng cô những vần thơ anh thích nhất với cảm giác hãnh diện của
người rất am tường đề tài này. Đột nhiên, cô thấp giọng nói:

"Phil nói anh không tin vào cuộc sống tương lai, Frank ạ. Em thấy suy nghĩ đó thật khủng
khiếp".

Vẻ bối rối, Ashurst thì thầm:

"Không phải là anh tin hay không tin - đơn giản là anh không biết mình có tin hay không."

Cô nói nhanh:

"Em không hiểu. Không có niềm tin thì sống để làm gì chứ?"

Nhìn nét chau mày của cô, Ashurst đáp:

"Anh không đồng tình với việc đặt niềm tin vào mọi thứ chỉ vì mình muốn tin."

"Nhưng tại sao người ta cứ muốn trở lại với cuộc sống này, nếu người ta không tin vào nó?"

Rồi cô nhìn xoáy vào anh.

85
Anh không có ý làm cô tự ái, nhưng một cảm giác muốn chiến thắng cuộc tranh luận này khiến
anh lên tiếng:

"Khi còn sống thì người ta cứ muốn sống mãi, đó là một phần tất yếu của cuộc sống này. Nhưng
có thể cuộc sống không phải chỉ có sống mãi đâu.”

"Vậy anh không tin những lời trong Kinh Thánh sao?"

Ashurst nghĩ: "Kiểu này chắc chắn mình sẽ làm cô nàng tự ái mất thôi!"

"Anh tin lời giảng của nhà tiên tri trên núi, vì nó hay và tốt cho mọi thời."

"Chứ anh không tin Chúa Kitô là là bậc tối cao sao?"

Anh lắc đầu.

Cô vội quay mặt ra cửa sổ, đột nhiên trong đầu anh hiện ra lời nguyện cầu của Megan qua lời kể
của bé Nick: "Cầu Chúa ban phước cho tất cả chúng con, và anh Ashurst nữa!" Có ai khác nữa
ngoài nàng sẽ luôn cầu phước cho anh? Ai nữa sẽ như nàng có lẽ giây phút này hẳn đang chờ
anh, chờ bóng dáng anh đi xuống con đường mòn vào thung lũng? Đột nhiên anh nghĩ: "Mình
đúng là tên khốn nạn!"

Cả buổi tối suy nghĩ này cứ hiện ra trong đầu Ashurst, nhưng vì cứ hiện ra thường xuyên như
vậy, nên dần dần bớt đi vẻ nhói buốt, cho tới khi anh cho rằng làm kẻ khốn nạn cũng là một
chuyện bình thường trên đời. Lạ thật! Anh cũng không biết mình khốn nạn khi có ý định quay về
bên Megan hay mình khốn nạn vì không có ý về lại bên nàng.

Họ đánh bài cho đến giờ bắt mấy đứa nhỏ đi ngủ, rồi Stella chơi đàn piano. Từ ghế ngồi cạnh
cửa sổ, với không gian khá tối, Ashurts nhìn cô dưới ánh nến – mái đầu nhỏ xinh, chiếc cổ cao,
trắng ngần cúi xuống theo chuyển động của đôi bàn tay. Cô chơi đàn khá thành thạo, dù không
mấy biểu cảm, nhưng cảnh cô ngồi đánh đàn nhìn rất đẹp, từ người cô tỏa ra ánh vàng rực rỡ, cứ
như có không khí thần tiên bao quanh người! Được nhìn thấy cô gái mặc đồ trắng, người khẽ
đong đưa với quầng hào quang trên đầu như thiên sứ thế này thì mấy ai còn có những suy nghĩ
trần tục, đầy nhục cảm nữa? Có phải cô đang đàn một bài nhạc tên là “Warum” của Schumann
không? Rồi Halliday đem ra một ống sáo để thổi, thế là cảm giác thần tiên lập tức bị gián đoạn.
Sau đó, họ bắt Ashurst phải hát, Stella đánh đàn hòa theo. Bài hát từ trong một tập nhạc của
Schumann. Đến giữa bài ‘Em không oán trách’ thì hai bé gái mặc áo đầm ngủ màu xanh bước
vào phòng, đòi nằm dưới chân đàn piano ngủ luôn. Buổi tối kết thúc với chút xáo động, theo
cách nói của bé Sabina là một ‘trò vui lộn xộn.’

Đêm đó, Ashurst hầu như không ngủ chút nào. Anh nằm thao thức, trăn trở. Cảm giác vô cùng
gần gũi như người một nhà trong suốt hai ngày qua, sự cuốn hút của bầu không khí gia đình anh
bạn Halliday, dường như bủa vây anh, làm cho hình ảnh trang trại và Megan – ngay cả Megan –
ngày càng giống như ảo ảnh. Có thực anh đã tỏ tình với nàng – có thực sự anh đã hứa sẽ đưa
nàng đi xa chung sống với anh không? Hẳn anh đã bị đêm xuân, hoa táo mê hoặc làm đầu óc có
những suy nghĩ điên rồ! Một đêm xuân tháng năm điên rồ có thể sẽ hủy hoại toàn bộ cuộc đời cả

86
hai người! Ý tưởng anh sẽ biến nàng thành người tình của mình – một đứa trẻ vị thành niên chưa
tròn mười tám tuổi – giờ đây khiến anh cảm thấy kinh hãi, dù tình cảm ấy đã cho anh nguồn vui
sống như bầu máu trong tim. Anh lầm bầm tự nhủ: "Những chuyện mình đã làm thật quá khủng
khiếp! Khủng khiếp quá!" Rồi giai điệu của Schumann vang lên xen vào những trăn trở, giằng co
trong lòng anh, anh lại thấy trước mặt là vóc dáng tươi mát, làn da trắng ngần, mái tóc vàng hoe,
chiếc cổ thanh tú cúi xuống bên cây đàn, vẻ thiên thần phảng phất quanh người Stella. "Chắc
mình bị điên rồi! Mình bị điên rồi!" anh nghĩ. "Chuyện gì đã xảy ra với mình thế? Tội nghiệp
Megan bé bỏng!" "Cầu Chúa ban phước cho tất cả chúng con, và anh Ashurst nữa! Em muốn ở
bên anh - chỉ ở bên anh thôi!" Vùi mặt vào gối, anh khóc không thành tiếng. Không quay lại bên
nàng là chuyện tày đình! Mà quay lại thì còn tày đình hơn!

Cảm xúc, với tuổi trẻ, một khi họ tìm được cách giải tỏa thật sự, sẽ không còn sức tra tấn, giày
vò tâm hồn con người nữa. Ashurst ngủ thiếp đi cùng với suy nghĩ: "Có chuyện gì đâu – chỉ là
vài nụ hôn – một tháng sau là tất cả sẽ bị lãng quên ngay!"

Sáng hôm sau, anh nhận được ngân phiếu quy đổi ra tiền mặt, nhưng anh né như tránh tà cửa
hàng đang giữ cho anh chiếc váy màu hồng tro như lông bồ câu. Thay vào đó, anh mua một số
món thiết yếu cho chính mình. Cả ngày trôi qua tâm trạng anh rất kỳ quặc, như hờn giận chính
bản thân mình. Hai ngày trước anh chỉ cảm thấy khao khát làm gì đó để sửa sai, thì hôm nay anh
chẳng thấy gì ngoài sự trống rỗng trong lòng – mọi cảm xúc mãnh liệt đều qua đi, như đã bị vắt
cạn khi anh khóc đêm qua. Sau khi uống trà xong, Stella đặt một cuốn sách xuống cạnh anh, e
thẹn hỏi:

"Anh đọc sách này chưa Frank?"

Đó là quyển "Cuộc sống của Chúa Kitô" của tác giả Farrar. Ashurst mỉm cười. Anh thấy chuyện
cô lo anh thiếu đức tin thật là khôi hài, nhưng vẫn khiến anh cảm động. Có lẽ cũng bắt đầu có tác
dụng tương tự ở anh, vì anh chỉ muốn cất tiếng giải thích cho cô hiểu, nói đúng ra là anh cũng
muốn cô thay đổi cách nhìn giống như quan điểm của anh về tôn giáo. Vào buổi tối, khi hai bé
gái cùng Halliday đang bận vá lưới câu tôm ngoài sân, anh nói với cô:

"Mặt trái của tôn giáo chính thống, theo anh là luôn hướng đến sự ban thưởng – ta sẽ có được gì
khi trở thành người tốt đẹp hơn. Kiểu như cầu xin sự thiên vị vậy. Nên anh nghĩ người ta đi theo
đức tin cũng một phần vì sợ hãi mình không được ban ơn mà thôi."

Stella đang ngồi trên ghế sofa dùng ruy bặng lụa trang trí một khóm san hô. Cô lập tức ngước lên
đáp:

"Theo em ý nghĩa sâu sắc hơn rất nhiều."

Ashurst lại có cảm giác muốn áp đảo cô trong đề tài này.

"Anh cũng cho là thế," Ashurst nói. "Nhưng ham muốn ‘bánh ít đi bánh quy lại’ là điều cốt lõi
nhất trong tất cả chúng ta! Nếu vậy thì rất khó xác định rút cuộc ta có cái gì!"

Cô nhăn mày bối rối.

87
"Em chưa hiểu ý anh."

Ashurst gàn bướng nói tiếp:

"Thì em cứ nghĩ xem, có phải những ai ngoan đạo nhất thường cũng chính là người luôn thấy
cuộc sống này không ban cho họ tất cả những gì họ muốn. Anh chỉ tin những ai làm người tốt chỉ
vì sống tốt là tốt thôi."

"Vậy anh có tin chuyện làm người tốt không?"

Lúc này trông cô thật xinh đẹp làm sao - thật dễ làm người tốt với cô! Anh gật đầu bảo:

"Anh bảo này, em chỉ cho anh cách thắt nút chỗ đó đi!"

Mấy ngón tay của cô khẽ chạm vào bàn tay anh khi thao tác với sợi dây làm anh cảm thấy tâm
hồn được xoa dịu và hạnh phúc. Những suy nghĩ về cô theo anh vào giấc ngủ, anh chìm đắm
trong quần sáng như thánh nữ quanh người cô, như được mặc vào một lớp áo bảo vệ chống đỡ
những cảm giác vướng bận khác.

Hôm sau anh mới biết mấy anh em họ đã thu xếp đi tàu hỏa đến thành phố Totnes để du lịch dã
ngoại tại Lâu đài Berry Pomeroy. Tâm trí kiên quyết quên đi quá khứ, nên anh lập tức dành một
chỗ bên họ trong chiếc xe ngựa hai mui, anh ngồi cạnh Halliday, quay lưng về phía bầy ngựa.
Khi xe ra đến con đường ven bờ biển, gần ngã rẽ vào nhà ga, tim anh gần như nhảy vọt ra khỏi
lồng ngực. Megan – chính là Megan! – đang đi trên con đường mòn xa xa, nàng vẫn mặc chiếc
váy quen thuộc và áo khoác cũ, đầu đội nón bê-rê có túm len trên chóp, vừa đi vừa ngước mắt
nhìn người đi đường xuôi ngược hai bên. Theo bản năng, anh giơ tay lên che mặt lại, sau đó vờ
như đang phủi hạt bụi bay vào mắt. Qua kẽ hở ngón tay, anh vẫn thấy được nàng, Megan vẫn cứ
bước đi, nhưng không phải là những bước chân tung tăng, tự do như đi trên con đường mòn quen
thuộc trước nông trang, anh thấy rõ nàng rất bối rối, như người bị lạc đường, đáng thương như
con chó nhỏ lạc mất chủ không biết nên đi tiếp hay trở về đường cũ – chẳng biết đi ngả nào. Sao
nàng ra nông nỗi này? Nàng lấy cớ gì mà ra khỏi nông trang đến tận nơi đây? Nàng hy vọng gì
thế? Từng vòng bánh xe quay cứ dần dần đưa anh rời xa hình ảnh nàng, trong khi con tim anh
quặn thắt, gào thét bảo anh dừng xe lại, nhảy xuống đi về phía nàng ngay! Khi xe ngựa rẽ vào
đường đến nhà ga, anh dường như không thể chịu đựng nổi cảm giác thúc giục cháy bỏng ấy
nữa, đành phải lầm bầm lên tiếng: “Tớ để quên đồ mất rồi! Mọi người cứ đi tiếp – đừng đợi. Tớ
sẽ bắt chuyến tàu sau đến chỗ cả nhà nhé!” Rồi anh nhảy phắt xuống, lảo đảo, lấy lại thăng bằng,
và đi về phía trước, cỗ xe ngựa chở mấy anh em nhà Halliday đang tròn mắt ngạc nhiên thong
thả đi tiếp.

Ngay ngã rẽ anh chỉ thoáng thấy hình dáng Megan, giờ đã cách anh một quãng khá xa. Anh chạy
lên vài bước, dừng lấy lại hơi rồi sau đó chỉ đi bộ. Khi từng bước chân anh đến gần chỗ nàng
hơn, tức là càng rời xa gia đình người bạn Halliday hơn, thì nhịp đi của anh ngày càng chậm lại.
Chuyện này có thay đổi được điều gì không? Việc anh nhìn thấy nàng như thế có thay đổi được
điều gì không? Làm thế nào để việc anh đến gặp nàng – và những chuyện đằng sau đó nữa – sẽ
bớt đi cái xấu xa? Vì chẳng thể nào giấu nổi điều đó – từ lúc gặp gỡ gia đình Halliday, trong anh
dần dần thấy chắc mình sẽ không cưới Megan. Nhìn lại, đó chỉ là một thời gian yêu đương vụng

88
dại, đầy rắc rối, hối hận, khó khăn cho anh. Sau này chắc chắn anh sẽ thấy mệt mỏi chỉ vì nàng
đã dành cho anh tất cả, rất mộc mạc, rất tin tưởng, rất mong manh. Mà mong manh – thì sẽ tan
biến ngay thôi! Chùm len nhỏ bạc màu trên chiếc nón bê-rê nàng đội đã rất gần trước mặt anh;
Megan cứ ngước nhìn mọi khuôn mặt chung quanh, cả cửa sổ nhà dân hai bên đường nữa. Có
người đàn ông nào từng phải trải qua khoảnh khắc độc ác như vậy không? Nhìn người mình yêu
trong tình cảnh như thế? Có làm gì đi nữa, Ashurst thấy mình không khác gì thú vật. Anh chợt
thốt ra tiếng rên khiến một y tá bước qua anh phải quay lại nhìn ái ngại. Anh thấy Megan dừng
lại, tựa người vào bờ kè, nhìn ra biển. Anh cũng dừng lại theo. Rất có thể nàng chưa bao giờ
được thấy biển, và ngay cả trong đau khổ nàng cũng không thể cưỡng lại cảnh tượng biển cả
trước mặt mình. "Đúng rồi – nãy giờ nàng chẳng thấy gì cả," anh thầm nghĩ. " Mọi thứ đều ở
trước mặt nàng. Chỉ có vài ngày cảm xúc đam mê, mà mình đã biến cuộc đời nàng thành tang
thương thế này. Mình thà chết còn hơn là làm điều kinh khủng đó với nàng!" Đột nhiên anh
dường như thấy đôi mắt điềm tĩnh của Stella đang nhìn anh, gió làm rối tung mớ tóc mai trên
trán cô. À! Làm thế là điên rồ, là từ bỏ tất cả những giá trị anh từng tôn trọng, và cả lòng tự trọng
của anh nữa. Nhưng ký ức về hình dáng tội nghiệp, bé bỏng, bối rối của nàng, ánh mắt lo lắng
liên tục nhìn khắp mọi người qua đường lại làm tim anh nhói vô cùng đau đớn, nên anh phải tìm
đường quay trở lại biển.

Anh không nhìn thấy chiếc mũ bê rê của nàng nữa. Chỏm len phai màu đã biến mất trong dòng
người đổ xô ra dạo biển vào buổi trưa. Trong lòng anh bùng lên cảm giác khao khát mãnh liệt,
thiếu thốn khi thấy cuộc sống dường như đang xoay chuyển ngoài tầm kiểm soát của mình, anh
vội vã chạy lên trước. Nhìn đâu cũng chẳng thấy nàng, suốt nửa tiếng liền anh ngược xuôi tìm
nàng, rồi ngã vật ra bãi biển vùi mặt xuống cát. Muốn tìm được nàng anh biết chỉ cần quay lại
nhà ga chờ, Megan sau khi tìm kiếm anh vô vọng không thấy sẽ phải ra ga, bắt xe lửa về nhà,
hoặc anh cứ đi tàu về nông trang, chắc chắn nàng sẽ thấy anh ở nhà khi nàng trở về. Nhưng anh
cứ nằm bất động trên bãi cát, giữa bầy con nít thờ ơ nhìn anh vì chúng còn đang mải mê xô chậu
múc nước biển xây lâu đài bằng cát ướt. Cảm xúc tội nghiệp vóc dáng nàng bé nhỏ lang thang
trên đường hầu như đã hòa quyện vào huyết quản trong người anh; vì hầu như mọi cảm giác
trong anh đều tuôn trào hướng về nàng– tinh thần hào hiệp, ga lăng trước phái đẹp, hoặc là gì
trước đây đi nữa thì cũng đã biến mất. Anh lại muốn có nàng, muốn những nụ hôn của nàng, cơ
thể mềm mại, bé bỏng của nàng, cách nàng bộc lộ tình cảm rất tự nhiên, mọi cảm xúc ấm áp, như
thể là tà giáo của nàng. Anh da diết muốn có lại cảm giác tuyệt dịu đứng bên nàng dưới cành táo
đẫm ánh trăng đêm, cảm giác ham muốn mãnh liệt vô cùng, như thần rừng mong đợi thần sông
đến với mình vậy. Tiếng suối cá hồi róc rách triền miên, những vạt hoa chén vàng rực rỡ trên
đồng, rặng núi đá trầm tư như mấy ông già, tiếng kêu của chim cúc cu và gõ kiến xanh, tiếng cú
rúc, ánh trăng đỏ thẫm rạch màn đêm chiếu lên những cành hoa táo đang bừng lên sự sống,
gương mặt nàng chờ đợi bên cửa sổ, vẻ yêu thương mong ngóng anh trở về, trái tim nàng đập
ngay trên lồng ngực anh, môi nàng đáp lại môi anh, dưới gốc cây táo - tất cả như đang bủa vây
anh. Tuy nhiên, Ashurst vẫn nằm im bất động. Điều gì đã khiến anh đi ngược lại với sự thưong
cảm vô ngần và khao khát mãnh liệt dành cho nàng, điều gì đã khiến anh cứ nằm trơ trên cát? Ba
mái tóc vàng – đặc biệt trong đó có một gương mặt xinh đẹp với đôi mắt xanh pha xám hay nhìn
anh rất thân thiện, bàn tay mảnh mai siết nhẹ tay anh, giọng nói nhanh khẽ gọi tên anh. “Vậy anh
có tin chuyện làm người tốt không?” Có chứ, còn nhiều chi tiết khác nữa thường gặp trong
những khu vườn theo phong cách truyền thống của người Anh, có tường xây bao quanh, trồng
cúc hồng, cúc xanh, đương nhiên không thể thiếu hoa hồng, sực nức mùi hoa oải hương và tử
đinh hương, tươi mát, đẹp đẽ, nguyên sơ, gần như là thần thánh, những thứ mà từ nhỏ đến lớn

89
anh luôn được dạy bảo là tốt đẹp, sạch sẽ. Bất chợt anh nghĩ: “Có thể nàng sẽ trở lại bờ biển và
thấy mình ở đây!” Thế là Ashurst đứng dậy, tìm đường đi về tảng đá lớn nằm cuối bãi biển. Nơi
đó, sóng biển tung bọt nước vào mặt, nhưng anh có thể ngẫm nghĩ một cách thoải mái hơn. Giờ
mà quay lại nông trang yêu thương Megan giữa rừng, giữa bốn bề hoang sơ đá tảng thì anh thấy
là chuyện không thể nào làm được. Còn đưa nàng ra một thành phố lớn, giấu nàng trong một căn
hộ hay gian phòng nhỏ nào đó, một người từ nhỏ tới lớn luôn thuộc về thế giới tự nhiên như nàng
– thì người có tâm hồn thi sĩ như anh không nỡ làm. Cảm xúc mãnh liệt anh dành cho nàng chỉ là
sự hân hoan nhục cảm, chẳng bao lâu sẽ tan biến; ở London, tính tình chất phác của nàng, nàng
lại không có những phẩm chất trí tuệ cần cho cuộc sống đô thị rồi sẽ biến nàng trở thành món đồ
chơi bí mật cho riêng anh mà thôi - chứ chẳng là gì hơn nữa. Càng ngồi suy ngẫm trên tảng đá,
chân đong đưa phía trên một vũng nước màu xanh do triều cường đổ vào khe đá tạo thành, anh
càng hình dung rõ tương lai trước mặt. Dường như vòng tay của nàng, tất cả những gì thuộc về
nàng cứ thế từ từ trôi dạt đi, từ từ biến khỏi anh, đổ vào vũng nước nhỏ dưới chân, chờ sóng biển
cuốn ra xa. Anh vẫn thấy gương mặt nàng ngước lên, gương mặt của người lạc lối với ánh mắt
dò hỏi, mái tóc nâu ướt đẫm mồ hôi – hình ảnh ấy vẫn xâm chiếm lòng anh, ám ảnh, giày vò!
Cuối cùng, Ashurst cũng đứng dậy, trèo xuống khỏi tảng đá, tìm đường đến một vòm đá gần đó.
Biết đâu xuống biển tắm anh sẽ lấy lại được cảm giác tự chủ tốt hơn – và hạ được con sốt đang
hành hạ tim mình! Cởi hết quần áo trên người, anh bơi ra xa. Anh muốn làm người mệt lử để
không còn chuyện gì trở thành nan giải với anh được nữa. Thế là anh bơi bất chấp sóng biển rất
mạnh, anh chỉ tập trung bơi thật nhanh, thật xa hết mức có thể. Rồi đột nhiên chẳng hiểu vì sao,
Ashurst thấy sợ. Nhỡ anh không quay lại bờ được thì sao! Nhỡ sóng biển cuốn anh ra thật xa,
hay là anh bị chuột rút như Halliday thì sao? Anh quay lại hướng vào bờ. Tảng đá ban nãy anh
ngồi trông vẫn còn xa thăm thẳm. Lỡ anh chết đuối thì người ta sẽ tìm thấy quần áo của anh. Gia
đình Halliday hẳn sẽ biết tin, còn Megan chắc là không bao giờ – ở nông trang hai tuần liền anh
chẳng thấy có ai đưa báo đến cả. Trong đầu anh vang lên lời nói của cậu bạn Phil Halliday: “Một
cô gái chung trường ở Cambridge mà tình cảm có thể đi xa hơn. Mừng là bây giờ tâm trí tôi
không còn nhớ người con gái đó nữa!” Ngay lúc hoảng sợ vô lý ấy, Ashurst thề mình sẽ vĩnh
viễn gạt bỏ hình ảnh nàng ra khỏi đầu. Thế là cảm giác sợ hãi không còn xâm chiếm người anh
nữa, anh dễ dàng bơi vào bờ, nằm phơi nắng cho khô, rồi mặc quần áo vào. Trái tim anh vẫn đau,
nhưng không còn cảm giác nhói buốt nữa; cơ thể anh mát mẻ, sảng khoái.

Với trai trẻ như Ashurst, cảm giác thương xót không đến nỗi như làn roi quất trái tim đau buốt.
Anh quay về phòng khách nhà Hallidays, thưởng thức một tách trà vẻ ngon lành vì bụng rất đói,
cảm giác như đang hồi phục sau khi bị cơn sốt hành hạ. Mọi thứ có vẻ mới mẻ và rõ ràng trước
mặt; tách trà, bánh mì nướng bơ và mứt bình thường thôi mà sao anh lại thấy có vị ngon khác
thường. Điếu thuốc anh hút cũng chưa bao giờ có mùi thơm như vậy. Đi tới đi lui trong căn
phòng trống, lâu lâu anh dừng bước để chạm hoặc nhìn món đồ gì đó thường gắn liền với hình
bóng Stella. Anh cầm lên giỏ kim chỉ của Stella, xỏ ngón tay vào cuộn bông và một miếng vải
lụa sặc sỡ, ngửi chiếc túi thơm chứa đầy mảnh gỗ nhỏ cô cất trong giỏ. Anh ngồi xuống cạnh cây
đàn piano, ngón tay khẽ đàn một điệu nhạc, thầm nhủ: "Đêm nay nàng đánh đàn, thì mình sẽ
ngắm thật kỹ. Mình ngắm cô ấy dạo phím đàn. Nhìn nàng chơi đàn cũng tốt cho mình." Anh cầm
cuốn sách lên, vẫn ở nguyên vị trí cô từng đặt xuống ban sáng, và cố đọc. Nhưng lại thấy dáng
người nhỏ bé, buồn bã của Megan hiện ra ngay trong đầu, thế là anh đứng bật dậy, tựa người vào
cửa sổ, lắng nghe những tiếng xạc xào trong nhữg mảnh sân vườn từ khu nhà phố Trăng Lưỡi
liềm, rồi lại nhìn chăm chú về phía biển, bãi biển thơ mộng, nước biển xanh biếc lấp lánh dưới
những tán cây. Một người hầu phòng bước vào, dọn sạch khay trà mang đi, còn anh vẫn đứng đó,

90
hít vào bầu không khí buổi tối, cố gắng không suy nghĩ vẩn vơ. Chốc lát sau, anh nhìn thấy gia
đình Hallidays đi qua cổng khu nhà Trăng Lưỡi liềm, Stella đi trước Phil và hai cô em gái, đang
xách giỏ trong tay. Theo bản năng Ashurst bước lùi khỏi khung cửa sổ. Trái tim anh, dù vẫn còn
đau đớn và không muốn liên quan cảnh gia đình đoàn tụ này, nhưng vẫn cần được an ủi bởi tình
cảm gia đình ấm cúng của họ. Trái tim anh dường như không thích bị ảnh hưởng từ Stella chi
phối – lại cứ khao khát cảm giác ngây thơ và điềm tĩnh của cô, chưa kể anh thấy vui khi được
nhìn thấy gương mặt Stella. Anh đứng khuất sau cây đàn piano, thấy cô bước vào phòng, ánh
mắt nhìn khắp căn phòng vẻ như thất vọng. Khi thấy anh đứng đó, cô mỉm cười, một nụ cười
thoải mái, tự nhiên anh vừa cảm nhận được tình cảm ấm áp nhưng cũng pha chút bực tức với
anh.

"Anh chẳng thèm đến chỗ chúng em hả Frank?"

"Ô không! Anh không đi được."

"Nhìn nè! Chúng em hái được mấy bông violet cuối mùa đẹp lắm! Cô chìa cho anh xem một bó
hoa. Ashurst đưa mũi ngửi, trong anh lại dâng lên sự khao khát mơ hồ, sau đó là cảm giác ớn
lạnh khi tâm trí anh lại thấy hiện ra gương mặt đầy lo âu của Megan ngước nhìn tất cả khuôn mặt
của người qua đường.

Anh bảo ngắn gọn: "Dễ thương nhỉ!" rồi quay đi. Nghe tiếng hai bé gái bước lên lầu, anh liền về
phòng, tránh mặt mấy đứa nhỏ. Ashurst nằm vật xuống giường, cánh tay vắt chéo mặt. Anh thấy
giờ đây thực sự số phận đã an bài, Mega bị ruồng bỏ, anh căm ghét bản thân, gần như ghét luôn
cả gia đình Halliday cùng bầu không khí gia đình hạnh phúc, lành mạnh đúng kiểu người Anh
của họ.

Tại sao gia đình này lại tình cờ đến đây, để rồi xua đuổi mối tình đầu - để cho anh thấy mình
chẳng tốt gì hơn một kẻ tầm thường chuyên quyến rũ con gái mới lớn? Stella, với vẻ đẹp e thẹn,
xinh tươi ấy có quyền năng gì mà khiên anh tin chắc sẽ không bao giờ cưới Megan, tồi tệ nhất,
cô có quyền năng gì mà khiến lòng anh cảm thấy cay đắng ngập tràn hối hận và thương xót thế
này? Tầm này chắc Megan đã quay trở lại nông trang, mệt mỏi rã rời vì hành trình tìm kiếm vô
vọng – tội nghiệp sinh linh bé nhỏ! – nàng quay về vì thầm mong đến nhà hẳn sẽ gặp anh.
Ashurst cắn tay áo, cố nén tiếng rên khát khao có được cơ hội sửa lỗi. Anh xuống ăn tối với vẻ
mặt ủ dột, trầm tư, tâm trạng anh cũng khiến đám trẻ buồn lây. Một buổi tối ảm đạm, đúng hơn
là nặng nề, vì tất cả đều mỏi mệt, nhiều lần anh bắt gặp ánh mắt Stella nhìn anh vẻ tổn thương,
bối rối, thấy vậy con quỷ buồn bã, phẫn nộ trong anh lại lấy đó làm vui. Anh trằn trọc mãi mới
nhắm mắt được. Ashurst thức dậy cũng rất sớm, và lang thang ra ngoài. Anh đi xuống bãi biển.
Một mình với biển cả trầm mặc, xanh thẫm, đẫm ánh nắng mai khiến trái tim anh có được một
chút nguôi ngoai. Mình đúng là đồ tự mãn ngu ngốc – còn dám nghĩ Megan sẽ không chịu đựng
nổi chuyện này. Hẳn một hai tuần sau là nàng sẽ quên ngay ấy mà. Còn anh thì đã chịu được, rất
ổn, từ lâu rồi. Anh còn có được cái tiếng là người đàng hoàng nữa ấy chứ! Một chàng trai tốt!
Stella mà biết việc này không chừng còn chúc phúc cho anh vì đã chiến thắng được cám dỗ của
con quỷ luôn hiện diện trong câu chuyện về đức tin của nàng. Anh cười gằn khô khốc. Nhưng
dần dần đối mặt với cái đẹp thanh bình của biển cả, bầu trời sớm mai, vài cánh hải âu cô độc
chao liệng trên đầu, anh thấy hổ thẹn. Ashurst xuống biển tắm rồi quay bước về nhà.

91
Trong khu vườn trước dãy nhà phố Trăng Lưỡi liềm, Stella đang ngồi trên một chiếc ghế xếp, vẽ
tranh phác thảo. Anh lẻn đến sau lưng cô. Cô thật xinh xắn, đáng yêu, người khẽ cúi xuống rất
chăm chú, tay cầm cọ vẻ cân nhắc, hàng lông mày hơi nhíu lại.

Anh nhẹ nhàng cất tiếng:

"Xin lỗi Stella tối qua anh hồ đồ quá."

Cô quay lại, giật mình, má đỏ hồng, nói nhanh:

"Không sao. Em biết anh có chuyện mà. Bạn bè thì không để bụng phải không?"

Ashurst trả lời:

"Bạn bè – phải chúng mình là bạn bè không?"

Cô ngước nhìn anh, hăng hái gật đầu, hàm răng trắng lấp lánh trong nụ cười rực rỡ, nhanh nhảu.

Ba ngày sau, Ashurst quay lại London, lên đường du lịch cùng gia đình Hallidays. Anh không
viết bức thư nào cho nông trang cả. Anh biết viết gì đây?

Vào ngày cuối tháng tư năm sau, anh và Stella làm đám cưới.

Hồi ức của Ashurst thời trai trẻ là thế. Giờ ông đang ngồi đây, lưng dựa tường cạnh khóm hoa
kim tước trong ngày kỷ niệm hai mươi lăm năm vợ chồng ông kết hôn. Chính ở chỗ này, nơi ông
bày bữa ăn trưa ban nãy hẳn là nơi Megan từng đứng khi ông lần đầu nhìn thấy nàng, thả dáng in
trên nền trời xanh. Sao lại có chuyện trùng hợp lạ lùng như thế được! Ông lại thấy dấy lên cảm
giác thôi thúc đi xuống thung lũng, thăm lại nông trang cùng vườn táo, đồng cỏ của ma rừng.
Chắc cũng không mất nhiều thời gian lắm. Ông đoán chừng tiếng nữa thì bà Stella mới vẽ xong.

Sao ông vẫn còn nhớ rõ mọi chi tiết nơi đây đến thế! – khóm cây thông cao vút trên đỉnh đồi,
tiếp theo là đồi cỏ dốc dựng đứng. Ông dừng bước ở cổng vào nông trạng. Căn nhà thấp bằng đá,
hàng hiên với cột gỗ thủy tùng, bụi lý chua đang ra hoa – chẳng thay đổi gì hết; cả chiếc ghế màu
xanh cũ kỹ vẫn dựng trên bãi cỏ dưới cửa số, nơi ông từng với tay lên trong đêm để lấy chìa khóa
từ nàng. Rồi ông lại rẽ bước xuống đường mòn, tựa vào cánh cổng mục trơ khung sắt dẫn vào
vườn táo ngày xưa. Một con heo đen thẫm đang lang thang giữa các gốc cây. Có đúng là hai
mươi sáu năm đã trôi qua không? Hay là ông nằm mơ và tỉnh giấc sẽ thấy Megan đang đứng chờ
ông bên gốc táo cổ thụ? Bỗng dưng ông giơ tay lên sờ bộ râu đã ngả màu muối tiêu và nhắc bản
thân trở lại thực tại. Mở cổng vườn, ông tìm đường băng qua đám ngưu bàng, tầm ma cho đến
tận rìa khu vườn, cây táo cổ thụ còn nguyên đó. Không hề thay đổi! Có chăng là nhiều lớp địa y
màu xanh xám mọc trên vỏ cây, một hai cành bị chết khô, phần còn lại vẫn cứ vẹn nguyên như
vừa mới đêm qua thôi ông còn choàng tay ôm thân cây rong rêu này sau khi Megan bỏ chạy,
mình ông đứng dưới gốc cây hít vào hương gỗ, trên đầu là những nụ hoa táo tắm mình trong ánh
trăng dường như đang phả ra hơi thở của sự sống. Mới đầu xuân mà đã có vài cành bung nụ, lũ
chim két hót râm ran, tiếng cúc cu gọi bầy, ánh nắng rực rỡ, ấm áp. Thật khó tin sao cảnh này
vẫn cứ như xưa – suối cá hồi rì rầm, bãi tắm hẹp cho ông đầm mình vào mỗi buổi sáng, khỏa

92
nước bắn tung tóe lên ngực và hai bên người, phía ngoài đồng cỏ chỗ bụi cây xoan đào là tảng đá
mà mọi người rỉ tai nhau là chỗ ngồi của ma rừng. Một cơn đau nhói muốn sống lại tuổi trẻ đã
qua, sự khao khát, ý thức ông đã đánh mất tình yêu cùng với cảm giác ngọt ngào dường như bóp
nghẹt cổ họng Ashurst. Đúng rồi, trên mảnh đất chỉ có vẻ đẹp hoang dã thế này ai đến cũng sẽ
mở lòng đón nhận cảm xúc hân hoan, mê ly, như thể cái đẹp của bầu trời và mặt đất này chỉ dành
riêng cho người đó mà thôi! Thế nhưng, ta lại không làm được!

Ông bước đến bờ suối, nhìn xuống vũng nước nhỏ, thầm nghĩ: "Tuổi trẻ và mùa xuân! Chẳng
biết tất cả đã trôi về đâu?"

Và rồi, tự nhiên ông sợ sự đường đột của người trần mắt thịt như mình sẽ vô tình làm hỏng đi
không khí kỷ niệm thiêng liêng, thế là ông trở lại bãi cỏ, bước chân trầm tư dẫn đến ngã tư trên
lối mòn.

Cạnh xe ông là một lão nông có bộ râu ngả bạc, chống gậy, trò chuyện cùng tài xế. Thấy Ashurst
đi đến lão lập tức im bặt, như thể thấy mình đã thất lễ, ông đưa tay chạm lên vành nón ra dấu cúi
chào, định khập khiễng đi tiếp.

Ashurst chỉ tay vào gò đất màu xanh nhỏ xíu, hỏi. "Lão cho tôi biết đây là gì vậy?"

Ông lão dừng bước, gương mặt thoáng vẻ suy nghĩ, chép miệng nói: “Thưa ông hỏi rất đúng
người đó!'

"Đó là một nấm mồ," lão tiếp lời.

"Nhưng sao lại nằm ở ngoài này?"

Ông lão mỉm cười, “Thì như ngời ta nói, chuyện dài lắm. Cũng không phải lần đầu tiên lão kể
chuyện này đâu. Nhiều ngời cứ hỏi về mô đất đó. Dân vùng này gọi là Mồ Thiếu nữ.”

Ashurst chìa ra bao thuốc mời ông: “Làm một điếu nhé!”

Tay ông lão lại chạm vành nón như cảm ơn, rồi ông thong thả nhồi thuốc vào ống tẩu bằng đất
sét cũ kỹ. Ánh mắt ông, ẩn dưới những nếp nhăn và mớ tóc loăn xoăn trên trán, vẫn còn vẻ tinh
tường.

“Nếu ông không phìn, thì cho lão ngồi cái đã, hôm nay chưn lão hơi đau một chút.” Thế là ông
ngồi xuống ngay cạnh mô đất.

“Mộ này hôm nào cũng có hoa. Mà cũng chẳng cô độc đâu, giờ nhiều ngời hay qua lại đây lắm,
họ toàn đi xe hơi mới tinh, mang theo đồ dã ngoại lỉnh kỉnh, chứ không như ngày xưa. Cũng là
bầu bạn với con bé mà. Tội nghiệp cho sinh linh nhỏ bé tự tìm đến cái chết!”

“Tôi hiểu rồi,” Ashurst bảo. ‘Tự tử thì chôn ở ngã tư đường chứ gì. Tôi không biết là vùng này
còn giữ tập tục đó.’

93
“À nhưng chôn lâu lắm rồi. Chúng tui hồi xưa kính Chúa lắm. Để tui nhớ nào. Năm đó tui còn
lãnh lương hưu một năm được sáu mơi bảng, chuyện này xảy ra hồi lão năm mơi tủi. Quanh đây
chẳng ai gõ sự tình hơn lão đâu. Con bé kể như là ngời ở đây, sống ở chang chại chỗ lão làm
công cho bà Narracombe, giờ là của thằng con lớn Nick Narracombe. Lão thỉnh thoảng cũng ghé
qua làm cho nó mấy việc.”

Ashurst vẫn dựa lưng vào cánh cổng, châm tẩu, bàn tay khum khum trước mặt một hồi lâu sau
khi tia lửa que diêm tắt ngúm.

“Rồi sao?” ông hỏi, thấy giọng mình khàn hẳn, bỗng dưng nghe rất khác.

“Tội nghiệp. Con bé thuộc dạng trăm ngời có một đó cậu. Lần nào qua đây lão cũng cắm cho nó
một cây bông. Nó vừa đẹp ngời đẹp nết. Thế mà ngời ta chẳng mún cho nó nằm ở đất nhà thờ,
cũng chẳng ở đúng nơi nó mún nữa.” Ông lão làm công dừng lời, đặt bàn tay lông lá, nhăn nheo
xuống mặt đất cạnh chùm hoa chuông xanh.

“Rồi sao?” Ashurst hỏi.

Ông lão kể tiếp, ‘Thì cũng kể cho nhau biết thôi, lão nghĩ đó là chuyện tình yêu – dù sự tình như
thế nào thì chẳng ai biết cả. Ai mà đoán được mấy cô gái trẻ nghĩ gì trong đầu, còn lão chỉ biết
đoán thế thôi.” Tay ông mân mê mặt đất. “Lão quý con bé lắm – lão chưa thấy có ai mà không
mến nó cả. Con bé thương ngời lắm, theo lão đó chính là điều làm nó khổ.” Ông già ngẩng đầu
lên. Ashurst, bờ môi run run dấu dưới bộ râu, lại lầm bầm hỏi “Rồi sao?”

"Lúc đó là mùa xuân, chắc cũng tầm thời gian này, hoặc là muộn hơn một chút thôi – mùa cây
cối trổ hoa đó cậu – có mấy cậu công tử sinh viên đại học tìm đến chỗ chúng tui – một cậu dáng
ngời thấy cũng nho nhã, dễ mến, đầu óc lúc nào cũng để trên mây. Tui cũng quý cậu ấy, nhìn hai
ngời tôi thấy bề ngoài có chuyện gì đâu, nhưng tui đoán cậu ấy đã làm con bé mơ tưởng này nọ.'
Ông lão rút ống tẩu ra khỏi miệng, nhổ nước bọt, rồi nói tiếp:

“Biết sao không, một hôm cậu ấy tự nhiên bỏ đi, không bao giờ quay lại nữa. Nhà vẫn còn giữ ba
lô và mấy thứ lặt vặt của cậu ấy đến tận bây giờ. Lão vẫn nhớ thế – cậu ấy chưa bao giờ ghé lấy
cả. Tên là Ashes hay gì đó giông giống như vậy.”

“Rồi sao?” Ashurst lại hỏi.

Ông lão liếm môi.

"Con bé chẳng nói gì cả, nhưng kể từ bữa đó trở đi thì nhìn mặt nó thấy đờ đẫn hẳn, kiểu như
hồn vía để tận đâu ấy. Đời tui chưa bao giờ thấy ai đổi khác đến như thế – chưa bao giờ. Trong
trang trại còn có một anh chàng – tên là Joe Biddaford, nó đối xử tốt với con bé lắm, nhưng tui
đoán cũng có tình ý gì đó chứ không phải bình thường đâu. Dần dần con bé nhìn lạ lắm. Thỉnh
thoảng lúc lùa bò vào chuồng tôi có nhìn thấy nó. Nó hay ra đứng ở vườn táo, ngay dưới gốc cây
táo lớn bên suối, mắt nhìn thẳng về trước. Thấy vậy tôi cũng xót xa nghĩ ngợi: “Bác không biết
cháu gặp chuyện gì, nhưng nhìn cháu thấy tội quá!”

94
Ông lão lại châm thêm thuốc vào ống tẩu, rít một hơi vẻ trầm tư.

“Rồi sao?” Ashurst hỏi.

“Lão nhớ có hôm nói chuyện với nó. Lão hỏi: ‘Nè, Megan, cháu gặp chuyện gì hả?’ Con bé tên
là Megan David, nó theo cô ruột từ xứ Wales đến miền này sinh sống, bà Narracomme quá cố ấy
mà. Tui lại hỏi tiếp. “Cháu đang khó nghĩ điều gì đó phải không?” Con bé bảo: “Không có đâu
bác Jim, cháu chẳng khó nghĩ gì cả.” “Có mà!” tui quả quyết. Nó bảo là “Không!” mà nước mắt
chảy dài xuống má. “Vậy sao cháu khóc?” tôi hỏi. Nó đặt tay lên ngực, chỗ trái tim nói: “Chỗ
này làm cháu đau, nhưng sẽ sớm khỏi thôi.” Rồi nó nói tiếp: “Bác Jim, nếu có chuyện gì xảy ra
với cháu, thì cháu muốn được chôn ngay chỗ cây táo này nhe bác.” Tui bật cười bảo: “Có chuyện
gì xảy ra với cháu nào? Đừng có ngốc nghếch thế!” Con bé nói: “Không! Cháu sẽ không ngốc
đâu.” Ngần ấy tuổi trên đời tui cũng hiểu tính khí mấy đứa con gái mà, nên tui cũng chẳng nghĩ
ngợi gì thêm chuyện này. Thì hai ngày sau, chừng sáu giờ túi khi tui lùa bò vào chuồng, thoáng
thấy có gì đó mờ đen trên dòng suối, gần cây táo lớn. Tôi tự nhủ: “Chỗ đó vui lắm sao mà heo
cũng ra tắm nữa!” Bụng bảo dạ tui đi ra xem, mới thấy đó là cái gì.

Ông già ngừng lời, đôi mắt ngước lên, ánh mắt vẫn sáng nhưng đượm buồn.

"Đó chính là con bé, ở gần hồ bơi nhỏ có tảng đá dựng đứng – chỗ đó một hai lần trước đây tui
thấy cậu sinh viên hay ra tắm lội. Con bé nằm mặt úp xuống làn nước. Một khóm hoa chén vàng
đang nở bên ngoài tảng đá ngay trên đầu con bé. Khi tui đến nhìn mặt nó, xinh lắm cậu, đẹp và
bình yên như mặt trẻ thơ – đẹp đẽ tuyệt dịu làm sao. Lúc bác sĩ đến coi xác, họ còn bảo: “Chỗ
nước nông nhỏ xíu à! Gương mặt hân hoan dường này ai nói là tự giận được?” Trông vẻ mặt con
bé thì đúng là hân hoan thật. Nó làm tôi bật khóc nức nở – sao mà nó đẹp thế! Hôm đó cũng sang
tháng sáu rồi, mà con bé vẫn kiếm đâu ra được một nhành hoa táo nhỏ đem cài lên tóc. Vận nên
tui mới nghĩ tâm trạng nó khi ấy đang hân hoan vui sướng, ra đi với niềm vui, kiểu vậy. Nước có
sâu gì đâu, chừng gần mét rưỡi thôi. Nhưng có điều này lão nói cho cậu biết – vấn đề không phải
ở chỗ nước sâu mét rưỡi, lão biết chuyện mà, con bé cũng biết mà. Đừng ai nói với lão là con bé
hụt chân chết đuối nhé. Lão đem việc con bé dặn lão chôn nó dưới gốc cây táo cho nhà họ biết.
Nhưng lão đoán làm thế họ đau lòng quá vì cứ như con bé đã cố tình sắp xếp mọi chuyện vậy,
thế là họ chôn nó ở chỗ này. Thời xưa câu chuyện lạ lùng là thế đó!

Ông già đưa bàn tay vẽ những vòng tròn mơ hồ trên mặt đất.

Ông chậm rãi tiếp tục: "Dường như con gái có thể làm những chuyện tuyệt vời nhất vì yêu. Con
bé có trái tim thương ngời lắm cậu. Nhưng lão đoán là hôm đó tim con bé đã vỡ. Mà mình có
biết chắc được chuyện gì đâu!"

Lão nhìn lên với ý người khách cũng sẽ đồng tình với suy nghĩ của mình, nhưng Ashurst đã bỏ đi
như thể chưa từng ngồi xuống cạnh ông.

Ashurst lần bước trở lại con dốc, ngay chỗ ông đã dọn bữa trưa, trên đỉnh đồi, biến mất khỏi tầm
mắt ông lão. Ashurst nằm úp mặt xuống đất. Té ra tiếng tốt của ông lâu nay đã được ban thưởng
như thế này đây, nữ thần tình yêu đã trả được mối hận! Trước đôi mắt nhòa lệ của ông, hiện ra
hình ảnh gương mặt Megan với nhành hoa táo cài trên mái tóc đẫm nước. Ông thầm nghĩ: “Mình

95
đã làm gì sai? Mình đã làm gì?” nhưng ông không thể nào trả lời được. Mùa xuân, với đam mê
giục giã, hoa lá và muôn vàn giai điệu - mùa xuân đến trong tim ông và trái tim Megan! Hay là
tình yêu chỉ muốn săn tìm nạn nhân mà thôi? Người Hy Lạp nói đúng thật. Hôm nay ông mới
thấm từng lời trong tác phẩm “Hippolytus!”

"Con tim khờ dại si tình


Cung tên lấp lánh tìm hình bóng ai
Mơ màng đón lấy xuân tươi
Núi non, biển cả sống đời trẻ trung
Thế gian rạo rực tưng bừng
Ánh dương đỏ thắm - suối nguồn tuổi xanh
Dâng chàng tất cả chân tình
Tình yêu em chỉ riêng dành người thôi!

Người Hy Lạp nói rất đúng! Megan! Megan bé bỏng tội nghiệp – nàng đi lên dốc! Megan dưới
gốc táo cổ thụ chờ đợi, ngóng trông! Megan chết rồi, cái đẹp vẫn hiện hữu ở nàng!

Một giọng nói cất lên:

"Ồ! đây rồi! Xem nè!"

Ashurst đứng dậy, đón lấy bức ký họa vợ ông đưa, im lặng nhìn vẻ chăm chú.

"Frank, anh xem cận cảnh ổn chưa?"

"Ừ."

"Nhưng như thiếu vắng cái gì đó phải không?"

Ashurst gật đầu. Thiếu vắng ư? Cây táo, tiếng chim, vàng lấp lánh!

Đọan ôAnh ng nghiêm nghị đặt một nụ hôn lên trán vợ. Hôm nay là ngày cưới bạc của ông!

1916.

HẾT.

96
THE BASEMENT ROOM

When the front door had shut the two of them out and the butler Baines had turned back into the
dark and heavy hall, Philip began to live. He stood in front of the nursery phòng dành riêng cho
trẻ door, listening until he heard the engine of the taxi die out along the street. His parents were
safely gone for a fortnight's holiday; he was "between nurses," one dismissed and the other not
arrived; he was alone in the great Belgravia house with Baines and Mrs. Baine.
He could go anywhere, even through the green baize door cửa có ri-đô len xanh to the pantry
phòng để thức ăn, chạn bát đựng thức ăn or down the stairs to the basement living-room. He felt
a happy stranger in his home because he could go into any room and all the rooms were empty.
You could only guess who had once occupied them: the rack of pipes in the smoking-room
beside the elephant tusks, the carved wood tobacco jar; in the bedroom the pink hangings màn,
rèm and the pale perfumes and three-quarters-finished jars of cream which Mrs. Baines had not
yet cleared away for her own use; the high glaze lớp men bóng láng on the never-opened piano
in the drawing-room, the china clock, the silly little tables and the silver. But here Mrs. Baines
was already busy, pulling down the curtains, covering the chairs in dust-sheets tấm phủ che bụi.
“Be off out of here, Master Philip,” and she looked at him with her peevish cáu kỉnh, hay
cằn nhằn eyes, while she moved round, getting everything in order, meticulous tỉ mỉ and loveless
and doing her duty.
Philip Lane went downstairs and pushed at the baize door; he looked into the pantry, but
Baines was not there, then he set foot for the first time on the stairs to the basement. Again he
had the sense: this is life. All his seven nursery years vibrated rung động, rộn ràng, lúc lắc with
the strange, the new experience. His crowded brain was like a city which feels the earth tremble
at a distant earthquake shock. He was apprehensive e sợ, bứt rứt, but he was happier than he had
ever been. Everything was more important than before.
Baines was reading a newspaper in his shirt-sleeves sơ mi tay dài He said, “Come in, Phil,
and make yourself at home. Wait a moment and I’ll do the honors,” pour drinks or serve food
and going to a white cleaned cupboard he brought out a bottle of ginger-beer and half a Dundee
cake. [A traditional Dundee cake comes from Dundee, Scotland. The cake is distinctive
alongside other rich fruit cakes by circles of blanched almonds on the surface of the cake.] “Half
past eleven in the morning,” Baines said. “It’s opening time, my boy,” and he cut the cake and
poured out the ginger-beer. He was more genial vui tươi than Philip had ever known him, more
at ease, a man in his own home.
“Shall I call Mrs. Baines?” Philip asked, and he was glad when Baines said no. She was
busy. She liked to be busy, so why interfere with her pleasure?
“A spot of drink at half past seven,” Baines said, pouring himself out a glass of ginger-beer,
“gives an appetite for chop vật bổ ra and does no man any harm.”
“A chop?” Philip asked.
“Old Coasters,” dân miền biển Baines said, “they call all food chop.”
“But it’s not a chop?”

97
“Well, it might be, you know, if cooked with palm oil. And then some paw-paw quả xoài
lai na; quả đu đủ to follow.”
Philip looked out of the basement window at the dry stone yard, the ash-can thùng đựng tro
and the legs going up and down the railings rào chắn
“Was it hot there?”
“Ah, you never felt such heat. Not a nice heat, mind, like you get in the park on a day like
this. Wet,” Baines said, “corruption.”sự mục nát He cut himself a slice of cake. “Smelling of
rot,” sự thối rữa Baines said, rolling his eyes round the small basement room, from clean
cupboard to clan cupboard, the sense of bareness, of nowhere to hide a man’s secrets. With an air
of regret for something lost he took a long draft of ginger-beer. rượu gừng
“Why did father live out there?”
“It was his job,” Baines said, “same as this is mine no. And it was mine then too. It was a
man’s job. You wouldn’t believe it now, but I’ve had forty natives under me, doing what I told
them to.”
“Why did you leave?”
“I married Mrs. Baines.”
Philip took the slice of Dundee cake in his hand and munched nhai trệu trạo it round the
room. He felt very old, independent and judicial có phán đoán; he was aware that Baines was
talking to him as man to man. He never called him Master Philip as Mrs. Baines did, who was
servile hèn hạ when she was not authoritative. hách dịch
Baines had seen the world; he had seen beyond the railings. He sat there over his ginger pop
[= ginger-beer] with the resigned nhẫn nhục dignity of an exile; Baines didn’t complain; he had
chosen his fate, and if his fate was Mrs. Baines he had only himself to blame.
But today – the house was almost empty and Mrs. Baines was upstairs and there was
nothing to do – he allowed himself a little acidity. chua chát
“I’d go back tomorrow if I had the chance.”
“Did you ever shoot a native?”
“I never had any call to shoot,” Baines said. “Of course I carried a gun. But you didn’t need
to treat them bad. That just made them stupid. Why,” Baines said, bowing his tin gray hair with
embarrassment over the ginger pop, “I loved some of those damned natives. I couldn’t help
loving them. There they’d be laughing, holding hands; they like to touch each other; it made
them feel fine to know the other fellow was around. It didn’t mean anything we could
understand; two of them would go about all day without losing hold, grown men; but it wasn’t
love; it didn’t mean anything we could understand.”
“Eating between meals,” Mrs. Baines said. “What would your mother say, Master Philip?”
She came down the steep stairs to the basement, her hands full of pots of cream and salve,
thuốc mỡ tubes of grease and paste bột nhão. “You oughtn’t to encourage him, Baines,” she said,
sitting down in a wicker liễu gai armchair and screwing up her small ill-humored cáu kỉnh eyes
at the Coty lipstick, Pond’s cream, the Leichner rouge phấn hồng, sáp môi and Cyclax powder
and Elizabeth Arden astringent. chất làm se
She threw them one by one into the wastepaper basket. She saved only the cold cream. “Tell
the boy stories,” she said. “Go along to the nursery, Master Philip, while I get lunch.”

98
Philip climbed the stairs to the baize door cửa có ri-đô len xanh. He heard Mrs. Baines’s
voice like the voice in a nightmare when the small Price light has guttered đào rãnh in the saucer
đĩa lót and the curtain move; it was sharp and shrill tiếng rít and full of malice, ác tâm louder
than people ought to speak, exposed. bị phơi trần
“Stick to death of your ways, Baines, spoiling the boy. Time you did some work about the
house,” but he couldn’t hear what Baines said in reply. He pushed open the baize door, came up
like a small earth animal in his gray flannel vải flannel shorts into a wash of sunlight on a
parquet sàn gỗ floor, the gleam tia sáng yếu ớt of mirrors dusted and polished and beautified by
Mrs. Baines.
Something broke downstairs, and Philip sadly mounted the stairs to the nursery. He pitied
Baines; it occurred to him how happily they could live together in the empty house if Mrs.
Baines were called away. He didn't want to play with his Meccano sets bộ trò chơi xếp hình; he
wouldn't take out his train or his soldiers; he sat at the table with his chin on his hands: this is
life; and suddenly he felt responsible for Baines, as if he were the master of the house and Baines
an aging servant who deserved to be cared for. There was not much one could do; he decided at
least to be good.
He was not surprised when Mrs. Baines was agreeable at lunch; he was used to her changes.
Now it was "another helping of meat, Master Philip," or "Master Philip, a little more of this nice
pudding." It was a pudding he liked, Queen's pudding with a perfect meringue, bánh trứng
đường but he wouldn't eat a second helping lest she might count that a victory. She was the kind
of woman who thought that any injustice could be counterbalanced làm đối trọng by something
good to eat.
She was sour, cáu kỉnh but she liked making sweet things; one never had to complain of a
lack of jam or plums nho khô, quả mận; she ate well herself and added soft sugar to the meringue
and the strawberry jam. The half-light cảnh tranh tối tranh sáng through the basement window
set the motes hạt bụi li ti moving above her pale hair like dust as she sifted the sugar, and Baines
crouched thu mình over his plate saying nothing.
Again Philip felt responsibility. Baines had looked forward to this, and Baines was
disappointed: everything was being spoilt. The sensation of disappointment was one which
Philip could share; he could understand better than anyone this grief, something hoped for not
happening, something promised not fulfilled, something exciting which turned dull. "Baines," he
said, "will you take me for a walk this afternoon?"
“No,” Mrs. Baines said, “no. That he won’t. Not with all the silver to clean.”
"There's a fortnight to do it in," Baines said.
"Work first, pleasure afterward."
Mrs. Baines helped herself to some more meringue.
Baines put down his spoon and fork and pushed his plate away. "Blast," tức thật he said.
"Temper," Mrs. Baines said, "temper. Don't you go breaking any more things, Baines, and I
won't have you swearing in front of the boy. Master Philip, if you've finished you can get down."
She skinned the rest of the meringue off the pudding.
"I want to go for a walk," Philip said.
"You'll go and have a rest."
"I want to go for a walk."

99
"Master Philip," Mrs. Baines said. She got up from the table, leaving her meringue
unfinished, and came towards him, thin, menacing, dusty khô khan in the basement room.
"Master Philip, you just do as you're told." She took him by the arm and squeezed it; she watched
him with a joyless passionate glitter sáng lấp lánh and above her head the feet of typists trudged
lê bước đi chậm chạp back to the Victoria offices after the lunch interval.
"Why shouldn't I go for a walk?"
But he weakened; he was scared and ashamed of being scared. This was life; a strange
passion he couldn't understand moving in the basement room. He saw a small pile of broken
glass swept into a corner by the wastepaper basket. He looked at Baines for help and only
intercepted chặn đứng hate; the sad hopeless hate of something behind bars.
"Why shouldn't I?" he repeated.
"Master Philip," Mrs. Baines said, "you've got to do as you're told. "You mustn't think just
because your father's away there's nobody here to--"
"You wouldn't dare," Philip cried, and was startled by Baines's low interjection: lời nói
chen vào
"There's nothing she wouldn't dare."
"I hate you," Philip said to Mrs. Baines. He pulled away from her and ran to the door, but
she was there before him; she was old, but she was quick.
"Master Philip," she said, "you'll say you're sorry." She stood in front of the door quivering
with excitement. "What would your father do if he heard you say that?"
She put a hand out to seize him, dry and white with constant soda, bột natri cacbonat the
nails cut to the quick, thịt mềm dưới móng tay but he backed lùi lại away and put the table
between them, and suddenly to his surprise she smiled; she became again as servile as she had
been arrogant. "Get along with you, Master Philip," she said with glee, niềm hân hoan, vui
sướng"I see I'm going to have my hands full till your father and mother come back."
She left the door unguarded and when he passed her she slapped vỗ vai him playfully. "I've
got too much to do today to trouble about you. I haven't covered half the chairs," and suddenly
even the upper part of the house became unbearable to him as he thought of Mrs. Baines moving
around shrouding the sofas, laying out the dust-sheets.
So he wouldn't go upstairs to get his cap but walked straight out across the shining hall into
the street, and again, as he looked this way and looked that way, it was life he was in the middle
of.

[2]
The pink sugar cakes in the window on a paper doily khăn giấy, the ham, the slab phiến,
tấm of mauve màu hoa cà sausage, the wasps driving like small torpedoes ngư lôi across the
pane tấm kính caught Philip's attention. His feet were tired by pavements; he had been afraid to
cross the road, had simply walked first in one direction, then in the other. He was nearly home
now; the square was at the end of the street; this was a shabby tồi tàn outpost tiền đồn, nơi định
cư ở bên giới of Pimlico, and he smudged làm nhòe the pane with his nose looking for sweets,
and saw between the cakes and ham a different Baines. He hardly recognized the bulbous phồng
ra eyes, the bald forehead. This was a happy, bold, and buccaneering cướp biển kẻ gian hùng
Baines, even though it was, when you looked closer, a desperate Baines.

100
Philip had never seen the girl, but he remembered Baines had a niece. She was thin and
drawn, and she wore a white mackintosh áo mưa; she meant nothing to Philip; she belonged to a
world about which he knew nothing at all. He couldn't make up stories about her, as he could
make them up about withered khô héo Sir Hubert Reed, the Permanent Secretary, about Mrs.
Wince-Dudley, who came once a year from Penstanley in Suffolk with a green umbrella and an
enormous black handbag, as he could make them up about the upper servants in all the houses
where he went to tea and games. She just didn't belong. He thought of mermaids and Undine, but
she didn't belong there either, nor to the adventures of Emil, nor to the Bastables. She sat there
looking at an iced pink cake in the detachment sự thờ ơ and mystery of the completely
disinherited bị tước quyền thừa kế, looking at the half-used pots of powder which Baines had set
out on the marble-topped table between them.
Baines was urging, hoping, entreating khẩn nài, commanding, and the girl looked at the tea
and the china pots and cried. Baines passed his handkerchief across the table, but she wouldn't
wipe her eyes; she screwed siết, vặn it in her palm and let the tears run down, wouldn't do
anything, wouldn't speak, would only put up a silent resistance to what she dreaded kinh sợ and
wanted and refused to listen to at any price. The two brains battled over the tea-cups loving each
other, and there came to Philip outside, beyond the ham and wasps and dusty Pimlico pane, a
confused indication of the struggle.
He was inquisitive and he didn't understand and he wanted to know. He went and stood in
the doorway to see better, he was less sheltered than he had ever been; other people's lives for the
first time touched and pressed and molded. He would never escape that scene. In a week he had
forgotten it, but it conditioned his career, the long austerity khổ hạnh of his life; when he was
dying, rich and alone, it was said that he asked: "Who is she?"
Baines had won; he was cocky tự hụ, vênh váo and the girl was happy. She wiped her face,
she opened a pot of powder, and their fingers touched across the table. It occurred to Philip that it
might be amusing to imitate Mrs. Baines's voice and to call "Baines" to him from the door.
His voice shriveled làm nhăn lại them; you couldn't describe it in any other way, it made
them smaller, they weren't together any more. Baines was the first to recover and trace the voice,
but that didn't make things as they were. The sawdust was spilled out of the afternoon; nothing
you did could mend it, and Philip was scared. "I didn't mean . . ." He wanted to say that he loved
Baines, that he had only wanted to laugh at Mrs. Baines. But he had discovered you couldn't
laugh at Mrs. Baines. She wasn't Sir Hubert Reed, who used steel nibs đầu ngòi bút, mũi nhọn
and carried a pen-wiper giẻ lau bút in his pocket; she wasn't Mrs Wince-Dudley; she was
darkness when the night-light went out in a draft cơn gió lùa; she was the frozen blocks of earth
he had seen one winter in a graveyard when someone said, "They need an electric drill"; she was
the flowers gone bad and smelling in the little closet room at Penstanley. There was nothing to
laugh about. You had to endure her when she was there and forget about her quickly when she
was away, suppress the thought of her, ram nện, ấn chặt it down deep.
Baines said, "It's only Phil," beckoned him in and gave him the pink iced cake the girl
hadn't eaten, but the afternoon was broken, the cake was like dry bread in the throat. The girl left
them at once: she even forgot to take the powder. Like a blunt cùn icicle trụ băng in her white
mackintosh she stood in the doorway with her back to them, then melted into the afternoon.
"Who is she?" Philip asked. "Is she your niece?"
"Oh, yes," Baines said, "that's who she is; she's my niece," and poured the last drops of
water onto the coarse black leaves in the teapot.

101
"May as well have another cup," Baines said.
"The cup that cheers," he said hopelessly, watching the bitter black fluid chất lỏng drain out
of the spout. vòi ấm "Have a glass of ginger pop, Phil?"
"I'm sorry. I'm sorry, Baines."
"It's not your fault, Phil. Why, I could really believe it wasn't you at all, but her. She creeps
bò, trườn, đi rón rén in everywhere." He fished [try to find sth, using your fingers to look for it]
two leaves out of his cup and laid them on the back of his hand, a thin soft flake and a hard stalk.
He beat them with his hand: "Today," and the stalk detached itself, "tomorrow, Wednesday,
Thursday, Friday, Saturday, Sunday," but the flake wouldn't come, stayed where it was, drying
under his blows, with a resistance you wouldn't believe it to possess. "The tough one wins,"
Baines said.
He got up and paid the bill and out they went into the street. Baines said, "I don't ask you
to say what isn't true. But you needn't actually tell Mrs. Baines you met us here."
"Of course not," Philip said, and catching something of Sir Hubert Reed's manner, "I
understand, Baines." But he didn't understand a thing; he was caught up in other people's
darkness.
"It was stupid," Baines said. "So near home, but I hadn't time to think, you see. I'd got to
see her.
"I haven't time to spare," Baines said. "I'm not young. I've got to see that she's all right."
"Of course you have, Baines."
"Mrs. Baines will get it out of you if she can."
"You can trust me, Baines," Philip said in a dry important Reed voice; and then, "Look
out. She's at the window watching." And there indeed she was, looking up at them, between the
lace curtains, from the basement room, speculating. "Need we go in, Baines?" Philip asked, cold
lying heavy on his stomach like too much pudding; he clutched Baines's arm.
"Careful," Baines said softly, "careful."
"But need we go in, Baines? It's early. Take me for a walk in the park."
"Better not."
"But I'm frightened, Baines."
"You haven't any cause," Baines said. "Nothing's going to hurt you. You just run along
upstairs to the nursery. I'll go down by the area and talk to Mrs. Baines." But he stood hesitating
at the top of the stone steps pretending not to see her, where she watched between the curtains.
"In at the front door, Phil, and up the stairs."
Philip didn't linger in the hall; he ran, slithering trượt, tuột on the parquet Mrs. Baines had
polished, to the stairs. Through the drawing-room doorway on the first floor he saw the draped
có che màn chairs; even the china clock on the mantel mặt lò sưởi was covered like a canary's
cage. As he passed, it chimed gõ, đánh the hour, muffled bị bóp nghẹt and secret under the
duster. khăn lau bụi On the nursery table he found his supper laid out: a glass of milk and a piece
of bread and butter, a sweet biscuit, and a little cold Queen's pudding without the meringue. He
had no appetite; he strained his ears for Mrs. Baines's coming, for the sound of voices, but the
basement held its secrets; the green baize door shut off that world. He drank the milk and ate the
biscuit, but he didn't touch the rest, and presently he could hear the soft precise footfalls of Mrs.

102
Baines on the stairs: she was a good servant, she walked softly; she was a determined woman,
she walked precisely.
But she wasn't angry when she came in; she was ingratiating làm cho mình được mến as she
opened the night nursery door--"Did you have a good walk, Master Philip?"--pulled down the
blinds, laid out his pajamas, came back to clear his supper. "I'm glad Baines found you. Your
mother wouldn't have liked you being out alone." She examined the tray. "Not much appetite,
have you, Master Philip? Why don't you try a little of this nice pudding? I'll bring you up some
more jam for it."
"No, no, thank you, Mrs. Baines," Philip said. "You ought to eat more," Mrs. Baines said.
She sniffed round the room like a dog. "You didn't take any pots out of the wastepaper basket in
the kitchen, did you, Master Philip?"
"No," Philip said.
"Of course you wouldn't. I just wanted to make sure." She patted his shoulder and her
fingers flashed chạy vụt to his lapel ve áo; she picked off a tiny crumb of pink sugar. "Oh, Master
Philip," she said, "that's why you haven't any appetite. You've been buying sweet cakes. That's
not what your pocket money's for."
"But I didn't," Philip said. "I didn't."
She tasted the sugar with the tip of her tongue.
"Don't tell lies to me, Master Philip. I won't stand for it any more than your father
would."
"I didn't, I didn't," Philip said. "They gave it to me. I mean Baines," but she had pounced on
vồ, chụp, vớ ngay lấy the word "they." She had got what she wanted; there was no doubt about
that, even when you didn't know what it was she wanted. Philip was angry and miserable and
disappointed because he hadn't kept Baines's secret. Baines oughtn't to have trusted him; grown-
up people should keep their own secrets, and yet here was Mrs. Baines immediately entrusting
giao phó him with another.
"Let me tickle your palm and see if you can keep a secret." But he put his hand behind
him; he wouldn't be touched. "It's a secret between us, Master Philip, that I know all about them.
I suppose she was having tea with him," she speculated.
"Why shouldn't she?" he asked, the responsibility for Baines weighing on his spirit, the
idea that he had got to keep her secret when he hadn't kept Baines's making him miserable with
the unfairness of life. "She was nice."
"She was nice, was she?" Mrs. Baines said in a bitter voice he wasn't used to.
"And she's his niece."
"So that's what he said," Mrs. Baines struck softly back at him like the clock under the
duster. She tried to be jocular vui vẻ "The old scoundrel. Don't you tell him I know, Master
Philip." She stood very still between the table and the door, thinking very hard, planning
something. "Promise you won't tell. I'll give you that Meccano set, Master Philip . . ."
He turned his back on her; he wouldn't promise, but he wouldn't tell. He would have
nothing to do with their secrets, the responsibilities they were determined to lay on him. He was
only anxious to forget. He had received already a larger dose of life than he had bargained for,
and he was scared. "A 2A Meccano set, Master Philip." He never opened his Meccano set again,
never built anything, never created anything, died the old dilettante tay chơi tài tử, sixty years

103
later with nothing to show rather than preserve the memory of Mrs. Baines's malicious hiểm độc
voice saying good night, her soft determined footfalls on the stairs to the basement, going down,
going down.

[3]
The sun poured in between the curtains and Baines was beating a tattoo on a water-can.
"Glory, glory," Baines said. He sat down on the end of the bed and said, "I beg to announce that
Mrs. Baines has been called away. Her mother's dying. She won't be back until tomorrow."
"Why did you wake me up so early?" Philip complained. He watched Baines with
uneasiness; tình trạng bực bội he wasn't going to be drawn in; he'd learnt his lesson. It wasn't
right for a man of Baines's age to be so merry. It made a grown person human in the same way
that you were human. For if a grown-up could behave so childishly, you were liable to find
yourself in their world. It was enough that it came at you in dreams: the witch at the corner, the
man with a knife. So, "It's very early," he whined, rên rỉ even though he loved Baines, even
though he couldn't help being glad that Baines was happy. He was divided by the fear and the
attraction of life.
"I want to make this a long day," Baines said. "This is the best time." He pulled the curtains
back. "It's a bit misty. The cat's been out all night. There she is, sniffing khụt khịt, đánh hơi
round the area. They haven't taken in any milk at 59. Emma's shaking out the mats at 63." He
said, "This was what I used to think about on the Coast: somebody shaking mats and the cat
coming home. I can see it today," Baines said, "just as if I was still in Africa. Most days you
don't notice what you've got. It's a good life if you don't weaken trở nên yếu đi." He put a penny
on the washstand. "When you've dressed, Phil, run and get a Mail from the barrow xe ba gác at
the corner. I'll be cooking the sausages."
"Sausages?"
"Sausages," Baines said. "We're going to celebrate today." He celebrated at breakfast,
restless, cracking jokes, unaccountably không thể giải thích được merry and nervous. It was
going to be a long, long day, he kept on coming back to that: for years he had waited for a long
day, he had sweated in the damp Coast heat, changed shirts, gone down with fever, lain between
the blankets and sweated, all in the hope of this long day, the cat sniffing round the area, a bit of
mist, the mats beaten at 63. He propped chống the Mail in front of the coffee-pot and read pieces
aloud. He said, "Cora Down's been married for the fourth time." He was amused, but it wasn't his
idea of a long day. His long day was the Park, watching the riders in the Row, seeing Sir Arthur
Stillwater pass beyond the rails ("He dined with us once in Bo; up from Freetown; he was
governor there"), lunch at the Corner House for Philip's sake (he'd have preferred himself a glass
of stout bia đen and some oysters at the York bar), the Zoo, the long bus ride home in the last
summer light: the leaves in the Green Park were beginning to turn and the motors nuzzled sục
mõm out of Berkeley Street with the low sun gently glowing on their windscreens kính chắn gió
xe hơi. Baines envied no one, not Cora Down, or Sir Arthur Stillwater, or Lord Sandale, who
came out onto the steps cấp bậc, sự thăng cấp of the Army and Navy and then went back again--
he hadn't anything to do and might as well look at another paper. "I said don't let me see you
touch that black again." Baines had led a man's life; everyone on top of the bus pricked his ears
when he told Philip all about it.

104
"Would you have shot him?" Philip asked, and Baines put his head back and tilted his dark
respectable manservant's hat to a better angle as the bus swerved round the Artillery trọng pháo
Memorial.
"I wouldn't have thought twice about it. I'd have shot to kill," he boasted, and the bowed
figure went by, the steel helmet, the heavy cloak, the down-turned chúc đầu súng xuống dưới
rifle and the folded hands.
"Have you got the revolver?" súng lục ổ quay
"Of course I've got it," Baines said. "Don't I need it with all the burglaries there've been?"
This was the Baines whom Philip loved: not Baines singing and carefree, but Baines responsible,
Baines behind barriers, chướng ngại vật living his man's life.
All the buses streamed from Victoria like a convoy hộ tống of aeroplanes to bring Baines
home with honor. "Forty blacks under me," and there waiting near the area steps was the proper
reward, love at lighting-up sự nhóm lò time.
"It's your niece," Philip said, recognizing the white mackintosh, but not the happy sleepy
face. She frightened him like an unlucky number; he nearly told Baines what Mrs. Baines had
said; but he didn't want to bother, he wanted to leave things alone.
"Why, so it is," Baines said. "I shouldn't wonder if she was going to have a bit of supper
with us." But he said, they'd play a game, pretend they didn't know her, slip down the area steps,
"and here," Baines said, "we are," lay the table, put out the cold sausages, a bottle of beer, a
bottle of ginger pop, a flagon bình, lọ of harvest burgundy. "Everyone his own drink," Baines
said. "Run upstairs, Phil, and see if there's been a post."
Philip didn't like the empty house at dusk before the lights went on. He hurried. He
wanted to be back with Baines. The hall lay there in quiet and shadow prepared to show him
something he didn't want to see. Some letters rustled kêu sột soạt down and someone knocked.
"Open in the name of the Republic." The tumbrils xe bò rolled, the head bobbed đập nhẹ in the
bloody basket. Knock, knock, and the postman's footsteps going away. Philip gathered the
letters. The slit in the door was like the grating lưới sắt in a jeweler's window. He remembered
the policeman he had seen peer through. He had said to his nurse, "What's he doing?" and when
she said, "He's seeing if everything's all right," his brain immediately filled with images of all
that might be wrong. He ran to the baize door and the stairs. The girl was already there and
Baines was kissing her. She leaned breathlessly against the dresser. tủ nhỏ nhiều ngăn
"Here's Emmy, Phil."
"There's a letter for you, Baines."
"Emmy," Baines said, "it's from her." But he wouldn't open it. "You bet she's coming
back."
"We'll have supper, anyway," Emmy said. "She can't harm that."
"You don't know her," Baines said. "Nothing's safe. Damn it," he said, "I was a man
once," and he opened the letter.
"Can I start?" Philip asked, but Baines didn't hear; he presented in his stillness an
example of the importance grown-up people attached to the written word: you had to write your
thanks, not wait and speak them, as if letters couldn't lie. But Philip knew better than that,
sprawling viết nguệch ngoạc his thanks across a page to Aunt Alice who had given him a teddy
bear he was too old for. Letters could lie all right, but they made the lie permanent. They lay as
evidence against you: they made you meaner than the spoken word.

105
"She's not coming back till tomorrow night," Baines said. He opened the bottles, he
pulled up the chairs, he kissed Emmy again against the dresser.
"You oughtn't to, Emmy said, "with the boy here."
"He's got to learn," Baines said, "like the rest of us," and he helped Philip to three
sausages. He only took one himself; he said he wasn't hungry, but when Emmy said she wasn't
hungry either he stood over her and made her eat. He was timid bẽn lẽn and rough with her and
made her drink the harvest burgundy rượu vang đỏ buôcgônhơ because he said she needed
building up [= develop]; he wouldn't take no for an answer, but when he touched her his hands
were light and clumsy too, as if he was afraid to damage something delicate and didn't know how
to handle anything so light.
"This is better than milk and biscuits, eh?" "Yes," Philip said, but he was scared, scared
for Baines as much as for himself. He couldn't help wondering at every bite, at every draught
hơi, hớp of the ginger pop, what Mrs. Baines would say if she ever learnt of this meal; he
couldn't imagine it, there was a depth of bitterness and rage in Mrs. Baines you couldn't sound.
nghe thử He said, "She won't be coming back tonight?" but you could tell by the way they
immediately understood him that she wasn't really away at all; she was there in the basement
with them, driving them to longer drinks and louder talk, biding her time for the right cutting
word. Baines wasn't really happy; he was only watching happiness from close to instead of from
far away.
"No," he said, "she'll not be back till late tomorrow." He couldn't keep his eyes off
happiness. He'd played around as much as other men; he kept on reverting trở lại to the Coast as
if to excuse himself for his innocence. He wouldn't have been so innocent if he'd lived his life in
London, so innocent when it came to tenderness. "If it was you, Emmy," he said, looking at the
white dresser, the scrubbed được cọ sạch chairs, "this'd be like a home." Already the room was
not quite so harsh; there was a little dust in corners, the silver needed a final polish, the
morning's paper lay untidily on a chair. "You'd better go to bed, Phil; it's been a long day."
They didn't leave him to find his own way up through the dark shrouded bao phủ house;
they went with him, turning on lights, touching each other's fingers on the switches. Floor after
floor they drove the night back. They spoke softly among the covered chairs. They watched him
undress, they didn't make him wash or clean his teeth, they saw him into bed and lit his night-
light and left his door ajar. đóng hờ He could hear their voices on the stairs, friendly like the
guests he heard at dinner-parties when they moved down the hall, saying good night. They
belonged; wherever they were they made a home. He heard a door open and a clock strike, he
heard their voices for a long while, so that he felt they were not far away and he was safe. The
voices didn't dwindle, suy yếu they simply went out, and he could be sure that they were still
somewhere not far from him, silent together in one of the many empty rooms, growing sleepy
together as he grew sleepy after the long day.
He just had time to sigh faintly with satisfaction, because this too perhaps had been life,
before he slept and the inevitable terrors of sleep came round him: a man with a tricolor có ba
màu, tam tài hat beat at the door on His Majesty's service, a bleeding head lay on the kitchen
table in a basket, and the Siberian wolves crept closer. He was bound hand and foot and couldn't
move; they leapt round him breathing heavily; he opened his eyes and Mrs. Baines was there, her
gray untidy hair in threads xiên, lệch over his face, her black hat askew. A loose hairpin fell on
the pillow and one musty có mùi mốc thread brushed chạm qua, chải, quét his mouth. "Where
are they?" she whispered. "Where are they?"

106
[4]
Philip watched her in terror. Mrs. Baines was out of breath as if she had been searching
all the empty rooms, looking under loose covers.
With her untidy gray hair and her black dress buttoned to her throat, her gloves of black
cotton, she was so like the witches of his dreams that he didn't dare to speak. There was a stale
ôi, thiu smell in her breath.
"She's here," Mrs. Baines said, "you can't deny she's here." Her face was simultaneously
marked with cruelty and misery; she wanted to "do things" to people, but she suffered all the
time. It would have done her good to scream, but she daren't do that: it would warn them. She
came ingratiatingly back to the bed where Philip lay rigid on his back and whispered, "I haven't
forgotten the Meccano set. You shall have it tomorrow, Master Philip. We've got secrets
together, haven't we? Just tell me where they are."
He couldn't speak. Fear held him as firmly as any nightmare. She said, "Tell Mrs. Baines,
Master Philip. You love your Mrs. Baines, don't you?" That was too much; he couldn't speak, but
he could move his mouth in terrified denial, wince nhăn nhó quay mặt ra chỗ khác để khỏi phải
nhìn thấy away from her dusty image.
She whispered, coming closer to him, "Such deceit. I'll tell your father. I'll settle with you
myself when I've found them. You'll smart; I'll see you smart." Then immediately she was still,
listening. A board had creaked on the floor below, and a moment later, while she stooped cúi rạp
xuống istening above his bed, there came the whispers of two people who were happy and sleepy
together after a long day. The night-light stood beside the mirror and Mrs. Baines could see there
her own reflection, misery and cruelty wavering in the glass, age and dust and nothing to hope
for. She sobbed without tears, a dry, breathless sound, but her cruelty was a kind of pride which
kept her going; it was her best quality, she would have been merely pitiable đáng thương without
it. She went out of the door on tiptoe, feeling her way across the landing, going so softly down
the stairs that no one behind a shut door could hear her. Then there was complete silence again;
Philip could move; he raised his knees; he sat up in bed; he wanted to die. It wasn't fair, the walls
were down again between his world and theirs, but this time it was something worse than
merriment sự hớn hở that the grown people made him share; a passion moved in the house he
recognized but could not understand.
It wasn't fair, but he owed Baines everything: the Zoo, the ginger pop, the bus ride home.
Even the supper called to his loyalty. But he was frightened; he was touching something he
touched in dreams; the bleeding head, the wolves, the knock, knock, knock. Life fell on him with
savagery, sự tàn bạo and you couldn't blame him if he never faced it again in sixty years. He got
out of bed. Carefully from habit theo thói quen he put on his bedroom slippers dép lê and tiptoed
to the door: it wasn't quite dark on the landing below because the curtains had been taken down
for the cleaners and the light from the street washed in through the tall windows. Mrs. Baines
had her hand on the glass door-knob; she was very carefully turning it; he screamed: "Baines,
Baines."
Mrs. Baines turned and saw him cowering co rúm lại in his pajamas by the banisters lan
can; he was helpless, more helpless even than Baines, and cruelty grew at the sight of him and
drove her up the stairs. The nightmare was on him again and he couldn't move; he hadn't any
courage left, he couldn't even scream.
But the first cry brought Baines out of the best spare bedroom and he moved quicker than
Mrs. Baines. She hadn't reached the top of the stairs before he'd caught her round the waist. She

107
drove her black cotton gloves at his face and he bit her hand. He hadn't time to think, he fought
her like a stranger, but she fought back with knowledgeable am tường hate. She was going to
teach them all and it didn't really matter whom she began with; they had all deceived her; but the
old image in the glass was by her side, telling her she must be dignified đường hoàng, she wasn't
young enough to yield her dignity; she could beat his face, but she mustn't bite; she could push,
but she mustn't kick.
Age and dust and nothing to hope for were her handicaps. She went over the banisters in
a flurry sự náo động of black clothes and fell into the hall; she lay before the front door like a
sack of coals which should have gone down the area into the basement. Philip saw; Emmy saw;
she sat down suddenly in the doorway of the best spare bedroom with her eyes open as if she
were too tired to stand any longer. Baines went slowly down into the hall.
It wasn't hard for Philip to escape; they'd forgotten him completely. He went down the
back, the servants' stairs, because Mrs. Baines was in the hall. He didn't understand what she was
doing lying there; like the pictures in a book no one had read to him, the things he didn't
understand terrified him. The whole house had been turned over to the grown-up world; he
wasn't safe in the night nursery; their passions had flooded in. The only thing he could do was to
get away, by the back stairs, and up through the area, and never come back. He didn't think of the
cold, of the need for food and sleep; for an hour it would seem quite possible to escape from
people forever.
He was wearing pajamas and bedroom slippers when he came up into the square, but
there was no one to see him. It was that hour of the evening in a residential district when
everyone is at the theater or at home. He climbed over the iron railings into the little garden: the
plane-trees cây tiêi huyền spread their large pale palms between him and the sky. It might have
been an illimitable vô hạn forest into which he had escaped. He crouched behind a trunk and the
wolves retreated; it seemed to him between the little iron seat and the tree-trunk that no one
would ever find him again. A kind of embittered làm chua xót happiness and self-pity made him
cry; he was lost; there wouldn't be any more secrets to keep; he surrendered responsibility once
and for all. Let grown-up people keep to their world and he would keep to his, safe in the small
garden between the plane-trees.
Presently the door of opened and Baines looked this way and that; then he signaled with
his hand and Emmy came; it was as if they were only just in time for a train, they hadn't a chance
of saying goodbye. She went quickly by like a face at a window swept past the platform, pale
and unhappy and not wanting to go. Baines went in again and shut the door; the light was lit in
the basement, and a policeman walked round the square, looking into the areas. You could tell
how many families were at home by the lights behind the first-floor curtains.
Philip explored the garden: it didn't take long: a twenty-yard square of bushes and plane
trees, two iron seats and a gravel path, a padlocked khóa móc gate at either end, a scuffle cuộc
hỗn chiến of old leaves. But he couldn't stay: something stirred in the bushes and two illuminated
eyes peered out at him like a Serbian wolf, and he thought how terrible it would be if Mrs.
Baines found him there. He'd have no time to climb the railings; she'd seize him from behind.
He left the square at the unfashionable không sang trọng end and was immediately
among the fish-and-chip shops, the little stationers selling Bagatelle, among the accommodation
addresses and the dingy xám xịt hotels with open doors. There were few people about because
the pubs were open, but a blowsy thô kệch woman carrying a parcel called out to him across the
street and the commissionaire người gác cửa outside a cinema would have stopped him if he

108
hadn't crossed the road. He went deeper: you could go farther and lose yourself more completely
here than among the plane-trees. On the fringe of the square he was in danger of being stopped
and taken back: it was obvious where he belonged; but as he went deeper he lost the marks of his
origin. It was a warm night: any child in those free-living parts might be expected to play truant
from bed. He found a kind of camaraderie tình bạn even among grown-up people; he might have
been a neighbor's child as he went quickly by, but they weren't going to tell on him, they'd been
young once themselves. He picked up a protective coating of dust from the pavements, of smuts
vết nhọ from the trains which passed along the backs in a spray of fire. Once he was caught in a
knot of children running away from something or somebody, laughing as they ran; he was
whirled bị quay cuồng with them round a turning and abandoned, with a sticky fruit-drop viên
kẹo trái cây in his hand.
He couldn't have been more lost, but he hadn't the stamina to keep on. At first he feared
that someone would stop him; after an hour he hoped that someone would. He couldn't find his
way back, and in any case he was afraid of arriving home alone; he was afraid of Mrs. Baines,
more afraid than he had ever been. Baines was his friend, but something had happened which
gave Mrs. Baines all the power. He began to loiter đi tha thẩn on purpose to be noticed, but no
one noticed him. Families were having a last breather on the doorsteps, the refuse bins had been
put out and bits of cabbage stalks soiled làm bẩn his slippers. The air was full of voices, but he
was cut off cắt lìa; these people were strangers and would always now be strangers; they were
marked by Mrs. Baines and he shied away from them into a deep class-consciousness. He had
been afraid of policemen, but now he wanted one to take him home; even Mrs. Baines could do
nothing against a policeman. He sidled đi khép nép past a constable who was directing traffic,
but he was too busy to pay him any attention. Philip sat down against a wall and cried.
It hadn't occurred to him that that was the easiest way, that all you had to do was to
surrender, to show you were beaten and accept kindness . . . It was lavished cho nhiều on him at
once by two women and a pawnbroker. chủ hiệu cầm đồ Another policeman appeared, a young
man with a sharp incredulous hoài nghi face. He looked as if he noted everything he saw in
pocket-books and drew conclusions. A woman offered to see Philip home, but he didn't trust her:
she wasn't a match for Mrs. Baines immobile bất động in the hall. He wouldn't give his address;
he said he was afraid to go home. He had his way; he got his protection. "I'll take him to the
station," the policeman said, and holding him awkwardly vụng về by the hand (he wasn't married;
he had his career to make) he led him round the corner, up the stone stairs into the little bare
over-heated room where Justice lived.

[5]
Justice waited behind a wooden counter on a high stool; it wore a heavy mustache; it was
kindly tử tế and had six children ("three of them nippers thằng nhóc like yourself"); it wasn't
really interested in Philip, but it pretended to be, it wrote the address down and sent a constable
to fetch a glass of milk. But the young constable cảnh sát was interested; he had a nose for
things.
"Your home's on the telephone, I suppose," Justice said. "We'll ring them up and say you
are safe. They'll fetch you very soon. What's your name, sonny?"
"Philip."
"Your other name?"

109
"I haven't got another name." He didn't want to be fetched; he wanted to be taken home
by someone who would impress even Mrs. Baines. The constable watched him, watched the way
he drank the milk, watched him when he winced away from questions.
"What made you run away? Playing truant, eh?"
"I don't know."
"You oughtn't to do it, young fellow. Think how anxious your father and mother will be."
"They are away."
"Well, your nurse."
"I haven't got one."
"Who looks after you, then?" The question went home. Philip saw Mrs. Baines coming
up the stairs at him, the heap of black cotton in the hall. He began to cry.
"Now, now, now," the sergeant trung sĩ said. He didn't know what to do; he wished his
wife were with him; even a policewoman might have been useful.
"Don't you think it's funny," the constable said, "that there hasn't been an inquiry?" thẩm
vấn
"They think he's tucked up in bed." nằm ngủ trên giường
"You are scared, aren't you?" the constable said. "What scared you?"
"I don't know."
"Somebody hurt you?"
"No."
"He's had bad dreams," the sergeant said. "Thought the house was on fire, I expect. I've
brought up six of them. Rose is due back. She'll take him home."
"I want to go home with you," Philip said; he tried to smile at the constable, but the deceit
was immature and unsuccessful.
"I'd better go," the constable said. "There may be something wrong."
"Nonsense," the sergeant said. "It's a woman's job. Tact is what you need. Here's Rose.
Pull up your stockings, Rose. You're a disgrace to the Force. I've got a job of work for you."
Rose shambled đi kéo lê in: black cotton stockings drooping over her boots, a gawky lóng ngóng
Girl Guide manner, a hoarse hostile voice. "More tarts, người thô bạo I suppose."
"No, you've got to see this young man home." She looked at him owlishly. nghiêm nghị
"I won't go with her," Philip said. He began to cry again. "I don't like her."
"More of that womanly charm, Rose," the sergeant said. The telephone rang on his desk.
He lifted the receiver. "What? What's that?" he said. "Number 48? You've got a doctor?" He put
his hand over the telephone mouth. "No wonder this nipper wasn't reported," he said. "They've
been too busy. An accident. Woman slipped on the stairs."
"Serious?" the constable asked. The sergeant mouthed nói to at him; you didn't mention
the word death before a child (didn't he know? he had six of them), you made noises in the
throat, you grimaced, nhăn nhó a complicated shorthand for a word of only five letters anyway.
"You'd better go, after all," he said, "and make a report. The doctor's there."
Rose shambled đi kéo lê from the stove; pink apply-dapply tàn nhang lôm đốm cheeks,
loose lỏng lẻo stockings. She stuck her hands behind her. Her large morguelike như nhà xác

110
mouth was full of blackened teeth. "You told me to take him and now just because something
interesting . . . I don't expect justice from a man . . ."
"Who's at the house?" the constable asked.
"The butler." quản gia
"You don't think," the constable said, "he saw . . ."
"Trust me," the sergeant said. "I've brought up six. Know 'em through and through. You
can't teach me anything about children."
"He seemed scared about something."
"Dreams," the sergeant said.
"What name?"
"Baines."
"This Mr. Baines," the constable said to Philip, "you like him, eh? He's good to you?"
They were trying to get something out of him; he was suspicious of the whole roomful of them;
he said "yes" without conviction because he was afraid at any moment of more responsibilities,
more secrets.
"And Mrs. Baines?"
"Yes."
They consulted together by the desk. Rose was hoarsely aggrieved thô lỗ một cách làm
buồn phiền; she was like a female impersonator, người làm trò nhại she bore her womanhood
with an unnatural emphasis even while she scorned it in her creased nếp nhăn stockings and her
weather-exposed face. The charcoal than củi shifted in the stove; the room was over-heated in
the mild late-summer evening. A notice on the wall described a body found in the Thames, or
rather the body's clothes: wool vest, wool pants, wool shirt with blue stripes, size ten boots, blue
serge vải xéc suit worn at the elbows, fifteen and a half celluloid xenluloit collar. They couldn't
find anything to say about the body, except its measurements, it was just an ordinary body.
"Come along," the constable said. He was interested, he was glad to be going, but he
couldn't help being embarrassed by his company, a small boy in pajamas. His nose smelt
something, he didn't know what, but he smarted at the sight of the amusement they caused: the
pubs had closed and the streets were full again of men making as long a day of it as they could.
He hurried through the less frequented streets, chose the darker pavements, wouldn't loiter, and
Philip wanted more and more to loiter, pulling at his hand, dragging with his feet. He dreaded the
sight of Mrs. Baines waiting in the hall: he knew now that she was dead. The sergeant's
mouthing nói bằng khẩu hình had conveyed that; but she wasn't buried, she wasn't out of sight:
he was going to see a dead person in the hall when the door opened.
The light was on in the basement, and to his relief the constable made for the area steps.
Perhaps he wouldn't have to see Mrs. Baines at all. The constable knocked on the door because it
was too dark to see the bell, and Baines answered. He stood there in the doorway of the neat
bright basement room and you could see the sad complacent tự mãn plausible có miệng lưỡi
khéo léo sentence he had prepared wither at the sight of Philip; he hadn't expected Philip to
return like that in the policeman's company. He had to begin thinking all over again; he wasn't a
deceptive man. If it hadn't been for Emmy he would have been quite ready to let the truth lead
him where it would.
"Mr. Baines?" the constable asked.

111
He nodded; he hadn't found the right words; he was daunted đe dọa by the shrewd khôn
ngoan knowing face, the sudden appearance of Philip there.
"This little boy from here?"
"Yes," Baines said. Philip could tell that there was a message he was trying to convey,
but he shut his mind to it. He loved Baines, but Baines had involved him in secrets, in fears he
didn't understand. That was what happened when you loved--you got involved; and Philip
extricated gỡ ra himself from life, from love, from Baines.
"The doctor's here," Baines said. He nodded at the door, moistened his mouth, kept his
eyes on Philip, begging for something like a dog you can't understand, "There's nothing to be
done. She slipped on these stone basement stairs. I was in here. I heard her fall." He wouldn't
look at the notebook, at the constable's spidery như nhện writing which got a terrible lot on one
page.
"Did the boy see anything?"
"He can't have done. I thought he was in bed. Hadn't he better go up? It's a shocking
thing. O," Baines said, losing control, "it's a shocking thing for a child."
"She's through there?" the constable asked.
"I haven't moved her an inch," Baines said.
"He'd better then--"
"Go up the area and through the hall," Baines said, and again he begged dumbly thin thít
like a dog: one more secret, keep this secret, do this for old Baines, he won't ask another.
"Come along," the constable said. "I'll see you up to bed. You're a gentleman. You must
come in the proper way through the front door like the master should. Or will you go along with
him, Mr. Baines, while I see the doctor?" "Yes," Baines said, "I'll go." He came across the room
to Philip, begging, begging, all the way with his old soft stupid expression: this is Baines, the old
Coaster; what about a palm-oil chop, eh?; a man's life; forty natives; never used a gun; I tell you
I couldn't help loving them; it wasn't what we call love, nothing we could understand. The
messages flickered lập lòe out from the last posts at the border, imploring, cầu khẩn beseeching,
reminding; this is your old friend Baines; what about elevenses bữa ăn nhẹ lúc 11 giờ trưa; a
glass of ginger pop won't do you any harm; sausages; a long day. But the wires were cut, the
messages just faded out into the vacancy of the scrubbed cọ sạch room in which there had never
been a place where a man could hide his secrets.
"Come along, Phil, it's bedtime. We'll just go up the steps . . ." Tap, tap, tap, at the
telegraph; you may get through, you can't tell, somebody may mend the right wire. "And in at the
front door." "No," Philip said, "no. I won't go. You can't make me go. I'll fight. I won't see her."
The constable turned on chống lại, mở, vặn them quickly. "What's that? Why won't you
go?"
"She's in the hall," Philip said. " I know she's in the hall. And she's dead. I won't see her."
"You moved her then?" the constable said to Baines. "All the way down here? You've been
lying, eh? That means you had to tidy up . . . Were you alone?"
"Emmy," Philip said, "Emmy." He wasn't going to keep any more secrets: he was going
to finish once and for all with everything, with Baines and Mrs. Baines and the grown-up life
beyond him. "It was all Emmy's fault," he protested with a quaver tiếng nói run run which
reminded Baines that after all he was only a child; it had been hopeless to expect help there; he

112
was a child; he didn't understand what it all meant; he couldn't read this shorthand of terror; he'd
had a long day and he was tired out. You could see him dropping asleep where he stood against
the dresser, dropping back into the comfortable nursery peace. You couldn't blame him. When he
woke in the morning, he'd hardly remember a thing.
"Out with it," the constable said, addressing Baines with professional ferocity, dữ tợn
"who is she?" just as the old man sixty years later startled làm giật mình his secretary, his only
watcher, asking, "Who is she? Who is she?" dropping lower and lower to death, passing on the
way perhaps the image of Baines: Baines hopeless, Baines letting his head drop, Baines "coming
clean."

113
CĂN PHÒNG DƯỚI TẦNG HẦM

Khi cánh cửa chính đã đóng lại, che khuất bố mẹ cậu ở bên ngoài, còn người quản gia mất hút
trong gian phòng khách ảm đạm nặng nề, thì Philip mới có cảm giác mình đang sống. Cậu đứng
giữa căn phòng dành riêng cho trẻ nhỏ trong biệt thự, căng tai lắng nghe tới khi tiếng chiếc taxi
chở bố mẹ cậu tắt hẳn trên đường. Họ đi du lịch hai tuần, để lại cậu cho hai cô giữ trẻ, thực ra
một cô vừa mới bị đuổi, một cô thì chưa tới làm. Cậu chỉ biết một thân một mình trong ngôi biệt
thự rộng lớn theo phong cách Trung cổ cùng với chú Baines thân thiết và bà Baines mà thôi.
Trong biệt thự lúc này cậu đi đâu cũng được, bước qua cánh cửa bọc nhung cách âm là
đến nơi chứa thức phẩm cho cả nhà hay đi xuống tầng hầm vào chỗ ở của vợ chồng người quản
gia. Cậu bé có cảm giác hân hoan lạ lẫm được khám phá căn nhà của chính mình vì giờ đây cậu
mặc tình muốn vào gian phòng nào tùy thích, tất cả đều trống, chẳng có ai. Dù vậy, nhìn vào
phòng khách vẫn có thể đoán được những ai đã đến đây: một hàng ống tẩu giắt cẩn thận trên giá
trong phòng hút thuốc, cạnh những chiếc ngà voi trang trí, bình đưng thuốc vấn bằng gỗ chạm
khắc tỉ mỉ, phòng ngủ treo rèm hồng thoang thoảng mùi nước hoa và lọ mứt đã hao hơn nữa mà
bà Baines chưa kịp cất đi để dùng riêng, nắp đàn dương cầm giữa phòng lên nước bóng loáng dù
chẳng mấy khi được dùng đến, mặt đồng hồ treo tường bằng sứ, những chiếc bàn nhỏ xíu kê để
căn phòng nhìn cho đẹp chứ chẳng có mục đích gì hơn và mấy món đồ bạc trang trí đó đây. Vậy
mà lúc nào cũng thấy bà Baines luôn tay bận rộn: kéo màn, phủ vải lên hết tất cả mấy cái ghế để
ngăn bụi.
“Ra khỏi chỗ này ngay cậu chủ Philip,” bà giương mắt nhìn cậu vẻ cáu bẳn, trong khi
chân bước thoăn thoắt, sắp xếp mọi thứ trong nhà về đúng chỗ, tỉ mỉ và không thể hiện chút xúc
cảm nào khi đang làm bổn phận của mình.
Nghe vậy bé Philip Lane lại xuống lầu một, cậu đẩy cánh cửa bọc vải nhung, đưa mắt
nhìn vào phòng chứa thức ăn, nhưng chú Baines không ở đó; thế là lần đầu tiên trong đời cậu rón
rén đặt chân lên bậc cầu thang dẫn xuống tầng hầm của biệt thự. Cậu lại thấy mọi giác quan sống
lại: nơi đây đúng là không gian sống. Cậu nhóc ngây ngô bảy tuổi vô cùng thích thú trước trải
nghiệm lạ lùng, mới mẻ này. Đầu óc trẻ thơ của cậu với bao ý tưởng chẳng ăn nhập gì nhau cứ
như một thành phố lần đầu đón nhận dư chấn của một cơn động đất xa xôi đâu đó. Cậu sợ sệt
nhưng quả thật chưa bao giờ thấy vui như thế. Mọi thứ có vẻ quan trọng với cậu hơn rất nhiều.
Chú Baines mặc chiế áo thun nối tay, đang ngồi đọc báo. Chú cất tiếng: “Vào đi Phil. Cứ
tự nhiên nha cháu. Chờ một lát cho chú làm nghi thức chào buổi sáng đã.” Nói đoạn, chú bước
tới chỗ tủ ly màu trắng được lau chùi sạch sẽ lấy ra một chai bia và nửa cánh bánh bông lan mặn,
rồi chép miệng bảo: “Giờ là mười một giờ rưỡi trưa nhe cậu nhóc, là lúc khai trương tủ rượu của
chú đấy.” Chú cắt bánh và rót bia. Bé Philip chưa bao giờ thấy chú tươi tỉnh như lúc đó, thoải
mái ra mặt, kiểu như người đàn ông được ở ngay trong chính căn nhà mình làm chủ.

114
Cậu bé đề nghị “Cháu đi mời bà Baines ăn với mình luôn nhé!” nhưng cậu thấy mừng khi
nghe chú Baines bảo đừng mời. Bà ấy bận mà. Bà ấy cứ thích bận bịu suốt, sao chú cháu mình
lại cắt ngang niềm vui của bà ấy chứ?
“Làm một hớp lúc bảy rưỡi sáng,” chú Baines vừa nói vừa tự rót một ly bia ‘là ăn thóc
vào thấy rất ngon mà cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe cả.’
“Thóc là sao chú?” cậu bé hỏi.
“À, kiểu nói dân vùng biển thời xưa ấy mà,” chú Baines giải thích. ‘Toàn kêu đồ ăn là
thóc cả.’
“Nhưng có phải là thóc đâu.”
‘À, cháu biết không, gọi vậy cũng đúng đấy, thóc đem đi nấu với dầu cọ. Rồi cho vào
thêm vài quả đu đủ rừng nữa.’
Philip phóng tầm mắt khỏi khung cửa sổ tầng hầm nhìn ra mảnh sân đá khô nẻ, chỉ thấy
thùng đựng nước tro và chân người đi tới đi lui chỗ cổng rào.
“Nơi đó có nóng không chú?”
“Ồ, chưa bao giờ thấy chỗ nào nóng như ở đó cả. Ý chú là không phải là cái nóng dễ
chịu, kiểu như mình đi dạo công viên hôm nắng to như thế này. Đúng ra là mình mẩy đổ mồ hôi
ướt nhẹp,” chú Baines nói tiếp, ‘đến nỗi mọi thứ dường như khô mục hết.” Chú lại cắt một lát
bánh để ăn, rồi bảo: “Vì không khí luôn có mùi thối rữa,” chú đảo mắt nhìn quanh không gian
tầng hầm nhỏ bé, liếc nhìn từ cái tủ ly sạch tinh tươm đến cái tủ rương bốn chân, ra vẻ quanh
mình rất trống trải, chẳng có chỗ nào che giấu bí mật của một người đàn ông. Vẻ mặt như hối
tiếc một điều đã đánh mất, chú lại uống một hơi bia.
“Sao bố lại đến sống ở đó?”
“Việc của bố cháu mà,” chú Baines giảng giải, “cũng như bây giờ sống ở đây là việc của
chú thôi. Nhưng mà hồi xưa chú cũng có việc ở vùng đó nữa. Việc của đàn ông ấy. Giờ kể thì
cháu chẳng tin, nhưng dưới tay chú từng chỉ huy những bốn mươi dân bản xứ nhe, họ chỉ việc
làm những gì chú sai bảo mà thôi.”
“Thế sao chú bỏ chỗ đó?”
“Chú cưới bà Baines.”
Philip cầm miếng bánh bông lan lên và nhai trệu trạo, ngó nghiêng khắp căn phòng. Tự
nhiên câu thấy mình cứ như người lớn, chẳng phụ thuộc ai và biết suy xét, nhìn nhận vấn đề. Cậu
hiểu chú Baines chuyện trò với cậu theo kiểu đàn ông nói chuyện với nhau. Chú chẳng bao giờ
gọi cậu là cậu chủ Philip như bà Baines, bà ấy không tỏ vẻ khúm núm trước mặt chủ thì lúc nào
cũng tỏ vẻ hách dịch với người khác.
Chú Baines là người từng trải, chú đã chiêm nghiệm rất nhiều thứ phía bên ngoài cổng
rào kia. Vậy mà giờ này chú ngồi đây bên ly bia, vẻ nhẫn nhục của kẻ bị lưu đày. Chú Baines
không một lời than vãn; chú đã chọn phận mình như thế, nếu phận chú gặp phải bà Baines thì
phải tự trách mình thôi.
Nhưng hôm nay – căn biệt thự hầu như trống trải hẳn, bà Baines ở trên lầu, chú chẳng có
chuyện gì làm – thế nên chú mới cho mình cái quyền được thể hiện chút chua chát.
“Nếu có dịp là chú sẽ quay về nơi ấy ngay.”
“Chú có bắn dân bản địa nào không?”
“Chú chưa bao giờ phải lên giọng dọa bắn ai cả,” chú Baines nói. “Đương nhiên lúc nào
cũng mang theo súng. Nhưng mình đâu có cần phải đối xử tệ với họ. Làm thế chỉ khiến họ thêm

115
ngốc nghếch mà thôi. Sao hả,” chú Baines cúi mái đầu điểm bạc xuống ly bia, thoáng lúng túng,
‘chú yêu mấy cô gái địa phương, không thể nào không yêu họ được. Họ cứ cười đùa suốt, luôn
nắm tay, họ thích đụng chạm cơ thể, thấy bình thường khi cảm nhận người thương yêu mình ở
ngay bên cạnh. Chuyện này chắc mấy người như mình ở đây không hiểu được đâu cháu; sao lại
có kiểu hai người cả ngày bên nhau không rời lạ vậy, mà là đàn ông trưởng thành đó nhe. Nhưng
có phải tình yêu gì đâu. Chẳng qua người như chúng ta không hiểu họ mà thôi.’
“Ăn vặt ngoài giờ,” giọng bà Baines đột ngột vang lên. “Cậu chủ Philip, biết mẹ cậu sẽ
nói gì không chứ?”
Bà bước xuống bậc thang vào tầng hầm, trên tay cầm lỉnh kỉnh mấy ống kem, thuốc mỡ
và một cục bột nhồi. “Baines, ông không nên khuyến khích cậu ấy như thế,” nói xong bà đặt
mình xuống chiếc gế bành đan bằng sợi liễu gai, hướng đôi mắt cáu bẳn, ti hí của mình vào hộp
son môi Coty, kem nền Pond, phấn má hồng Leichner, phấn bột Cyclax và kem se lông mặt hiệu
Elizabeth Arden, toàn những thứ mỹ phẩm bà đã lượm nhặt từ mấy quý bà đến nhà cậu chơi cuối
tuần qua.
Bà thong thả ném từng thứ một vào giỏ đựng giấy vụn, chỉ giữ lại hũ kem. ‘Toàn nói
chuyện tào lao với thằng bé thôi. Vào phòng trẻ đi, cậu chủ Philip, còn tôi sẽ đi dọn bữa trưa.’
Philip bước lên cầu thang về phía cánh cửa bọc nhung xanh. Bên tai cậu vẫn nghe giọng
bà Baines như cất lên trong ác mộng, chút tia sáng hắt ra từ khe cửa, tiếng rèm cửa sổ kéo lại, âm
thanh kim loại rít lên đầy quái gở, như át đi tiếng người nói chuyện trong phòng, nhưng cậu vẫn
nghe rõ mồn một tiếng nói sau lưng mình.
“Sao cứ tiếp tục cái kiểu đó, hả Baines, chiều chuộng thằng bé suốt rồi nó sanh hư. Đến
lúc ông lên nhà làm vài việc rồi đó,’ tiếc là cậu không nghe được câu trả lời của chú Baines. Đi
tới cánh cửa rồi, cậu đành phải mở ra, mặc chiếc quần soọc vải bông thô màu xám nhìn cậu như
con thú nhỏ lâu nay quen sống dưới hang sâu, giờ phải đặt chân vào sàn gỗ đầy bóng nắng, loáng
thoáng những tia sáng li ti bụi dù sàn nhà luôn được bà Baines đánh bóng, lau chùi đẹp đẽ.
Dưới hầm nghe như có gì đó bị vỡ, Philip buồn bã lên lầu về phòng trẻ. Cậu thấy tội
nghiệp chú Baines, trong đầu cậu bé chợt nảy ra ý nghĩ hai chú cháu sẽ sống vui vẻ dường nào
trong căn biệt thự trống trải này nếu bà Baines bận việc đâu đó, khuất hẳn tầm mắt họ. Cậu
chẳng muốn cả ngày chỉ biết làm bạn với bộ đồ chơi xếp hình Meccano, chẳng buồn đánh trận
giả với mấy chiếc xe lửa và đám lính chì, cậu ngồi vào bàn, tay chống cằm: cuộc sống cứ như
vậy. Đột nhiên cậu thấy mình phải có trách nhiệm với chú Baines, như thể cậu là chủ nhân của
toàn bộ căn nhà còn chú Baines là người hầu có tuổi xứng đáng được chăm sóc. Tình cảnh này
thì có thể làm gì hơn được; cậu kết luận ít nhất thì cậu cũng phải sống sao cho tốt.
Cậu bé chẳng ngạc nhiên khi thấy bà Baines tỏ vẻ rất dễ chịu trong bữa ăn trưa vì quá
rành kiểu bánh tráng lật mặt của bà. Đầu bữa bà leo lẻo ‘ăn thêm miếng thịt nhe, cậu chủ Philip,’
cuối bữa thì ‘Cậu chủ Philip, thử chút bánh ngọt pudding nữa đi, ngon lắm.’ Hôm ấy bà làm món
bánh đúng gu cậu, kiểu bánh pudding chỉ khi nào nhà có tiệc mới được thưởng thức, lại kèm theo
mấy chiếc bánh trứng đường, nhưng cậu nhất quyết chẳng đụng đến miếng thứ hai vì không
muốn bà coi đấy là kỳ tích làm bánh của mình. Bà là kiểu người cho rằng mọi bất công trên đời
đều có thể giải quyết bằng cách cho cái gì đó ngon ngon vào miệng là moi chuyện sẽ ổn.
Người thì lúc nào cũng chua ngoa, cáu kỉnh nhưng bà lại rất thích làm đồ ngot, chưa bao giờ
nghe ai trong nhà than thở thiếu lọ mứt hay mận ép khô cả; bà cũng thích ăn ngon và thường rắc
thêm đường tinh vào bánh trứng đường hay lọ mứt dâu. Cậu hé nhìn xuống qua khe nứt trên sàn
nhà. Cậu thấy trong cảnh tranh tối tranh sáng dưới tầng hầm, bà đang ngồi rây đường, từ tóc có

116
mấy hạt bụi li ti bắn ra còn chú Baines thì ngồi thu lu một chỗ ở bàn trước mặt là cái đĩa, im bặt
chẳng nói gì.
Philip lại thấy tinh thần trách nhiệm trỗi dậy. Chú Baines hẳn đã lường trước cảnh này, chú
ấy thất vọng ra mặt: mọi thứ đều hỏng cả. Cậu bé cảm nhận mình có thể chia sẻ nỗi thất vọng với
chú, hơn ai hết cậu hiểu rõ nỗi khổ trong lòng chú, điều chú hy vọng lại không bao giờ đến, một
lời hứa mà chẳng biết bao giờ mới được thực hiện, một cảm giác han hoan dần dần tàn lụi chỉ
còn lại sự buồn chán mà thôi. Cậu bảo: “Chú Baines này, chiều nay chú đưa cháu đi dạo được
không?”
“Không,” bà Baines lập tức lên tiếng, ‘không. Chú ấy không được đi dạo. Trong nhà còn
một đống đồ bạc phải lau chùi nữa đó.’
‘Lau chùi thì thời gian còn cả hai tuần nữa mà,’ chú Baines giải thích.
‘Làm trước, chơi sau.’
Bà Baines nói xong lại ăn thêm vài cái bánh trứng đường.
Chú Baines đặt muỗng nĩa xuống bàn, đẩy chiếc dĩa sang một bên. “Tức mình thật,” chú
sẵng giọng.
“Bớt đi,’ bà Baines đáp, ‘bớt đi. Ông còn dám đập đồ nữa không hả Baines? Tôi cấm ông
không được chửi thề trước mặt thằng bé nhe. Cậu chủ Philip, ăn xong rồi thì cậu cứ xuống trước
đi.”
Bà lấy nốt những miếng bánh trứng đường còn lại bên cạnh chiếc bánh pudding.
“Cháu muốn đi dạo,” Philip bảo.
“Cậu phải đi ngủ trưa.”
“Cháu muốn đi dạo.”
“Cậu chủ Philip,” bà Baines quát lên. Bà đứng dậy khỏi bàn, chiếc bánh trứng đường đang
ăn dở, bước về phía cậu bé, vóc người khô đét, đầy vẻ hăm dọa, vô cảm như lớp bụi trong căn
phòng dưới tầng hầm. “Cậu chủ Philip, cứ làm như cậu được bảo nhe.” Bà nắm lấy cánh tay cậu
bé, siết chặt, ánh mắt bực tức dò xét cậu với vẻ chăm chú khác thường. Trên đầu họ là tiếng bước
chân mấy cô nhân viên đánh máy đang lê bước nặng nề trở lại văn phòng sau giờ nghỉ ăn cơm
trưa.
“Tại sao cháu không được đi dạo chứ?”
Nhưng rồi Philip chùng giọng xuống; cậu bé thấy sợ và xấu hổ nhận ra mình đang sợ hãi.
Cuộc sống là vậy; một sinh lực mạnh mẽ kỳ dị ngoài tầm hiểu biết của cậu nhóc như đang lướt
qua căn phòng tầng hầm. Cậu thoáng thấy đống ly bể được quét gọn nằm trong góc cạnh giỏ
đựng giấy vụn. Cậu ngước mắt nhìn Baines cầu cứu, nhưng chỉ thấy được cảm giác thù hận; sự
thù hận tuyệt vọng, buồn phiền của người bị nhốt sau song sắt nhà tù.
“Sao không được chứ?” cậu gặng hỏi lần nữa.
“Cậu chủ Philip,” bà Baines bảo, ‘cậu cứ làm như được bảo thôi. Cậu đừng có nghĩ bố cậu
đi vắng là nhà nay không có ai mà – ”
“Bà dám la cháu hả?” Philip hét lên, cậu bỗng giật mình bởi Baines đột ngột chen vao, dù
chỉ dám nói nhỏ.
“Có chuyện gì mà bà ấy không dám cậu.”
“Cháu ghét bà,” Phlip bảo thẳng vào mặt bà Baines. Cậu vùng tay ra khỏi bà, chạy về phía
cửa, loáng cái đã thấy bà đứng chặn trước mặt. Tuy có tuổi nhưng bà ta rất nhanh nhẹn.

117
“Cậu chủ Philip,” bà gằn giọng, ‘cậu phải xin lỗi đó.’ Bà đứng ngay cánh cửa, người run rẩy
kích động. “Bố cậu sẽ làm gì nếu nghe được những lời cậu nói hôm nay?”
Bà đưa tay ra túm lấy cậu, da tay bà khô ráp, trắng xóa bột nổi, móng tay cắt sát. Cậu bé đã
kịp bước lùi lại, giữa hai người là chiếc bàn ăn. Đột nhiên cậu ngạc nhiên chưng hửng vì thấy bà
nhoẻn miệng cười. Mới lên mặt ngạo nghễ mà giờ bà đã tỏ vẻ tận tụy vô cùng: “Cứ đi đi, cậu chủ
Philip,” bà niềm nở bảo. “Tôi hiểu mình sẽ phải bận luôn tay trong thời gian bố mẹ cậu chưa về.”
Bà để ngỏ cửa, khi cậu đi ngang qua, bà còn vỗ vai cậu bông đùa: “Hôm nay tôi bận quá
không có thời gian đâu mà lo cậu. Tôi còn chưa phủ vải xong hết mấy cái ghế trong nhà nữa.”
Nghe vậy cậu thấy sao mình tự nhiên căm ghét tầng lầu của căn biệt thự đến thế, trước mắt cậu
hiện ra cảnh bà Baines đi phủ vải trắng lên bộ bàn ghế trường kỷ như đắp khăn liệm người chết.
Thế là cậu nhóc chẳng thèm lên lầu lấy nón, cậu cứ thế bước thẳng băng qua gian phòng
khách rộng lớn thẳng tiến vào con đường ngay trước nhà. Khi cậu ngó hai bên đường, cậu lại có
được cảm giác cuộc sống.

[2]
Những chiếc bánh ngọt phủ đường hồng bày trên khăn giấy, miếng thịt sườn, một lát xúc
xích màu đỏ nhạt, bên ngoài là lũ ong vo ve như những quả ngư lôi nhỏ xíu lao về ô kính nhà
hàng ven đường, cảnh tượng lạ lùg đó làm cậu bé Philip chú ý. Cậu đã đi qua nhiều vỉa hè nên
giờ chân thấy mỏi, cậu đã ngán việc cứ phải liên tục băng qua đường, lúc đầu là đi hướng này,
sau thấy mình nhầm đường thì phải đi chiều ngược lại. Bây giờ cậu gần về tới nhà rồi, quảng
trường nằm ngay cuối đường, còn nhà hàng này trông cũng rất tồi tàn. Dù vậy, cậu bé vẫn dí sát
mũi vào ô kính xem bên trong có bán kẹo hay không. Bất chợt, Philip nhận thấy giữa các kệ
bánh và thịt là chú Baines với vẻ rất khác. Cũng đôi mắt hơi lồi, trán hói, nhưng suýt nữa thì
Philip không nhận ra. Đây là một chú Baines vui vẻ, gan dạ trông như cướp biển được lên bờ, dù
nhìn kỹ thì vẫn tiềm ẩn dáng vẻ của chú Baines tuyệt vọng, khổ sở.
Philip chưa bao giờ thấy cô gái này, nhưng cậu nhớ chú Baines có một người cháu gái. Vóc
dáng gầy guộc, co ro, cô đang mặc chiếc áo khoác màu trắng. Philip nhìn cô chẳng hiểu có
chuyện giữa hai người là gì, cô như thuộc về một thế giới mà cậu chưa bao giờ biết đến. Đơn
giản là cậu không tự nghĩ ra câu chuyện về cô được, kiểu như cậu vẫn hay hình dung bác Hubert,
người thư ký làm bao lâu nay cho bố mẹ cậu, là ông Sậy vì người bác khô quắt lại, rồi bà Dudley
Nhăn nhó, ở tận thị trấn Penstaley, vùng Suffolk mỗi năm đến chơi nhà cậu có đúng một lần,
nhưng lúc nào cũng mang theo cây dù màu xanh và cái bóp tay đen cực to, cũng như bao nhiêu
câu chuyện khác cậu thầm tưởng tượng ra về những người hầu khác trong những căn nhà cậu
theo bố mẹ đến uống trà hay chơi đùa cùng họ. Đơn giản là cô gái này không giống như những
người cậu từng thấy trước đó. Cậu lại nghĩ đến nàng tiên cá, nữ thần Udine, thấy cô cũng chẳng
giống họ chút nào, rồi bao nhiêu nhân vật khác cậu đã biết qua các câu chuyện cổ cũng không
thấy ai như cô gái này cả. Cô gái cứ ngồi đó, thờ ơ nhìn miếng bánh màu hồng phủ kem lạnh, vẻ
lạ lùng như người chẳng may bị mất hết đồ, dán mắt vào mấy cái hũ kem dùng dở mà chú Baines
đã bày ra ngay trên mặt bàn giữa hai người.
Chú Baines từ năn nỉ, mong chờ, nài nỉ, rồi chuyển sang ra lệnh, cô gái thì nhìn tách trà,
mấy chậu sứ trang trí trước mặt và òa khóc. Chú Baines vội lấy khăn tay đưa qua bàn, nhưng cô
không lau nước mắt mà cứ siết chặt cái khăn trong lòng bàn tay, mặc cho lệ tuôn rơi. Cô chẳng
làm, chẳng nói gì cả, chỉ tỏ vẻ im lặng thách thức điều gì đó đang đe dọa cô nhưng cô chẳng
muốn nghe lời chú nói. Hai người đang yêu như đang khẩu chiến bên tách trà, tình cảnh đó với

118
cậu bé Philip đứng bên ngoài ô cửa kính bám bụi chung quanh là lũ oong vo ve, bên trong là
miếng thịt nướng ngon mắt, cậu nhóc cho rằng giữa hai ngươi đã xảy ra chuyện không hay.
Tò mò muốn biết nhưng cậu bé cũng chẳng rõ mình muốn biết cái gì. Cậu đi vào trong nhà
hàng, dừng ngay bậc cửa ra vào để nhìn cho rõ, chưa bao giờ cậu thấy mình tiếp xúc với thế giới
bên ngoài nhiều như thế, ở đây hầu như chẳng có ai che chở cho cậu cả; người lần đầu tiếp xúc
với thế giới bên ngoài sẽ thấy trải nghiệm đầu tiên làm mình xúc động vô cùng, thôi thúc và ảnh
hưởng sâu sắc. Cậu bé không bao giờ xóa khỏi ký ức hình ảnh ấy. Suốt một tuần câu quên khuấy
nó đi, nhưng rồi nó đã tác động toàn bộ cuộc đời khổ ải của cậu sau này cho đến khi cậu qua đời
trong tuổi già, giàu có mà đơn độc, người ta kể lại câu nói cuối cùng của cậu là: “Cô ấy là ai?”
Thắng lợi cuối cùng đã thuộc về chú Baines; vẻ mặt lộ rõ nét tự phụ, cô gái nhìn cũng hoan
hỉ. Cô lau nước mắt, mở nắp một hộp phấn, rồi cả hai nắm tay nhau trên mặt bàn. Chợt Philip bật
ra ý tưởng sẽ rất vui nếu cậu cứ đứng ở cửa, giả giọng bà Baines ngay lúc này hét gọi tên
“Baines” thật to.
Cậu vừa dứt tiếng thì gương mặt cả hai đã nhăn nhúm lại vẻ rất khó nói. Tiếng kêu của cậu
bé như thể làm người họ thu nhỏ lại, loáng cái thấy hai người không còn ngồi gần nhau nữa. Chú
Baines là người trấn tĩnh đầu tiên, chú phát hiện ra nơi cất lên tiếng gọi tên mình, nhưng với họ
rõ ràng đây không phải là trò đùa. Cứ như họ đã bị hỏng cuộc vui, không gì có thể cứu vãn được,
Philip thấy sợ hãi vô cùng. Cậu định nói với hai người: “Cháu không có ác ý đâu … ” cậu muốn
nói rằng mình rất quý chú Baines, rằng cậu chỉ muốn làm trò nhại bà Baines mà thôi. Nhưng cậu
phát hiện không thể nào đùa với bà Baines được. Bà ấy có phải là bác Hubert cây Sậy lúc nào
cũng giắt túi cây viết máy mũi nhọn hoắt và khăn lau ngòi đâu. Bà cũng chẳng phải là bà Dudley
Nhăn nhó. Đúng ra, bà là bóng đen ập đến khi đèn ngủ trong phòng cậu bị ngọn gió lùa qua cửa
sổ tắt phụt, bà là khối đất đá đen xì, cứng ngắc cậu từng thấy ở nghĩa địa giữa đông năm ngoái.
Cậu ấn tượng với hình ảnh đó bởi nghe có người nói sau lưng: “Kiểu này phải dùng khoan điện
thôi.” Bà là mớ hoa héo bốc mùi nằm trong kẹt tủ ở thị trấn Penstanley. Chẳng thể nào làm trò
với bà được. Đơn giản có bà trước mặt thì phải chịu đựng, bà đi rồi thì phải lập tức quên bà ngay,
kiềm nén mọi suy nghĩ về bà, ép chặt nó xuống đáy lòng mình.
Chú Baines bảo: “Là bé Phil ấy mà,” rồi vẫy tay gọi cậu vào, đưa cho cậu một chiếc bánh
kem màu hồng cô gái ban nãy chẳng thèm ăn, nhưng không khí trở nên gượng gạo, cậu ăn bánh
kem nhà hàng mà họng nghẹn lại như đang nhai bánh mì để khô lâu ngày. Cô gái lập tức bỏ đi;
thậm chí quên cầm theo hộp phấn. Trong chiếc áo khoác màu trắng đứng quay lưng về phía hai
chú cháu, mặt hướng ra đường, cô giống như miếng nhũ băng dựng ngay bậc cửa ra vào, rồi cả
người cô biến mất trong không gian buổi chiều bên ngoài.
Philip hỏi: “Cô ấy là ai thế? Cháu gái chú hả?”
“À, đúng rồi,” chú Baines đáp, ‘là thế đó, cô ấy là cháu gái của chú.’ Nói đoạn chú rót
những giọt nước cuối cùng trong ấm vào mấy chiếc lá trà khô cứng nằm ở đáy tách.
“Hay là mình uống thêm tách nữa nha,” chú Baines đề nghị.
“Uống tách trà cho vui nào,” chú nào vẻ tuyệt vọng, mắt nhìn chất lỏng màu vàng đậm rót
ra từ vòi ấm. “Hay là làm ly bia như buổi sáng đi Phil?”
“Chú Baines, cháu xin lỗi chú. Cháu xin lỗi.”
“Có phải lỗi cháu đâu Phil. À, mới đầu chú không thể nào tin tiếng kêu đó là của cháu, mà
cứ tưởng là bà ấy thật. Bà rình mò khắp mọi nơi.” Chú dùng ngón tay vớt hai cọng trà ra khỏi
chén, để lên mu bàn tay, một miếng là phiến lá mỏng ghép vào miếng còn lại là cuống lá. Chú
lấy tay còn lại vỗ vào chúng, miệng bảo: “Hôm nay,” cuống lá trà chệch khỏi chỗ, ‘ngày mai, thứ

119
tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật,’ nhưng phiến lá chẳng hề nhúc nhích, cứ ở yên một chỗ,
nó có vẻ như khô lại sau khi bị chú vỗ mấy lần, nhưng cứ ương bương nằm lì ra đó rất khó tin.
“Ai dai sức thì thắng thôi,” chú Baines kết luận.
Chú đứng dậy, trả tiền nước và cả hai bước ra đường. Chú Baines nói với cậu: “Chú không
muốn cháu nói không đúng sự thật. Nhưng thực ra không cần phải kể cho bà Baines biết là cháu
đã gặp hai chú cháu chú ở nhà hàng này nhé.”
“Đúng rồi,” Philip đáp, ra vẻ mình là thư ký Hubert - cậy Sậy, “cháu hiểu mà chú Baines.”
Tuy nhiên quả thực cậu nhóc chẳng hiểu gì; cậu thấy đầu óc mình cứ như trong bóng tối chẳng
hiểu được việc của người khác là sao.
“Chuyện cũng nhiêu khê lắm,” chú Baines bảo. “Giờ gần đến nhà mình rồi, chú không có
thời gian đâu mà suy nghĩ, cháu thấy đó. Chú phải đi gặp bà ấy nữa.”
“Chú có hở ra chút nào đâu,” chú nói, “Chú không còn trẻ. Chú phải xem coi cô bé có ổn
không.”
“Đương nhiên chú làm đúng mà, chú Baines.”
“Có dịp là bà Baines moi tin từ cháu đó.”
“Chú cứ tin cháu đi, chú Baines.” Philip lại nói bằng giọng khô khan, ra chiều quan trọng
mà cậu bắt chước thư ký Sậy. Ngay lúc đó, cậu chợt nghe tiếng chú Baines rất khác: “Coi chừng.
Bà ấy đứng ở cửa sổ theo dõi đó”. Bà đang đứng ở đó thật, ngước mắt nhìn ra chỗ họ, xuyên qua
rèm cửa bằng ren ở cửa sổ tầng hầm, vẻ mặt dò xét. “Mình có phải vào nhà không chú Baines?”
Philip hỏi, cảm giác như những lời nói dối sắp ép xuống dạ dày như thể cậu đã nhồi vào bụng
quá nhiều bánh pudding. Cậu bé nắm chặt cánh tay chú Baines.
“Cẩn thận,” chú Baines nhẹ nhàng đáp, “cẩn thận.”
“Nhưng mình có phải vào nhà không chú Baines? Vẫn còn sớm mà. Chú dắt cháu ra công
viên chơi đi.”
“Đừng đi bây giờ thì tốt hơn cháu à.”
“Nhưng cháu thấy sợ chú Baines ơi.”
“Có lý do gì mà cháu sợ chứ,” chú Baines đáp. “Có gì làm đau cháu đâu nào. Cháu chỉ việc
chạy lên lầu vào phòng trẻ. Còn chú sẽ vào phòng nói chuyện với bà Baines.” Nói xong chú vẫn
cứ đứng tần ngần ở ngay bậc thềm tam cấp bằng đá, cố tránh tầm mắt bà đang đứng nhìn ra sau
mảnh rèm. “Vào trong nhà ngay chỗ cửa đi Phil, rồi chạy lên lầu nhé.”
Philip không nấn ná ở sảnh nữa; cậu chạy thật nhanh, người cậu như trôi tuột đi trên sàn gỗ
hàng ngày được bà Baines lau chùi sáng loáng, rồi vọt lên lầu. Băng qua cửa phòng khách lầu
một, cậu bé thấy loáng thoáng mấy cái ghế đã được phủ vải; cả mặt đồng hồ bằng sứ chưng trên
bệ lò sưởi cũng được phủ vải như lồng chim hoàng yến. Khi cậu chạy qua, đồng hồ đánh mấy
tiếng, nhưng âm thanh nghe như nghẹn lại, trở thành một bí mật dưới tấm khăn lau bụi. Trên bàn
ăn trong phòng cậu đã được dọn sẵn bữa chiều: một ly sữa, miếng bánh mì phết bơ, chiếc bánh
quy, một miếng bánh pudding đã nguội không kèm theo bánh tráng đường. Cậu bé chẳng thấy
buồn ăn; cậu dỏng tai nghe xem tiếng chân bà Baines có đến phòng mình không, có ai nói
chuyện không nhưng căn phòng tầng hầm vẫn tuyệt nhiên im lặng; cánh cửa bọc nhung xanh
dường như đã ngăn cách cuộc sống của họ với bên ngoài. Cậu bé uống sữa, ăn bánh quy, chẳng
hề động đến phần thức ăn còn lại. Tức thì cậu nghe thấy tiếng chân rất nhẹ nhưng chắc của bà
Baines từng bước lên cầu thang: bà là người hầu rất giỏi mà, đi đứng nhẹ nhàng; bà cũng là
người đàn bà rất quyết đoán, bước đi của bà rất chắc chắn.

120
Tuy nhiên, bà chẳng nổi giận khi vào phòng cậu, bà lấy vẻ mặt xun xoe khi mở cửa buồng
ngủ trong phòng Philip – “Cậu đi dạo có vui không nào, cậu chủ Philip?” – rồi bà kéo rèm, đặt
lên đầu giường bộ pyjama cho cậu thay buổi tối, rồi quay ra bàn để dọn phần thức căn thừa cho
cậu. “Tôi mừng là Baines đã tìm được cậu ngoài phố. Mẹ cậu hẳn chẳng muốn con mình một
thân một mình ra ngoài như thế đâu.” Bà xem xét khay đựng thức ăn. “Hôm nay cậu không
muốn ăn sao, cậu chủ Philip? Sao cậu không ăn thử một miếng bánh pudding nhỉ? Tôi sẽ đi lấy
thêm ít mứt cho cậu ăn với bánh nhé.”
“Thôi, thôi, cháu cảm ơn bà Baines,” Philip bảo. “Cậu nên ăn thêm chút chứ,” bà Baines
đáp. Bà khịt mũi khắp phòng như chó đang đánh hơi. Cậu không lấy trộm cái hũ nào trong giỏ
rác nhà bếp chứ cậu chủ Philip?”
“Không ạ.”
“Đời nào cậu lại lấy. Tôi hỏi cho chắc ấy mà.” Bà vỗ nhẹ vào vai cậu, mấy ngón tay lập tức
lướt đến chỗ ve áo; bà gỡ ra mấy hạt đường kính màu hồng nhỏ xíu còn vương trên đó. “Ồ, cậu
chủ Philip,” bà thốt lên ‘té ra cậu chẳng thèm ăn là vì thứ này. Chiều giờ là cậu ra ngoài đường
mua bánh ngọt hả? Cho tiền tiêu vặt không phải là để mua mấy thứ này đâu nhe cậu.”’
“Nhưng cháu đâu có mua,” Philip cãi. “Không có.”
Bà nếm hạt đường bằng đầu lưỡi.
“Đừng dối tôi nhé, cậu chủ Philip. Tôi cũng như cha cậu thôi, không chấp nhận những lời
dối trá đâu.”
“Cháu không có, không có,” Philip cuống quýt bảo. “Họ cho cháu. Ý cháu là chú Baines
cho cháu,” nhưng ngay lúc đó bà chụp ngay lấy từ ‘họ’ vừa thoáng nghe bên tai. Bà đã có được
cái bà muốn; chắc chắn rồi, dù cậu còn chưa biết bà muốn cái gì. Philip bực tức, khổ sở, thất
vọng vì cậu không giữ được bí mật cho chú Baines. Lẽ ra chú ấy đừng nên tin tưởng cậu; chỉ có
người lớn mới biết giữ bí mật cho mình thôi; nhưng giờ đây bà Baines lại tin tưởng giao cho cậu
một bí mật khác.
“Để tôi cù tay cậu là biết ngay cậu có biết giữ bí mật hay không ấy mà.” Nghe vậy, cậu vội
giấu ngay hai tay ra sau; cậu không muốn bà chạm đến chúng. “Bí mật này chỉ tôi với cậu biết
thôi nhé, cậu chủ Philip, tôi biết hết chuyện hai người bọn họ đó cậu. Chắc cô bé đó đi uống trà
với ổng phải không?” bà hỏi thăm dò.
“Sao không uống trà với chú ấy được chứ?” cậu bật lại, ý thức cùng chú Baines chịu trách
nhiệm việc hồi chiều trỗi dậy, đè nặng tâm trí cậu nhóc, phải giữ bí mật cho bà trong khi cậu
không giữ được bí mật cho chú Baines khiến cậu thấy cuộc sống thật bất công, cậu vô cùng khó
chịu về điều đó. “Cô ấy dễ thương mà.”
“Cô bé dễ thương hả?” Bà Baines nhắc lại giọng đầy cay đắng, một âm hưởng mà cậu chưa
bao giơ được nghe thấy ở bà.
“Cô ấy là cháu gái của chú đó.”
“Ông ấy bảo thế à?” bà Baines gõ nhẹ vào lưng cậu như thể đang dùng cây chổi lông gà
đánh nhẹ vào mặt đồng hồ. Bà cố ra mặt vui vẻ. “Tên dê già đáng ghét. Cậu đừng nói với lão ấy
là tôi biết chuyện nhé, cậu chủ Philip.” Bà đứng bất động ngay giữa bàn ăn và cửa phòng, ra vẻ
suy nghĩ đăm chiêu, như đang toan tính điều gì. “Hứa với tôi là cậu không hé môi nhe. Tôi sẽ
cho cậu bộ đồ chơi xếp hình Meccno mới tinh luôn, cậu chủ Philip …”
Cậu quay lưng lại phía bà, cậu không hứa, nhưng cậu cũng sẽ không nói gì. Cậu chẳng liên
quan gì đến bí mật của họ cả, cùng với các trách nhiệm mà họ cứ bắt cậu phải gánh. Cậu băn
khoăn không biết có quên được mọi chuyện hay không. Chiều nay cậu đã được đón nhận thực tế

121
cuộc sống quá mức cậu muốn rồi, giờ cậu thấy sợ hãi. “Một bộ đồ chơi Meccano phiên bản 2A
nhe cậu chủ Philip.” Cậu sẽ chẳng bao giờ mở nắp hộp xếp hình ra nữa, chẳng bao giờ xây dựng
hay tạo ra thứ gì trong quảng đời còn lại, chỉ biết làm một người sưu tầm đồ chơi xếp hình không
chuyên, chết vì già khi gần bảy mươi tuổi. Vốn liếng cuộc sống của ông lúc lâm chung không gì
khác hơn là ký ức về giọng nói hiểm độc của bà Baines chúc cậu ngủ ngon đêm đó và tiếng chân
nhẹ nhàng nhưng dứt khoát của bà xuống tầng hầm, cứ dần xa mãi.

[3]
Ánh nắng len qua rèm cửa, chú Baines đang hí húi khắc gì đó lên bình đựnng nước bằng
nhựa góc phòng. “Chiến thắng rồi, chiến thắng rồi” chú cứ nhắc đi nhắc lại. Rồi chú ngồi xuống
cuối giường Philip, chép miệng: “Chú xin long trọng tuyên bố bà Baines đã có lệnh triệu tập. Mẹ
bà ấy sắp chết. Ngày mai bà Baines mới về.”
“Sao chú gọi cháu dậy sớm thế?” Philip càu nhàu. Cậu bực tức nhìn chú Baines, cậu chẳng
muốn dính dáng gì đến nhà họ nữa, vì hôm qua cậu đã biết hậu quả ra sao rồi. Nhưng cậu chột
dạ, người ở tuổi như chú Baines sao lại có lúc tươi tỉnh như thế nhỉ? Nhờ cảm giác đó, một người
trưởng thành mới biết mình là con người vì đời người thì phải có niềm vui. Khi thấy người lớn
trước mặt mình có điệu bộ như trẻ con nhường ấy, chắc chắn đứa trẻ nào cũng sẽ dễ dàng bước
vào thế giới người lớn đó. Philip thầm thắc mắc sao nhìn chú bây giờ giống hệt cảnh cậu mới
nằm mơ đến thế: mụ phù thủy bị dồn vào góc tường, người đàn ông đối mặt, tay lăm lăm con
dao. Cậu bé lại rên rỉ, giọng ngái ngủ: “Trời chưa sáng nữa mà chú,” dù thường ngày cậu rất mến
chú, thấy chú vui vẻ là cậu cũng vui theo. Trong suy nghĩ của cậu bé ngây thơ, cuộc sống sao
vừa đáng sợ lại vừa thu hút lạ.
“Chú muốn hôm nay thật dài thôi cháu,” chú Baines giải thích. “Bắt đầu bây giờ là đúng lúc
nhất đó.” Rồu chú kéo rèm che cửa sổ lại như cũ. Chú bảo: “Chuyện cũng hơi rắc rối một chút.
Con mèo cái cứ ra ngoài cả đêm. Cái tật bà ấy là thế. Cứ rình mò khắp nơi trong nhà bới lông tìm
vết. Rồi cứ luôn miệng lẩm bẩm, nào là ai chưa giao sữa, sau đó đi giũ giường chiếu trong phòng
dành cho khách. Hồi xưa sống ở biển chú cũng hay nghĩ: cứ thấy có người sáng ra giũ giường
chiếu là thấy con mèo đi về nhà. Hôm nay mới thấy câu đó linh thật. Y như lúc chú sống ở châu
Phi vậy. Thường ngày thì ai mà nghĩ xem mình có gì. Cứ sống là được miễn đừng có yếu đuối.”
Chú đặt một đồng xu xuống cạnh bồn rửa mặt. “Phil ơi, cháu thay đồ ngủ ra rồi đi mua tờ Thư
báo cho chú ngay chỗ xe ba gác góc đường nhe. Chú sẽ lo làm món lạp xưởng.”
“Lạp xưởng hả?”
“Thì lạp xưởng chứ gì nữa,” chú hoan hỉ bảo. “Bữa nay chú cháu mình ăn mừng nhe.” Thế
là chú ăn mừng ngay từ bữa điểm tâm, vẻ bồn chồn, nhưng liên tục cười đùa, chú thể hiện niềm
vui pha chút căng thẳng rất lạ mà cậu bé Philip không thể nào hiểu nổi. Chú Baines liên tục nhắc
đi nhắc lại hôm nay sẽ là một ngày dài vô tận, bấy lâu nay chú từng mong đợi có một ngày dài
như hôm nay: cả đêm qua chú cảm nhận được sự khát khao bỏng cháy bừng lên trong người như
cái nóng khiến người túa mồ hôi nhễ nhại ở vùng biển chú từng sống, đến mức chú phải đi thay
áo, người tưởng như lên cơn sốt, cứ vậy nằm vật ra giường bất kể mồ hôi đang tuôn như tắm,
thầm hy vọng đến ngày dài này, còn con mèo cái cứ rình mò chung quanh, vẻ bí ẩn, sau đó mới
sáng sớm là đi giũ giường chiếu. Chú Baines dựng tờ Thư báo tựa vào bình pha cà phê ngay
trước mặt, cao giọng đọc mục bản tin. Chú nói: “Nghe tin nè cháu, bà Cora Down có người
chồng thứ tư.” Có vẻ chú xem đó là điều thú vị, nhưng ngày dài của chú không phải là ngồi nhà
đọc báo, mà là đi công viên, coi đua xe, được xem ngài Arthur Stillwater lướt đi ngay sát hàng
rào đường đua. Chú bật mí: “Thời trước chú được ăn nhà hàng một lần với nhân vật nổi tiếng

122
này, ở thành phố Freetown khi ngài còn giữ chức quận trưởng.” Sau đó, hai chú cháu sẽ vào
quán Góc Phố ăn trưa, chú nói thêm sắp xếp như vậy là vì Philip chứ thực ra chú chỉ muốn làm
một ly bia đen nhâm nhi món đĩa sò huyết tại quán bar York mà thôi. Buổi chiều hai chú cháu sẽ
đi sở thú, kết thúc là bắt xe buýt về nhà khi ánh trời chiều đã tắt. Cuối ngày những làn gió đầu
thu cũng đã nổi lên trong các tán lá ở công viên tạo ra âm thanh xạc xào, mấy chiếc xe hơi của
giới nhà giàu cũng lên đèn đi dạo phố đêm, nhìn qua kính chắn gió vẫn thấy le lói ánh nắng cuối
ngày. Chú Baines chẳng ghen tị với cả, bà Cora Down được lấy tới bốn ông chồng cũng mặc,
hay những nhân vật báo chí đưa tin như ngài Arthur Stillwater hay nhà quý tộc Sandale – những
tên tuổi từng thăng tiến lẫy lừng trong quân đội nay đột nhiên phải về vườn thì cũng chẳng là ai
với chú – chú Baines chẳng còn việc gì làm mà có lẽ cũng không muốn coi báo nữa. “Chú nhắc
lại, đừng bao giờ để chú thấy cháu đụng vào cái thứ đen ngòm ấy nha. Chú Baines của cháu đây
đã từng sống cuộc đời của một người đàn ông đúng nghĩa nên chú biết hết mà.” Mọi người trên
xe buýt nghe chú lớn tiếng bảo cậu như vậy thì ai nấy đều bất giác bịt tai lại.
“Thế chú có bắn người ta không?”. Nghe Philip hỏi thế, chú Baines ngả đầu ra sau, nghiêng
nghiêng vành nón quản gia màu đen của mình khi chiếc xe buýt đi vào vòng xuyến quảng
trường, nơi có đài tưởng niệm Trọng pháo.
“Có phải mất công suy nghĩ gì đâu, mình bắn để diệt kẻ thù mà cháu,” chú cao giọng khoe,
sau lưng mình Philip thấy hình ảnh pho tượng người lính bên khẩu pháo lùi xa dần, dù cậu vẫn
thấy được những chi tiết như chiếc nón cối, áo khóa nhà binh có vẻ nặng nề, mũi súng chúc
ngược xống đất và bàn tay người lính đặt sát hai bên người.
“Thế chú có súng lục không?”
“Có chứ,” chú đáp. Chung quanh trộm cắp như rươi thế sao mình không cần súng hả cháu?
Khẩu khí này mới đúng là chú Baines cậu bé Philip vô cùng yêu quý: không phải là chú Baines
ngân nga mấy bài hát trong nhà, lúc nào cũng có vẻ vô lo, mà là chú Baines đầy trách nhiệm với
cuộc đời mình, chú Baines đang bị giam cầm vẫn sống đúng cuộc đời đàn ông của mình.
Lúc ấy, trong trí tưởng tượng của cậu nhóc, đoàn dài xe buýt đổ ra từ trạm trung tâm
Victoria chẳng khác nào đoàn xe danh dự hộ tống anh hùng Baines trở về nhà trong chiến thắng
khải hoàn. “Bốn mươi người da đen một tay chú cai quản hết,” và gần tới bậc thềm nhà mình cậu
bé nhận ra phần thưởng xứng đáng đang chờ đợi vị tướng, tình yêu thương trong cảnh hoàng
hôn.
“Cháu gái chú đó,” Philip bảo, cậu nhận ra ngay chiếc áo khoác trắng quen quen bữa qua,
nhưng mặt cô gái không có vẻ gì vui cả. Cô làm cậu thấy sợ cứ như gặp phải một con số xui xẻo;
suýt nữa thì cậu bé bật mí cho chú Baines biết những gì bà Baines đã căn dặn chú khuya qua;
nhưng chú có thèm để ý chuyện gì khác nữa đâu, lúc ấy, chú Baines chỉ muốn mặc kệ mọi thứ
mà thôi.
“À, vậy thì” chú tằng hắng, “chẳng có gì lạ nếu cô ấy ăn tối với mình cháu nhỉ.” Nhưng rồi
chú bày ra một trò chơi, giả vờ hai người không quen biết cô gái, cứ vậy đi vào căn phòng ngầm
ngay dưới bậc tam cấp. ‘Chú cháu mình cứ ở đây thôi,’nói đoạn chú kéo bàn dọn món ăn, đĩa lạp
xưởng đã nguội lạnh, một chai bia, một chai rượu gừng, và một chai vang đỏ. “Ai cũng có đồ
uống hết nhé,” chú hoan hỉ bảo. “Giờ cháu chạy lên lầu đi Phil xem coi nhà mình có thư không
nhé.”
Cậu bé Philip chẳng thích gì cảnh căn nhà tối ù lúc chạng vạng khi đèn chưa được bật. Cậu
hấp tấp bước lên cầu thang. Cậu chỉ muốn quay trở lại chỗ chú Baines càng sớm càng tốt. Không
gian phòng khách thật im ắng, những bóng mờ hắt ra chung quanh dường như muốn bắt cậu xem
điều gì đó cậu chẳng muốn để mắt tới.

123
Tiếng bì thư, gói bưu phẩm bị xổ ra kêu xột xoạt, có người gõ cửa. “Nhân viên nhà nước
đây. Mở cửa đi chủ nhà ơi!” Tiếng bánh xe bò lăn ngoài phố. Chợt đầu cậu bé bị va vào cột nhà
đau điếng. Cộp, cộp … tiếng chân người bưu tá xa dần. Philip gom mấy lá thư lại. Chợt lại hiện
ra hình ảnh lưới mắt cáo như cửa lưới trong cửa hàng đồ kim hoàn. Sao có thể quên được gương
mặt người cảnh sát khi cậu hé mắt nhìn buổi tối đó. Cậu bé hỏi người vú em: “Chú ấy đang làm
gì thế?” Cô bảo: “Thì xem mọi chuyện có ổn không ấy mà,” nghe vậy, trong đầu cậu bé lại hiện
ra hình ảnh rất nhiều điều có thể không ổn. Cậu bé chạy đến cánh cửa bọc nhung, tới cầu thang.
Cô gái đã xuống phòng, chú Baines đang hôn cô ấy. Người cô tựa hẳn vào chiếc bàn trang điểm,
như nín thở.
“À Phil, đây là chị Emmy.”
“Có thư nè, chú Baines.”
Chú Baines bảo: “Emmy, là bà ấy.” Nhưng chú không bóc thư. “Chắc chắn là bà ấy sắp về
rồi.”
“Thì mình cứ ăn tối đi, có sao đâu,” Emma gạt phăng. “Sao bà ấy ngăn được.”
“Đúng là chưa biết bà ấy rồi,” chú Baines đáp. “Mẹ kiếp, chẳng có gì được yên cả. Vậy mà
hồi xưa tui từng là đàn ông đó,” rồi chú xé phong bì.
Philip giục: “Cho cháu ăn trước được không?” nhưng chú Baines nào nghe. Vẻ mặt bất
động của chú giống như những vị tai to mặt lớn khi đang xử lý giấy tờ quan trọng: biết là phải
viết thư cảm ơn đã, đừng chờ đến khi gặp mặt mới nói, cứ như viết thư thì không nói dối được.
Nhưng cậu bé Philip thì hiểu rành thủ tục này, cậu từng nghệch ngoạc mấy dòng cảm ơn trên mặt
giấy gởi cho Dì Alice đã tặng cậu gấu bông, thật tội, dì chẳng nhớ cậu từng tuổi này rồi ai lại
chơi gấu bông nữa. Câu chữ cũng biết nói dối đấy, có điều là nghe cứ như thực. Từ ngữ cứ nằm
lì trên giấy trắng như là bằng chứng chống lại ta: chúng khiến ta còn tầm thường hơn cả những
lời nói dối trá.
“Bà ấy bảo đến tối mai mới về được,” chú Baines bảo. Nói rồi chú khui rượu, kéo ghế, lại ra
hôn Emmy vẫn đang đứng dựa bàn trang điểm.
“Không được làm thế,” Emmy nói, “có thằng bé ở đây mà.”
“Thì nó cũng phải học hỏi chứ,” Baines, “nó cũng như chúng mình mà thôi,” rồi chú gắp
cho cậu bé Philip đến ba miếng lạp xưởng. Chú chỉ lấy cho mình một khúc, bảo không đói,
nhưng khi Emmy nói cũng không đói là chú đứng dậy, vòng ra sau lưng ghế cô ngồi ép cô phải
ăn cho bằng được. Chú ra vẻ ngại ngần, cử chỉ có phần hơi lóng ngóng trước mặt cô, chú Baines
còn ép cô uống chút vang đỏ vì theo lời chú, cô cần phải làm người lớn; chú không chấp nhận
bất kỳ một lời từ chối nào. Nói hùng hổ vậy thôi, chứ khi chạm vào người cô, những ngón tay
của chú Baines sao lại có vẻ nhẹ nhàng dù có chút vụng về, cứ như chú sợ làm vỡ một thứ gì đó
rất mong manh và chú cũng chưa biết cách xử lý những thứ thanh tao nhẹ nhàng là phải thế nào.
“Thế này còn ngon hơn cả uống sữa với bánh quy chứ nhỉ?” “Dạ,” Philip đáp, nhưng cậu bé
thấy sợ, sợ cho chú Baines lẫn cho chính mình. Cứ cắn một miếng thịt, uống một ngụm soda
gừng vào miệng là cậu lại thấy hiện ra câu hỏi, chẳng biết bà Baines sẽ nói gì nếu biết có bữa ăn
này; cậu chẳng thể nào hình dung ra nổi; ở người bà Baines có một kiểu cay đắng, giận dữ sâu
thẳm không thể nào cảm nhận hết được. Cậu hỏi: “Tối nay bà ấy không về ạ?”. Ty nhiên khi cậu
vừa mới dứt lời thì họ cứ nghĩ không khí trong nhà cứ như bà ấy chẳng đi đâu xa cả; bà đang ở
trong căn phòng tầng hầm cùng với cả ba người, khiến cho họ cứ kéo dài bữa ăn ra mãi, trò
chuyện lớn tiếng hơn, uống nhiều rượu hơn, như thể mong bà cho thêm thời gian trước khi bà nói

124
ra những lời đích đáng thẳng mặt họ. Thực sự chú Baines có hạnh phúc đâu; chẳng qua là chú
ngắm nhìn hạnh phúc ở cự ly quá gần thay vì chọn cách tận hưởng từ xa.
“Đúng rồi,” chú khẳng định, “mai bà ấy mới về tới.” Chú không thể nào nhắm mắt làm ngơ
trước hạnh phúc được. Chú huyên thuyên cười đùa như những người đàn ông khác khi cao hứng,
chú cứ hay nhớ lại thời gian từng số ở vùng biển cứ như đó là lý do duy nhất cho chú một chút
ngây thơ trong đời. Nếu sống ở London, thì tâm hồn chú sao có thể giữ được sự trong sáng đó
được, vẻ ngây thơ lúc này dường như đã trở thành vẻ dịu dàng. Đưa mắt nhìn chiếc bàn trang
điểm màu trắng, mấy cái ghế sạch sẽ xếp gần đó, chú bảo, “Nếu mà có em, Emmy, thì hẳn chỗ
này sẽ giống như gia đình.” Chú nói vậy chứ cậu bé thấy căn phòng cũng đâu đến nỗi nào; thì
đúng là nhìn kỹ ở góc nhà có một ít bụi đất, bộ muỗng nĩa bằng bạc cần đi đánh bóng lại, tờ báo
chú đọc sáng nay vứt bừa trên một cái ghế gần đó. “Thôi giờ cháu nên đi ngủ nhe Phil; cả ngày
dài mệt rồi.”
Họ chẳng để cậu phải tự mò mẫm xuyên qua bóng tối bao phủ toàn căn biệt thự tự tìm
đường về phòng. Họ đi cùng cậu, bật đèn, cầm đèn pin rọi cho cậu mà hai người vẫn nắm tay
nhau. Cứ thế cả ba người đẩy lùi bóng tối từng tầng lầu một. Đi ngang mấy cái ghế phủ khăn che
bụi họ trò chuyện rất khẽ. Họ nhìn cậu thay quần áo ngủ, không bắt cậu phải đi rửa mặt hay đánh
răng gì cả, rồi họ nhìn cậu leo lên giường, bật đèn ngủ lên cho cậu rồi đi ra, để lại cánh cửa khép
hờ sau lưng. Dỏng tai lên, cậu bé vẫn nghe được giọng họ vọng lên từ cầu thang, thân mật cứ
như mấy người khách cậu thường nghe lỏm cố nán lại trò chuyện với nhau tại các bữa tiệc tối
trong khi chân vẫn ung dung bước xuống lầu, chào tạm biệt. Dù ở đâu thì họ vẫn có cảm giác
thân thuộc với nhau, họ ở đâu thì chỗ đó là gia đình. Cậu bé chợt nghe có tiếng cửa mở ra, tiếng
đồng hồ ngân lên báo giờ, cậu vẫn nghe được giọng họ trò chuyện rất lâu, thế nên cậu đinh ninh
họ chưa đi xa hẳn và nhờ thế mà cậu thấy an tâm. Giọng họ không hề giảm bớt âm lượng, mà
đơn giản là hai người ra ngoài, và cậu bé đinh ninh họ đang ở đâu đó bên ngoài không hề rời xa
cậu, rồi chắc là cả hai cùng nhau im lặng sau một cánh cửa một căn phòng trống nào đó trong
nhà, rồi cả hai buồn ngủ hệt như cậu thấy buồn ngủ sau cả ngày dài.
Cậu bé trút ra một hơi thở dài vẻ mãn nguyện, băn khoăn tự nhủ biết đâu không khí êm đềm
thế này cũng là cuộc sống. Thế rồi cậu thiếp đi và thấy một giấc một cơn mê đầy kinh hoàng,
không thể nào thoát ra ùa đến bủa vây cậu: một ngươi đàn ông đôi nón ba màu đến đập cửa đọc
lệnh bắt giam, một cái đầu người đầy máu me nằm trong giỏ để trên bàn bếp, một bầy chó sói
Siberia lẻn đến từ bốn phía. Giữa khung cảnh đầy kinh hoàng ấy, cậu bé bị trói chặt chân tay,
chẳg thể nào nhúc nhích một phân, lũ chó cứ chực sán số vào cậu, hồng hộc thở. Cậu bé mở
choàng mắt ra, thấy ngay bà Baines trước mặt, mái tóc muối tiêu của bà xổ tung thành những lọn
dài rủ lòng thòng xuống người cậu, chiếc nón trên đầu bà lệch hẳn sang một bên. Một chiếc kẹp
tóc của bà bị rớt, rơi ngay trên gối cậu, một sợi chỉ có mùi mốc meo đưa ngang miệng cậu. Bà thì
thào hỏi: “Chúng nó đâu? Chúng nó ở đâu hả?”

[4]
Philip kinh hoàng nhìn bà thật kỹ. Bà Baines dường như thở không ra hơi như thể nãy giờ bà đã
cố hết hơi sức lục tìm trong tất cả các căn phòng trống trong tòa biệt thự, lật tung lên cả những
khăn vải phủ che bụi trong phòng khách.
Mái tóc bạc của bà rối bời, bộ váy đen thường ngày cài nút kín đến tận cổ họng, bà dùng
găng tay màu đen bằng vải bông, nhìn bà giống mấy mụ phù thủy hằng đêm hiện ra ám ảnh cậu
trong mơ đến mức cậu quá sợ chẳng nói chẳng rằng. Bà phà ra hơi thở rất hôi.

125
Bà gắt lên, “Con bé đó ở đây, cậu đừng chối tôi là nó không ở đây nhe.” Mặt bà vừa in
nét độc ác lẫn khổ sở rất khác thường; bà luôn muốn ‘làm’ cho người khác, nhưng sao lúc nào bà
cũng chịu khổ thế này. Nếu hét lên được thì bà sẽ cảm thấy được bớt đau, nhưng bà chẳng dám
làm vậy: như thế có khác nào báo động cho chúng nó biết. Bà lấy giọng ngọt ngào quay trở lại
giường, cậu nhóc nằm cứng đờ nghe tiếng bà thì thầm trong bóng tối mờ mờ: “Tôi đâu có quên
bộ đồ chơi xếp hình đã hứa mua cho cậu đâu. Ngày mai cậu sẽ có bộ đồ chơi mà, cậu chủ Philip.
Tui với cậu có chung bí mật đó, phải vậy không nào? Cậu nói ngay cho tôi biết chúng nó ở đâu
coi.”
Cậu nhóc không thể nào cất tiếng. Nỗi sợ hãi lan khắp người cậu bé, trói chặt cậu lại như
trong ác mộng ban nãy. Bà lại lấy giọng năn nỉ: “Nói chuyện với bà Baines nào, cậu chủ Philip.
Cậu thương bà Baines bao năm nay ở với gia đình cậu mà, phải không cậu?” Thế thật quá sức
chịu đựng của cậu bé; Philip sợ bà quá không mở lời được, nhưng miệng cậu vẫn có thể nhăn
nhó đầy vẻ phẫn nộ khinh tởm, vẻ vô cùng khó chịu cậu quay mặt ra chỗ khác để tránh cái bóng
dáng đầy bụi bặm, dơ bẩn của bà.
Giọng bà rít lên sát bên tai cậu, “Coi thường hả? Tôi sẽ mách bố cậu. Tôi sẽ giải quyết
với cậu khi nào tìm ra chúng nó cái đã. Cậu giỏi mà; để tôi xem cậu giỏi cỡ nào nhe.” Tức thì
ngay lúc đó, bà đứng im nghe ngóng. Một miếng ván trên sàn nhà dưới lầu phát ra kêu cót két,
một lát sau, trong khi bà đang cúi rạp người lắng nghe ngay đầu giường ngủ của Philip, vọng đến
tai cậu bé là tiếng thì thầm của hai người đang rất hạnh phúc và ngủ bên nhau sau cả một ngày
dài. Dưới ánh sáng đèn ngủ cạnh gương, bà Baines thoáng nhìn thấy qua tấm kính phản chiếu
hình ảnh mình, vẻ đau khổ, độc ác run rẩy, già nua bụi bặm khắp người, chẳng một chút sinh khí.
Bà thút thít mà ánh mắt ráo hoảnh, chỉ nghe từ bà thoát ra một âm thanh khô khốc nghẹn ngào,
thực ra cái độc ác của bà là một kiểu kiêu hãnh giúp bà vững bước trong cuộc sống; đó là phẩm
chất tốt nhất ở bà, không có nó bà chẳng qua chỉ là một người đàn bà đáng thương mà thôi. Bà
nhón chân rón rén ra ngoài, lần mò tìm đường tới đầu cầu thang, bước xuống cầu thang thật nhẹ
nhàng đến mức người đứng sau cửa phòng đã đóng chặt chẳng bao giờ nghe được tiếng bà. Sau
đó là im lặng hoàn toàn, lúc ấy Philip mới có thể cử động được. Cậu co hai đầu gối lên, ngồi dậy;
chỉ muốn được chết đi cho thoát nợ. Thật chẳng công bằng chút nào, một bức tường lại mọc lên,
tách biệt thế giới của cậu và thế giới của họ, thậm chí lần này nó còn tồi tệ hơn cả cảm giác hớn
hở cậu buộc phải gồng mình chia sẻ như thể cậu cũng rất vui khi được hòa nhập với những người
lớn chung quanh; lần này cậu nhận thấy nó lại là một thứ cảm giác rất mãnh liệt chuyển động
trong nhà nhưng cậu chẳng thể nào hiểu được cụ thể nó là gì.
Thật phi lý quá, nhưng hôm nay cậu đã mang ơn chú Baines rất nhiều: được đi sở thú,
uống soda gừng, lại còn nguyên một chặng xe buýt về nhà thay vì cuốc bộ. Thậm chí chú bày ra
những món ăn bữa chiều là cũng để cậu vui. Nhưng cậu bé thấy hoảng sợ; dường như cậu chạm
vào một vật thể cậu từng trải nghiệm trong mơ; cái gì đó như đầu người chảy máu, bầy sói đói,
rồi tiếng gõ cửa dồn dập. Cuộc sống sao ập đến với cậu bé vô cùng tàn bạo quá, ta chẳng thể nào
trách móc cậu nếu như sáu mươi năm nữa trôi qua mà cậu vẫn nhớ như in ký ức kinh hoàng về
hôm nay. Cậu bước xuống giường. Theo thói quen cậu bé xỏ chân vào dép lê, từng bước thật nhẹ
về phía cửa. Đầu cầu thang thực ra không tối lắm vì màn cửa sổ hôm đó đã đợc tháo đi hết cho
mấy người ở lau chùi cửa sổ. Qua song cửa sổ trên cao ánh đèn đường vẫn hắt vào nhà. Cậu thấy
bà Baines đặt tay lên núm xoay cửa căn phòng tự bao giờ; bàn tay bà xoay núm cửa rất từ từ, cẩn
thận. Thấy cậy, cậu hét lên thật to: “Chú Baines ơi, chú Baines!”
Bà Baines quay phắt người lại, thấy cậu bé còn mặc nguyên bộ pyjamas co rúm người
đứng ngay cạnh tay vịn cầu thang. Cậu trông có vẻ vô cùng tuyệt vọng, thậm chí còn đáng
thương hơn cả chú Baines nữa. Vừa nhìn thấy cậu là phẩm chất ưu tú nhất ở bà Baines, tính độc

126
ác đã trỗi dậy ngay, bà tức thì lao lên cầu thang. Kể như cơn ác mộng hồi đêm lại ập xuống
người cậu, cậu đứng đó cứng đờ cứ như toàn thân bị trói chặt, chân tay không thể nào nhúc
nhích, người cậu chẳng còn tí can đảm nào nữa cả, thậm chí miệng cậu cũng không thể phát ra
một tiếng rên.
Nhưng tiếng hét đầu tiên của Philip đã làm chú Baines bật dậy, ào ra ngoài gian phòng
đẹp nhất dành cho khách nán lại biệt thự qua đêm, chú chạy còn nhanh hơn cả bà Baines nữa. Bà
chưa kịp tới đầu cầu thang thì chú Baines đã kịp túm lấy hông bà, Bà giương bàn tay đang đi
găng đen bằng vải bông tát thẳng mặt chú, thế là chú cắn lại. Còn thời gian đâu mà suy nghĩ nữa,
chú đánh bà tới tấp như thể kẻ lạ đột nhập vào nhà, còn bà chống trả với sự căm hận có lý do
chính đáng. Bà sẽ dạy cho cả lũ này một bài học, ai ra mặt trước với bà không thành vấn đề; cả
bọn đã hùa nhau lừa dối bà; nhưng hình ảnh bà thoáng thấy mình qua gương ban nãy mách bảo
bà cũng phải biết giữ thế, bà có trẻ trung gì nữa đâu mà từ bỏ phẩm giá của mình chứ. Bà thừa
sức cắn nát mặt chú, nhưng bà tự nhủ không nên làm thế; bà cũng có thể dùng sức xô chú, nhưng
bà không được co chân đá chú.
Điểm yếu chính ở bà chính là tuổi tác, như món đồ đã qua sử dụng bị bỏ mặc lâu ngày
đóng bụi và trên hết là cuộc đời bà thật ra chẳng có điểm tựa nào cho bà bám víu cả. Bà bước hụt
chân ngay thành cầu thang, trong nháy mắt cả người bà cùng với mớ váy áo màu đen lùng bùng
bay phấp phới trong không trung, rơi xuống phòng khách bên dưới; bà nằm ngay cửa phòng như
một đống than có chỗ hợp lý nhất là xuống thẳng tầng hầm. Philip nhìn thấy tất cả, Emmy cũng
nhìn thấy tất cả, chợt cô gái ngồi bệt xuống cửa phòng đẹp nhất dành cho khách, mắt mở to thẫn
thờ như thể nãy giờ cô phải đứng quá lâu. Chú Baines từ từ đi xuống cầu thang bước vào phòng
khách.
Philip trốn chạy chẳng mấy khó khăn; họ đã hoàn toàn quên bẵng cậu. Cậu đi ra cửa sau,
là cầu thang dành cho người hầu trong nhà, vì bà Baines nằm ngáng ngay cửa trước. Cậu bé
chẳng hiểu bà nằm đó làm gì; cảnh tượng cứ như một bức tranh trong sách thiếu lời chú giải, mà
những thứ cậu không hiểu nổi thì càng làm cậu thêm hoảng sợ mà thôi. Trong tâm trí non nớt của
câu nhóc, nguyên cả căn nhà đã biến thành thế giới của người lớn hết rồi; cậu ở trong phòng trẻ
cũng không còn được an toàn nữa, chỗ nào cũng bị sức mạnh của họ chiếm hữu. Điều duy nhất
cậu có thể làm ngay lúc này là bỏ chạy, đi cầu thang sau nhà, ngược ra đường rồi đừng bao giờ
quay trở lại nơi này nữa. Cậu bé chẳng hề nghĩ đến cái lạnh, hay miếng ăn hay chỗ ngủ, với cậu
dường như chỉ cần có một tiếng đồng hồ thôi là cậu sẽ trốn thoát khỏi con người mãi mãi.
Cứ vậy, trên người là bộ pyjama, chân xỏ dép lê, cậu chạy tới quảng trường, nhưng ở đó
thấy chẳng có ai. Vào giờ này ở khu dân cư ai không coi kịch thì đang ngồi nhà. Cậu trèo rào sắt
vào trong mảnh vườn nhỏ: những tán lá tiêu huyền vươn lên chắn tầm mắt cậu khỏi bầu trời trên
đầu. Dường như cậu bé đã lạc vào khu rừng mênh mông. Cậu nấp sau một thân cây, bầy sói
trước mặt cũng lùi lại, cậu đinh ninh sau hàng rào sắt nhỏ bé và thây cây ấy thì không ai tìm ra
cậu nữa. Một cảm giác nửa vui nửa tủi dâng lên làm cậu chực khóc, cậu bị lạc đường rồi; thế là
chẳng cần phải giữ bí mật gì nữa cả, trách nhiệm này cậu sẽ từ bỏ suốt đời. Cứ để người lớn lo
liệu thế giới của họ, cậu sẽ lo chuyện của mình, giờ đây cậu được an toàn trong khu vườn nhỏ,
nấp mình sau những thân cây tiêu huyền.
Cánh cửa tạm thời hé mở, Baines ngó nghiêng hai bên; rồi vẫy tay ra hiệu Emmy bước
tới; cứ như thể hai người chỉ kịp giờ lên tàu, vội đến mức không thể nói câu tạm biệt nhau. Cô
gái nhanh chóng biến mất, cứ như gương mặt một hành khách lướt qua sân ga, sau ô cửa sổ toa
tàu, xanh xao, khổ sở, chẳng muốn đi. Baines bước vào trong, đóng cửa lại, đèn vẫn sáng dưới
tầng hầm, một cảnh sát đi tuần ở quảng trường, đưa mắt nhìn bao quát chung quanh. Theo kinh

127
nghiệm, anh chỉ cần xem những ánh đèn hắt ra từ màn cửa tầng một là biết ngay những nhà nào
đang có người bên trong.
Philip khám phá khu vườn; chẳng mất nhiều thời gian, đó là một mảnh vườn rộng khoảng
mười mét vuông trồng mấy bụi cây xen giữa rặng tiêu huyền, hai cánh cửa bằng sắt, đường rải
sỏi, trước và sau vườn đều có cổng dùng khóa móc, và trên sân vườn rụng cơ man lá vàng.
Nhưng cậu bé không nán lại đây nữa: có gì đó như đang nhúc nhích trong bụi cây, hai con mắt
sáng rực chĩa thẳng vào cậu như đôi mắt chó sói Serbia vậy, cậu thầm nghĩ nếu để bà Baines phát
hiện mình đang ở đây thì thật là rầy rà. Cậu còn chẳng có thời gian đâu mà leo rào thoát ra ngoài,
thế nào bà cũng tóm lấy người cậu từ phía sau lúc nào không hay.
Ra khỏi khu quảng trường, cậu bước vào xóm lao động, lập tức thấy chung quanh toàn là
những quán xá bình dân, bán cá chiên bột, mấy chiếc xe đẩy bán áo quần đứng xen giữa những
dãy nhà dân, một vài khách sạn có vẻ xám xịt vẫn còn để cửa đón khách. Chung quanh cậu thấy
có vài người vì tầm này thì quán rượu vẫn còn mở, một người phụ nữ vóc dáng thô kệch đang
vác kiện hàng trên vai đứng bên đường gọi cậu, cậu thầm nghĩ, bà ấy gọi mà mình không băng
sang đường đến chỗ bà ấy thì hẳn chú bảo vệ ngay cửa rạp chiếu phim sẽ chặn mình lại. Thôi thì
câu đành phải rẽ đại vào một con hẻm nhỏ gần bên: nơi đây có vẻ sẽ giúp cậu đi xa hơn, làm cậu
biết mất hoàn toàn so với đám cây tiêu huyền ban nãy. Cứ đứng nấn ná ở lề đường quảng trường
như vậy chắc chắn sẽ bị chặn lại và đem trả về nhà: chỉ cần nhìn người là mọi người sẽ biết ngay
cậu đang ở khu phố nào. Tuy nhiên, ở con hẻm này, càng đi sâu vào trong, những đặc điểm nhận
diện trên người cậu càng dễ dàng biến mất. Trời đêm đó khá ấm áp. Hẳn những đứa bé nào đang
ở khu phố cho trẻ con vui chơi thoải mái đều muốn trốn khỏi giường ra ngoài chơi trong không
khí này. Còn cậu chỉ biết làm bạn với những người lớn trong nhà. Thực ra Philip cũng có thể
chơi với nhà hàng xóm nhưng rồi bạn chơi sẽ nhanh chóng đi mách người lớn mọi chuyện về cậu
với lý do đơn giản là khoảnh khắc làm con nít đích thực của họ rất mau chóng trôi qua. Bụi đất
trên hè phố dần dần bám vào người, cuộn khói của đoàn tàu vừa chạy ngang qua để lại một vệt
đen dài trên áo, cậu có vẻ nhem nhuốc, nhưng cảm giác mình đang được mặc chiếc áo choàng
bảo vệ. Có lúc cậu thấy mình lọt giữa một đám trẻ con đang cố gắng chạy trốn ai đó hay cái gì
khác, cấy tiếng cười vang khi chúng chạy qua, cậu có cảm giác quay cuồng theo chúng, nhưng
rồi thấy mình bị bỏ lại, chẳng biết người nào đã giúi cho cậu viên kẹo trái cây đã lột lớp giấy bên
ngoài, dính chặt lòng bàn tay cậu.
Cậu chỉ có thể làm mình biến mất đến thế này thôi, cậu chẳng còn hơi sức đâu mà cố nữa.
Thoạt tiên, Philip còn sợ có người chặn mình lại; nhưng một tiếng sau cậu chỉ muốn trước mắt
xuất hiện ai đó làm như thế giúp cậu. Philip không biết tìm đường về, lúc nào cậu cũng sợ nhất là
về nhà muộn. Giờ này cậu thấy sợ bà Baines hơn bất kỳ lúc nào khác. Chú Baines là bạn cậu,
không biết có chuyện gì xảy ra khiến bà Baines đột nhiên lại nắm hết mọi quyền lực trong tay.
Cậu bé bắt đầu lang thang hẳn xuống lòng đường, cố tình để ai đó chú ý tới mình, nhưng không
ai cả. Mấy nhà chung quanh kéo ra bậc thềm tam cấp ngồi hóng gió, thùng rác đặt ra vỉa hè chờ
xe vệ sinh tới, có miếng lá cải thối làm dép cậu dính vệt bẩn. Không gian lao xao tiếng người,
nhưng cậu thấy mình hoàn toàn bị tách biệt khỏi thế giới của họ. Với cậu, họ là người lạ, và lúc
nào cũng là người lạ mà thôi. Chắc là họ bị bà Baines làm phép nên mới đối xử với cậu như vậy,
cậu bé ngại ngần trước mặt họ bởi cảm giác phân biệt giai cấp trong thành phố này hiện hữu
khắp mọi nơi. Trước giờ Philip luôn sợ mấy chú cảnh sát, nhưng giờ cậu lại muốn có một chú
cảnh sát bước đến, đưa cậu về nhà, cả bà Baines thì dám làm gì cảnh sát chứ. Nghĩ vậy, nên cậu
khép nép đi ngang trước mặt một chú cảnh sát giao thông đang điều tiết luồng xe trên phố, nhưng
chú bận làm nhiệm vụ chẳng hề chú ý đến cậu nhóc. Philip chỉ biết ngồi xuống cạnh bức tường
gần đó, òa khóc nức nở.

128
Cậu chẳng hề nghĩ khóc là cách dễ nhất để có được điều cậu muốn, cậu chẳng hề biết chỉ
cần cậu đầu hàng, cho mọi người thấy cậu đã bị đánh bại và sẵn sàng đón nhận lòng tốt của mọi
người dành cho mình là mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay … Cậu mới khóc tức thì thấy người
ta bắt đầu vô cùng tử tế với mình. Trước tiên là hai người đàn bà, và ông chủ tiệm cầm đồ gần
đó. Một người cảnh sát khác xuất hiện, gương mặt chú còn rất trẻ, lộ vẻ hoài nghi về tình cảnh
trước mặt, trông cứ như chú đã ghi chép rất đầy đủ mọi chi tiết về Philip trong cuốn sổ công tác
đút túi và thậm chí còn suy nghĩ cả giải pháp. Một bà tỏ ý muốn đưa Philip về nhà, nhưng chú
không tin bà ấy. Rõ nhìn bà ấy chẳng khác nào bóng dáng bà Baines đang nằm bất động lần cuối
cùng cậu thấy ở nhà. Philip không chịu nói địa chỉ nhà; cậu chỉ bảo mình sợ về nhà. Dù sao trong
một tiếng qua cậu đã có được điều cậu muốn, cậu được bảo vệ. Chú cảnh sát chép miệng: “Vậy
thì, tôi sẽ đưa thằng bé về đồn vậy,” nói rồi chú lóng ngóng lôi cậu đi (cậu biết ngay chú chưa
lấy vợ vì còn mải mê sự nghiệp). Chú dắt cậu bé lên đầu đường, bước lên bâc tam cấp vào căn
phòng nóng bức, nhỏ xíu, trống trải là nơi Công lý ngự trị.

[5]

Công lý ngồi chờ cậu trên ghế đẩu phía sau một quầy gỗ, công lý có bộ ria mép khá dày;
tử tế và có sáu mặt con (“ba đứa vắt mũi chưa sạch giống mày”); công lý thực tình không quan
tâm Philip, chỉ ra vẻ bề ngoài thôi, công lý viết địa chỉ nhà cậu ra tờ giấy, điều một chú cảnh sát
đi lấy ly sữa đến. Tuy nhiên chú cảnh sát trẻ này lại rất quan tâm trường hợp cậu nhỏ; chú có biệt
tài đánh hơi rắc rối.
“Gia đình nhóc chắc là đang ngồi chờ tin bên điện thoại,” Công lý lên tiếng đoán. “Mình
sẽ gọi điện bảo nhóc được an toàn rồi. Sẽ sớm đón cậu thôi mà. Nè nhóc tên gì?”
“Philip.”
“Còn họ nữa?”
“Cháu không có họ.” Cậu bé không muốn được người nhà đón; cậu chỉ mong có ai đó
dẫn mình về và phải gây ấn tượng khiến bà Baines sợ mà không dám hành hạ cậu nữa. Anh cảnh
sát nhìn cậu rất chăm chú trong khi cậu uống sữa, ngay cả khi cậu quay mặt đi vẻ khó chịu trước
những câu hỏi trên.
“Cái gì mà phải ra khỏi nhà? Trốn đi phải không?”
“Cháu không biết.”
“Không nên làm thế, anh thanh niên. Cứ nghĩ mà coi, bố mẹ cháu lo lắng biết cỡ nào.”
“Bố mẹ đi vắng cả rồi.”
“Ừ thì vú em.”
“Cháu không có.”
“Vậy ai chăm sóc cháu chứ?” Cậu hỏi này như xuyên thấu ruột gan Philip. Cậu như nhìn
thấy bà Baines lao về mình, rồi một mớ vải bông màu đen lùng bùng rơi thẳng xuống phòng
khách. Cậu òa lên nức nở.
“Thôi, thôi, nín đi,” người trung sĩ dỗ dành. Anh không biết làm sao; thầm ước giá có cô
vợ ở đây lúc này thật tốt biết mấy; hay là trong đồn có cô cảnh sát nào đó thì cũng ổn.
“Ủa thấy buồn cười không?,” chú cảnh sát bảo. “Nãy giờ chẳng ai thẩm vấn cả.”
“Thì mọi người cứ nghĩ nó bị bắt đi ngủ mà.”
“Nhóc sợ hả, đúng không nào?” người cảnh sát lại hỏi. “Cái gì làm cháu hoảng thế?”

129
“Cháu không biết.”
“Có người làm cháu đau hả?”
“Không.”
“Chắc nó gặp ác mộng rồi,” viên trung sĩ đoán già đoán non. “Chắc nằm mơ thấy nhà
mình bị cháy sao đó. Tôi nuôi sáu đứa ở nhà nên rành lắm. À, cô Rose đi tuần về rồi nè. Bảo cô
ấy đưa thằng bé về nhà đi.”
“Cháu muốn đi về nhà với chú cơ,” Philip nài nỉ, cố nhoẻn cười với chú cảnh sát, nhưng
nụ cười nhìn rất gượng gạo trên gương mặt còn vương nước mắt của cậu.
“Chắc là tôi phải đi thôi,” chú cảnh sát quả quyết. “Hẳn có chuyện gì đó không ổn rồi.”
“Vớ vẩn,” ông trung sĩ gắt. “Đây là việc đàn bà. Cậu có đủ khéo léo không hả. À, cô
Rose vào đây này. Rose, cô kéo vớ cao lên nào. Cô luộm thuộm thế làm mất mặt mọi người
trong đồn cảnh sát này quá. Tôi có việc cho cô đó.” Rose lê giày chậm chạp bước vào, hai chiếc
vớ vải bông màu đen đã cũ, tụt xuống nằm nửa trong nửa ngoài đôi ủng quân đội, dáng vẻ cứ
như một cô hướng đạo sinh chưa quen việc nên còn khá vụng về, nhưng giọng nói thì khàn khàn
rất khó nghe. “Chắc là mời tôi ăn bánh táo nữa chắc?”
“Không, cô phải đưa anh trai này về nhà.” Cô liền nghiêm khắc nhìn cậu, ánh mắt như cú
vọ.
“Cháu không muốn đi với cô ấy đâu,” Philip dùng dằng, chực òa khóc trở lại. “Cháu
không thích cô này.”
“Rose, cô ra dáng phụ nữ duyên dáng hơn tí có được không?” viên trung sĩ bảo. Ngay lúc
đó, điện thoại trên bàn reo vang. Ông nhấc máy lên. “Cái gì? Chuyện là sao?” ông quát. “Số nhà
48 hả? Có bác sĩ rồi hả?” Ông đưa bàn tay bịt miệng ống nghe. “Thế cho nên nãy giờ người ta
mới không báo tin thằng nhóc này biến mất khỏi nhà. Họ gặp chuyện mà. Tai nạn. Phụ nữ bị
trượt té cầu thang.”
“Nghiêm trọng không?” chú cảnh sát hỏi. Ông trung sĩ chỉ dùng khẩu hình đáp lại; ai lại
đi nói từ ‘chết’ trước mặt trẻ con (tưởng ông không biết phải làm thế à? Nhà ông có tới sáu đứa
con mà), chỉ nên phát ra âm thanh thật khẽ, mặt thì nhăn nhó ra điệu bộ để diễn tả một từ đơn
giản chỉ có bốn chữ cái mà thôi.
“Thôi thì cô đi luôn cho rồi,” ông bảo. “làm báo cáo nhé. Bác sĩ đã đến rồi đó.”
Rose chậm chạp ra khỏi bếp, những đốm tàn nhang màu trắng lộ rõ trên má cô, đôi vớ lại
tụt xuống, vắt vẻo trên cổ ủng, tay chắp lại sau lưng. Cái miệng rộng hoác của cô lộ hàm răng ố
đen. “Hồi nãy sếp mới bảo em đưa thằng nhóc này đi, rồi giờ có chuyện thì lại … sao mà có
công lý từ người …”
“Có ai ở nhà?” chú cảnh sát gặng tiếp.
“Quản gia.”
Người cảnh sát : “Có khi nào thằng nhóc này đã thấy …”
Trung sĩ vội giải thích: “Tin tôi đi. Nhà tôi tới sáu đứa con mà. Tôi rành chân tơ kẽ tóc
chúng nó luôn. Chuyện con nít là không ai biết hơn tôi đâu.”
“Hình như thằng bé sợ chuyện gì đó thì phải.”
“Thì nằm mơ chứ gì sếp,” trung sĩ đáp.
“Tên gì thế?”
“Baines.”

130
Quay sang nhìn Philip, chú cảnh sát hỏi cậu bé: “Cái người tên Baines này, cháu có thích
ổng không? Ổng tốt với cháu chứ hả?” Ra vẻ mọi người đang cố moi tin từ cậu đây; cậu thấy tất
cả những người đang ngồi trong căn phòng này giờ thật đáng ngờ. Cậu đáp “Dạ” vẻ hoài nghi vì
lo sợ trách nhiệm, bí mật lại có thể đổ lên đầu mình bất cứ lúc nào.
“Còn bà Baines thì sao cháu?”
“Dạ.”
Họ lại chụm đầu hội ý chỗ bàn làm việc. Những người khác đã làm phiền Rose rất thô lỗ;
cô cứ như là con hề vậy. Dù sao đi nữa cô cũng đã rất cố gắng thể hiện mình là phụ nữ, sao mọi
người cứ phiền hà chuyện đôi vớ nhăn nhúm dưới chân và nước da đen sạm vì cả ngày đội nắng
ngoài đường của cô chứ. Cô cời than trong bếp, căn phòng thêm phần nóng bức dù bên ngoài tiết
trời cuối hè khá dịu mát. Trên tường là thông báo tìm thấy xác chết ở sông Thames, đúng hơn là
mớ quần áo còn lại trên người: áo may-ô bằng len, quần len, sơ mi len sọc xanh, ủng số 10,
veston xanh bằng vải xéc mòn ở khủyu tay, vòng cổ áo bằng nhựa cỡ 15.5mm. Chẳng có thêm
thông tin gì về tử thi ấy cả trừ những số đo này. Thì cũng chỉ là một thi thể dân thường mà thôi.
“Thôi thì đi nào,” anh cảnh sát chép miệng. Tỏ vẻ hứng thú, anh muốn đi đến hiện
trường, nhưng trong lòng có chút xấu hổ vì tháp tùng mình chỉ là một thằng nhóc còn nguyên bộ
quần áo ngủ trên người. Anh đánh hơi thấy có chuyện. Chuyện gì anh chưa rõ nhưng anh thấy
bực tức vì những người đồng nghiệp của mình tỏ vẻ thích thú với việc này. Nhìn ra bên ngoài thì
cũng chẳng có gì cho họ làm cả, quán xá đã đóng cửa hết, trên đường còn lại mấy quý ông đang
cố tình nấn ná thêm chứ chưa muốn về nhà. Người cảnh sát vội vã đi qua những con phố ít
người, bước sát vào những vỉa hè bị khuất trong bóng tối, chẳng muốn la cà chút nào. Trái lại,
Philip chỉ mong trì hoãn được càng lâu càng tốt. Cậu bé liên tục nắm tay anh, ghì lại. Cậu kinh
hoàng hình dung cảnh tượng bà Baines ngồi chờ mình về trong phòng khách; giờ thì cậu đã biết
bà chết rồi. Ban nãy nhìn cái miệng ông trung sĩ khi trả lời câu hỏi của cảnh sát cậu cũng hiểu
mà. Nhưng bà ấy chưa chôn, thì chưa khuất tầm mắt được; chắc chắn cậu sẽ phải nhìn thấy một
xác chết ở phòng khách khi cửa nhà mở ra.
Đèn ở tầng hầm còn sáng, cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh cảnh sát hướng về phía
tam cấp. Có lẽ cậu bé chẳng bao giờ phải nhìn thấy bà Baines nữa. Người cảnh sát gõ cửa vì trời
tối quá chẳng nhìn thấy chuông cửa ở đâu, tiếng chú Baines đáp lại. Chú xuất hiện ngay cửa căn
phòng tầng hầm sạch sẽ, gọn gàng. Hẳn độc giả cũng có thể tự hình dung vẻ mặt giả vờ buồn bã
pha chút tự mãn, lẫn những lời lẽ khéo léo chú đã chuẩn bị sẵn từ trước khi nhìn thấy Philip. Có
điều chú không hề tính đến là cậu bé lại về nhà cùng với cảnh sát. Chú phải tính lại mọi việc rồi;
chú chẳng phải là người dối trá. Nếu chẳng vì Emmy thì chú đã nói ra hết sự thật và mặc mọi
chuyện ra sao cũng được, người ta có đưa chú đến đâu đi nữa thì chú cũng chẳng quan tâm.
“Ông Baines hả?” người cảnh sát hỏi.
Chú gật đầu. Chú chẳng biết nói sao cho phải. Chú căng thẳng suy đoán trước ánh mắt
khôn ngoan dường như biết hết mọi chuyện của người đứng trước mặt mình, rồi còn việc tự
nhiên cậu bé Philip lại bất ngờ xuất hiện nữa.
“Thằng bé này là ở đây hả?”
“Vâng,” chú Baines bảo. Philip thấy ngay chú dường như đang muốn nói với cậu điều gì
đó, nhưng cậu chẳng buồn đón nhận. Cậu quý chú Baines, nhưng chú Baines lại khiến cậu dính
vào nhiều bí mật và lo sợ đến nỗi cậu chẳng hiểu mọi chuyện ra làm sao cả. Khi yêu quý ai thì
chuyện này cũng bình thường thôi – tự nhiên ta dính dáng cùng họ; còn giờ thì Philip đã tự giải
thoát cậu khỏi cuộc sống người lớn kiểu này, những thứ cậu cho là thương yêu, chú thoát khỏi
chú Baines thôi.

131
“Bác sĩ ở đây nè,” chú Baines bảo. Chú hất hàm chỉ về phía cánh cửa, liếm môi, ánh mắt
đổ dồn vào Philip, ra vẻ khẩn cầu như con cún nhưng người đứng trước mặt nó lại chưa hiểu.
“Chẳng thể làm gì được. Bà ấy trượt té chỗ bậc thềm vào tầng hầm. Tôi thì ở chỗ này. Tôi nghe
tiếng bà ấy ngã.” Chú chẳng nhìn tới quyển sổ tay của người cảnh sát, trên đó toàn là chi chít chữ
rất khó đọc, chẳng hiểu sao chỉ một trang giấy nhỏ xíu thôi mà lại ghi nhiều đến thế chứ.
“Thằng bé có thấy gì không?”
“Sao làm gì được? Chắc lúc đó nó đang ngủ. Thức dậy tốt hơn sao? Chuyện này sốc
lắm,” chú Baines bắt đầu liến thoắng, “Ôi chao, con nít mấy tuổi đầu mà phải nhìn thấy cảnh
tượng khủng khiếp này.”
“Coi như bà ấy nằm chết ở chỗ đó hả?” người cảnh sát hỏi.
Chú Baines đáp: “Tôi chẳng hề di chuyển thi thể bà ấy dù chỉ một phân.”
Trưởng đồn nói: “Thôi thì cứ để cho thằng bé …”
“Đi lên lầu qua phòng khách,” chú Baines cắt lời anh, chú dừng lời đột ngột, ánh mắt lại
có vẻ khẩn nài như con cún. Dường như chú muốn nói: thêm một bí mật nữa giữa hai chú cháu
mình thôi, phải giữ bí mật này, phải làm điều này để giúp chú Baines tuổi tác đã cao nhé, chú sẽ
không bao giờ nhờ cậu thêm chuyện gì nữa.
“Đi nào,” người cảnh sát khoát tay bảo. “Ta sẽ đưa cháu đi ngủ lại. Cháu là đàn ông đó.
Phải đi đứng đàng hoàng qua cửa chính ra dáng ông chủ chứ. Hay là ông Baines đi với thằng bé
đi, còn tôi đi gặp bác sĩ cái đã nhỉ?” “Vâng,” chú Baines đáp, “Tôi đi ngay.” Chú băng đến chỗ
Philip, van xin, cầu khẩn, bằng nét mặt già nua, lẩn thẩn ngờ nghệch: là chú Baines đây, ông già
miền biển, thôi bữa nào xong việc chú sẽ đãi nhóc món đặc sản thóc om dầu cọ nhé, cuộc đời
chú cũng từng đáng mặt đàn ông, cai quản bốn mươi người bản xứ mà chưa bao giờ đụng đến
súng ống, vũ lực gì cả, thì chú đã nói rồi, sao không yêu quý họ cho được; đó không phải là tình
yêu như chúng ta vẫn nghĩ, chúng ta chẳng bao giờ hiểu được việc ấy đâu. Những thông điệp
ngầm ẩn qua đôi mắt chú hiện ra đứt quảng như ánh lửa lập lòe cầu cứu từ một trạm tiền đồn xa
xôi vùng biên giới, cầu khẩn, van xin, nhắc nhở; là chú Baines, người bạn già thân thiết của cháu
đây, có nhớ mấy lần chú cháu mình ăn sáng lúc mười một giờ trưa không, mình cùng nhâm nhi
chút rượu gừng vì nó chẳng hại gì cả; rồi chú còn đãi cậu món xúc xích nữa chứ, hôm đó là cả
ngày dài mà. Tuy nhiên, tín hiệu đường truyền đã bị ngắt, những điều chú muốn nói với cậu đơn
giản là nhanh chóng tan biến trong không gian của căn phòng luôn được lau chùi sạch bong, từng
là nơi mà không người đàn ông nào có thể giấu được bí mật của mình.
“Đi nào, bé Phil, đến giờ đi ngủ rồi. Chú cháu mình chỉ việc lên lầu …” Tíc – te – tic – te
… nội dung bức điện khá rõ ràng; chắc là sẽ qua được chuyện này. Mà cũng có thể người nào
tinh ý sẽ nhận ra ngay. “Giờ chú cháu mình tới cửa phòng khách rồi đó.” “Không,” Philip dừng
lại. “Không, cháu không đi nữa. Chú không ép cháu được đâu. Cháu sẽ đánh đó. Cháu không
muốn thấy bà ấy đâu.”
Anh cảnh sát tức thì hiện ra bên cạnh hai người. “Chuyện gì thế? Sao cháu không chịu
đi?”
Philip đáp: “Bà ấy trong phòng khách. Cháu biết bà ấy đang ở trong phòng khách mà.
Cháu cũng biết bà ấy chết rồi. Nhưng cháu không muốn nhìn thấy bà ấy nữa.” “Vậy là ông di
chuyển thi thể bà ta à?” cảnh sát hỏi chú Baines. “Từ trên đó xuống tận dưới đây hả? Chà, chà,
nãy giờ ông nói dối sao? Tức là ông phải dọn dẹp hiện trường … Ở nhà chỉ có mình ông hả?”
“Emmy,” Phlip vội trả lời, “Có Emmy nữa.” Cậu sẽ chẳng giữ bí mật gì nữa cả; lần này
cậu sẽ kết thúc luôn mọi chuyện, chấm dứt với nhà chú Baines, bà Baines và cả thế giới người

132
lớn nằm ngoài khả năng chịu đựng của cậu. “Là lỗi Emmy đó,” cậu lên tiếng tố giác bằng giọng
nói run rẩy, chú Baines cũng phải nhớ cậu chỉ là một đứa trẻ con bảy tuổi thôi chứ; mong cậu
giúp trong tình cảnh này thì thật là tuyệt vọng quá. Cậu chỉ là chú nhóc, cậu có hiểu ý nghĩa mọi
chuyện thế nào đâu; sao cậu có thể hiểu được ẩn ý lo sợ qua ánh mắt của chú được; cậu đã trải
qua một ngày dài cũng đủ mệt mỏi lắm rồi. Hồi tối đứng cạnh bàn phấn trong tầng hầm mà
người cậu như muốn ngủ gục luôn, chỉ muốn được sớm cho về căn phòng dành cho trẻ nhỏ rất
đỗi bình yên của mình. Không thể nào trách cậu được. Sáng hôm sau thức dậy, hẳn cậu sẽ chẳng
nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
“Lòi đuôi rồi nhé,” người cảnh sát quát chú Baines với vẻ hung tợn rất chuyên nghiệp,
“cô ấy là ai?” Cũng câu hỏi đó, một Philip già nua ở tuổi sáu mươi bất chợt hỏi khiến cho cô thư
ký gia đình kiêm luôn công việc chăm sóc ông trên giường bệnh phải giật nảy mình. Ông liên tục
lẩm bẩm: “Cô ấy là ai? Cô ấy là ai?” trước khi người lịm dần đi trong tay thần chết, thoáng qua
đầu ông chỉ còn hình ảnh chú Baines: chú Baines tuyệt vọng, đầu gục xuống, chú Baines “thú
nhận tội lỗi.”

133
Mr. Know-All
W. Somerset Maugham
I was prepared to dislike Max Kelada even before I knew him. The war had just finished and the
passenger traffic in the ocean going liners was heavy. Accommodation was very hard to get and
you had to put up with whatever the agents chose to offer you. You could not hope for a cabin to
yourself and I was thankful to be given one in which there were only two berths. But when I was
told the name of my companion my heart sank. It suggested closed portholes and the night air
rigidly excluded. It was bad enough to share a cabin for fourteen days with anyone (I was going
from San Francisco to Yokohama), but I should have looked upon it with less dismay if my
fellow passenger's name had been Smith or Brown.
When I went on board I found Mr. Kelada's luggage already below. I did not like the look of it;
there were too many labels on the suitcases, and the wardrobe trunk was too big. He had
unpacked his toilet things, and I observed that he was a patron of the excellent Monsieur Coty;
for I saw on the washing-stand his scent, his hairwash and his brilliantine.
Mr. Kelada's brushes, ebony with his monogram in gold, would have been all the better for a
scrub. I did not at all like Mr. Kelada. I made my way into the smoking-room. I called for a pack
of cards and began to play patience.
I had scarcely started before a man came up to me and asked me if he was right in thinking my
name was so and so.
"I am Mr. Kelada," he added, with a smile that showed a row of flashing teeth, and sat down.
"Oh, yes, we're sharing a cabin, I think."
"Bit of luck, I call it. You never know who you're going to be put in with. I was jolly glad when I
heard you were English. I'm all for us English sticking together when we're abroad, if you
understand what I mean."
I blinked.
"Are you English?" I asked, perhaps tactlessly.
"Rather. You don't think I look like an American, do you? British to the backbone, that's what I
am."
To prove it, Mr. Kelada took out of his pocket a passport and airily waved it under my nose.
King George
has many strange subjects. Mr. Kelada was short and of a sturdy build, clean-shaven and dark
skinned, with a fleshy, hooked nose and very large lustrous and liquid eyes. His long black hair

134
was sleek and curly. He spoke with a fluency in which there was nothing English and his
gestures were exuberant. I felt pretty sure that a closer inspection of that British passport would
have betrayed the fact that Mr. Kelada was born under a bluer sky than is generally seen in
England.
"What will you have?" he asked me.
I looked at him doubtfully. Prohibition was in force and to all appearances the ship was bone dry.
When I am not thirsty I do not know which I dislike more, ginger ale or lemon squash. But Mr.
Kelada flashed an oriental smile at me.
"Whisky and soda or a dry martini, you have only to say the word."
From each of his hip pockets he furnished a flask and laid it on the table before me. I chose the
martini, and calling the steward he ordered a tumbler of ice and a couple of glasses.
"A very good cocktail," I said.
"Well, there are plenty more where that came from, and if you've got any friends on board, you
tell them you've got a pal who's got all the liquor in the world."
Mr. Kelada was chatty. He talked of New York and of San Francisco. He discussed plays,
pictures, and politics. He was patriotic. The Union Jack is an impressive piece of drapery, but
when it is flourished by a gentleman from Alexandria or Beirut, I cannot but feel that it loses
somewhat in dignity. Mr. Kelada was familiar. I do not wish to put on airs, but I cannot help
feeling that it is seemly in a total stranger to put mister before my name when he addresses me.
Mr. Kelada, doubtless to set me at my ease, used no such formality. I did not like Mr. Kelada. I
had put aside the cards when he sat down, but now, thinking that for this first occasion our
conversation had lasted long enough, I went on with my game.
"The three on the four," said Mr. Kelada.
There is nothing more exasperating when you are playing patience than to be told where to put
the card you have turned up before you have a chance to look for yourself.
"It's coming out, it's coming out," he cried. "The ten on the knave."
With rage and hatred in my heart I finished.
Then he seized the pack.
"Do you like card tricks?"
"No, I hate card tricks," I answered.
"Well, I'll just show you this one."
He showed me three. Then I said I would go down to the dining-room and get my seat at the
table.
"Oh, that's all right," he said, "I've already taken a seat for you. I thought that as we were in the
same stateroom we might just as well sit at the same table."
I did not like Mr. Kelada.
I not only shared a cabin with him and ate three meals a day at the same table, but I could not
walk round the deck without his joining me. It was impossible to snub him. It never occurred to
him that he was not wanted. He was certain that you were as glad to see him as he was to see
you. In your own house you might have kicked him downstairs and slammed the door in his face
without the suspicion dawning on him that he was not a welcome visitor. He was a good mixer,
and in three days knew everyone on board. He ran everything. He managed the sweeps,

135
conducted the auctions, collected money for prizes at the sports, got up quoit and golf matches,
organized the concert and arranged the fancy-dress ball. He was everywhere and always. He was
certainly the best hated man in the ship. We called him Mr. Know-All, even to his face. He took
it as a compliment. But it was at mealtimes that he was most intolerable. For the better part of an
hour then he had us at his mercy. He was hearty, jovial, loquacious and argumentative. He knew
everything better than anybody else, and it was an affront to his overweening vanity that you
should disagree with him. He would not drop a subject, however unimportant, till he had brought
you round to his way of thinking. The possibility that he could be mistaken never occurred to
him. He was the chap who knew. We sat at the doctor's table. Mr. Kelada would certainly have
had it all his own way, for the doctor was lazy and I was frigidly indifferent, except for a man
called Ramsay who sat there also. He was as dogmatic as Mr. Kelada and resented bitterly the
Levantine's cocksureness. The discussions they had were acrimonious and interminable.
Ramsay was in the American Consular Service and was stationed at Kobe. He was a great heavy
fellow from the Middle West, with loose fat under a tight skin, and he bulged out of his ready-
made clothes. He was on his way back to resume his post, having been on a flying visit to New
York to fetch his wife who had been spending a year at home. Mrs. Ramsay was a very pretty
little thing, with pleasant manners and a sense of humor. The Consular Service is ill paid, and she
was dressed always very simply; but she knew how to wear her clothes. She achieved an effect
of quiet distinction. I should not have paid any particular attention to her but that she possessed a
quality that may be common enough in women, but nowadays is not obvious in their demeanour.
It shone in her like a flower on a coat.
One evening at dinner the conversation by chance drifted to the subject of pearls. There had been
in the papers a good deal of talk about the cultured pearls which the cunning Japanese were
making, and the doctor remarked that they must inevitably diminish the value of real ones. They
were very good already; they would soon be perfect. Mr. Kelada, as was his habit, rushed the
new topic. He told us all that was to be known about pearls. I do not believe Ramsay knew
anything about them at all, but he could not resist the opportunity to have a fling at the
Levantine, and in five minutes we were in the middle of a heated argument. I had seen Mr.
Kelada vehement and voluble before, but never so voluble and vehement as now. At last
something that Ramsay said stung him, for he thumped the table and shouted.
"Well, I ought to know what I am talking about, I'm going to Japan just to look into this Japanese
pearl business. I'm in the trade and there's not a man in it who won't tell you that what I say about
pearls goes. I know all the best pearls in the world, and what I don't know about pearls isn't
worth knowing."
Here was news for us, for Mr. Kelada, with all his loquacity, had never told anyone what his
business was. We only knew vaguely that he was going to Japan on some commercial errand. He
looked around the table triumphantly.
"They'll never be able to get a cultured pearl that an expert like me can't tell with half an eye."
He pointed to a chain that Mrs. Ramsay wore. "You take my word for it, Mrs. Ramsay, that chain
you're wearing will never be worth a cent less than it is now."
Mrs. Ramsay in her modest way flushed a little and slipped the chain inside her dress. Ramsay
leaned forward. He gave us all a look and a smile flickered in his eyes.
"That's a pretty chain of Mrs. Ramsay's, isn't it?"
"I noticed it at once," answered Mr. Kelada. "Gee, I said to myself, those are pearls all right."
"I didn't buy it myself, of course. I'd be interested to know how much you think it cost."

136
"Oh, in the trade somewhere round fifteen thousand dollars. But if it was bought on Fifth Avenue
I shouldn't be surprised to hear anything up to thirty thousand was paid for it."
Ramsay smiled grimly.
"You'll be surprised to hear that Mrs. Ramsay bought that string at a department store the day
before we left New York, for eighteen dollars."
Mr. Kelada flushed.
"Rot. It's not only real, but it's as fine a string for its size as I've ever seen."
"Will you bet on it? I'll bet you a hundred dollars it's imitation."
"Done."
"Oh, Elmer, you can't bet on a certainty," said Mrs. Ramsay.
She had a little smile on her lips and her tone was gently deprecating.
"Can't I? If I get a chance of easy money like that I should be all sorts of a fool not to take it."
"But how can it be proved?" she continued. "It's only my word against Mr. Kelada's."
"Let me look at the chain, and if it's imitation I'll tell you quickly enough. I can afford to lose a
hundred dollars," said Mr. Kelada.
"Take it off, dear. Let the gentleman look at it as much as he wants."
Mrs. Ramsay hesitated a moment. She put her hands to the clasp.
"I can't undo it," she said, "Mr. Kelada will just have to take my word for it."
I had a sudden suspicion that something unfortunate was about to occur, but I could think of
nothing to say.
Ramsay jumped up.
"I'll undo it."
He handed the chain to Mr. Kelada. The Levantine took a magnifying glass from his pocket and
closely examined it. A smile of triumph spread over his smooth and swarthy face. He handed
back the chain. He was about to speak. Suddenly he caught sight of Mrs. Ramsay's face. It was
so white that she looked as though she were about to faint. She was staring at him with wide and
terrified eyes. They held a desperate appeal; it was so clear that I wondered why her husband did
not see it.
Mr. Kelada stopped with his mouth open. He flushed deeply. You could almost see the effort he
was making over himself.
"I was mistaken," he said. "It's very good imitation, but of course as soon as I looked through my
glass I saw that it wasn't real. I think eighteen dollars is just about as much as the damned thing's
worth."
He took out his pocketbook and from it a hundred dollar note. He handed it to Ramsay without a
word.
"Perhaps that'll teach you not to be so cocksure another time, my young friend," said Ramsay as
he took the note.
I noticed that Mr. Kelada's hands were trembling.
The story spread over the ship as stories do, and he had to put up with a good deal of chaff that
evening. It was a fine joke that Mr. Know-All had been caught out. But Mrs. Ramsay retired to
her stateroom with a headache.

137
Next morning I got up and began to shave. Mr. Kelada lay on his bed smoking a cigarette.
Suddenly there was a small scraping sound and I saw a letter pushed under the door. I opened the
door and looked out. There was nobody there. I picked up the letter and saw it was addressed to
Max Kelada. The name was written in block letters. I handed it to him.
"Who's this from?" He opened it. "Oh!"
He took out of the envelope, not a letter, but a hundred-dollar note. He looked at me and again he
reddened. He tore the envelope into little bits and gave them to me.
"Do you mind just throwing them out of the porthole?"
I did as he asked, and then I looked at him with a smile.
"No one likes being made to look a perfect damned fool," he said.
"Were the pearls real?"
"If I had a pretty little wife I shouldn't let her spend a year in New York while I stayed at Kobe,"
said he.
At that moment I did not entirely dislike Mr. Kelada. He reached out for his pocketbook and
carefully put in it the hundred-dollar note.

Quý ngài Biết Tuốt


Tác giả W. Somerset Maugham
Người dịch: Jung_Jâu
            Tôi đã biết mình sẽ không thích Max Kelada ngay từ trước khi tôi quen anh ta. Chiến
tranh chỉ vừa mới kết thúc và giao thông đường biển trở nên đông nghẹt. Rất khó để có được một
chỗ ngủ trên tàu đồng nghĩa với việc hành khách phải chịu mọi sự sắp xếp của hãng. Có được
một phòng riêng của mình là điều không tưởng, vì thế tạ ơn trời là tôi lại được xếp cho một
phòng chỉ dành cho hai người. Thế nhưng, khi nghe tên người sẽ ở chung với mình thì tôi ngay

138
lập tức chán nản. Phòng tôi ở có những ô cửa sổ đóng kín mít ngăn cản làn gió đêm bên ngoài
tràn vào. Chuyện phải ở chung phòng với ai đó trong suốt hành trình kéo dài 14 ngày từ San
Francisco Mỹ tới Yokohama Nhật đã quá đủ để làm cho tôi chán nản. Nhưng mà có lẽ tôi cũng
sẽ chẳng cảm thấy chán đến mức này nếu như gã cùng phòng với tôi có tên là Smith hay Brown
đại loại gì đó.
Khi lên tàu, tôi đã thấy đống hành lí của gã Kelada ấy nằm trong phòng rồi. Tôi không thích nhìn
cái đống hành lí đó. Có rất nhiều tấm nhãn dán trên những chiếc va li kia, và cái  rương quần áo
của gã thì to quá. Gã đã bỏ đống đồ dùng cá nhân của mình ra ngoài. Theo như tôi thấy thì có vẻ
gã Kelada quả thực là khách quen của hãng Monsieur Coty này; vì trong cái giá để đồ cá nhân
của gã có cả nước hoa, dầu gội đầu và sáp chải tóc nữa.
Những cái bàn chải bằng gỗ mun có khắc chữ lồng mạ vàng tên của gã sẽ kì cọ tốt lắm đây. Tôi
hoàn toàn không thích gã Kelada này chút nào. Tôi đi tới phòng hút thuốc, mua một cỗ bài và bắt
đầu kiên nhẫn chơi một mình.
Tôi chỉ vừa mới bắt đầu chơi thì thấy có một người đàn ông tiến về chỗ mình. Hắn ta đoán tên
tôi, hỏi tôi xem có đúng không và bla bla bao nhiêu thứ khác.
“Tôi là Kelada.” Hắn nói thêm vào. Hắn cười để lộ hàm răng trắng sáng, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“À, vâng, tôi nghĩ chúng ta là người chung phòng.”
“Tôi nghĩ đây là một việc khá may mắn. Anh không bao giờ biết được ai sẽ đồng hành với mình
đâu. Thế nên, khi biết anh là người Anh thì tôi đã cực kì vui sướng và hạnh phúc. Hai chúng ta
đều là người Anh, sẽ đồng hành cùng nhau trong chuyến đi đến đất khách quên người này. Ngài
hiếu ý tôi chứ?”
Tôi chớp chớp mắt vì bất ngờ:
“Ngài cũng là người Anh sao?” Tôi lấy lệ hỏi hắn.
“Dĩ nhiên rồi. Ngài không phải đang nghĩ là tôi giống người Mỹ đấy chứ? Tôi là người Anh
chính cống đấy.”
Để chứng minh mình là người Anh, gã Kelada này thậm chí còn lấy trong ví ra cái hộ chiếu của
gã rồi vẫy vẫy nó một cách thích thú trước mặt tôi.
Có vẻ như vua George trị vì rất nhiều thần dân kì lạ. Gã Kelada này lùn nhưng săn chắc, khá cơ
bắp, mày râu nhẵn nhụi và da ngăm ngăm đen, mũi khoằm và đôi mắt to sáng long lanh. Mái tóc
đen dài của gã hơi xoăn nhưng bóng mượt. Gã nói khá trôi chảy nhưng không giống như đang
nói tiếng Anh chút nào, và cái điệu bộ của gã thì cứ loi choi tưng tửng trông thật hài hước. Tôi
nghĩ nếu có một cuộc điều tra kĩ lưỡng hơn về hộ chiếu của gã này thì sự thật chắc chắn là gã
được sinh ra ở nơi nào đó dưới vòm trời trong xanh hơn là của Anh Quốc.
Anh ta hỏi tôi: “Anh bạn muốn dùng gì?”
Tôi nhìn gã đầy nghi hoặc. Có lệnh cấm buôn bán và tiêu thụ rượu vì thế trên tàu không có lấy
một giọt nào. Mà khi tôi không khát, tôi cũng chả biết món nào mình thích uống hơn, bia vị gừng
hay chanh vắt. Nhưng gã Kelada lại nở một nụ cười hướng về phía tôi.
“Rượu Whisky, nước ngọt hay rượu chát Martini. Anh cứ bảo, tôi sẵn sang phục vụ.”
Rồi gã lôi từ mỗi túi quần ra một cái bình, đặt trên bàn, trước mặt tôi. Tôi chọn martini, trong khi
đó gã gọi người phục vụ mang tới một cốc đá cùng với hai cái ly.
“Rượu cốc-tai ngon lắm.” Tôi nói.
“À, tôi còn nhiều lắm, vậy nên nếu anh có ông bạn nào trên tàu thì hãy bảo với họ rằng anh quen
một ông bạn sở hữu mọi loại rượu trên trần đời này.”

139
Gã vẫn tiếp tục tán gẫu. Gã nói về New York. Gã nói về San Francisco. Gã bàn luận về những
vở kịch, về những bức tranh và cả về tình hình chính trị nữa. Gã quả thật là một người trung
quân ái quốc. Quốc kì Anh là một lá cờ oai vệ, nhưng khi nó được vẫy bởi một gã lịch lãm đến
từ Alexandria (Ai Cập) hay là từ Beirut (Li Băng) thì giường như mọi cảm xúc trong tôi đều là lá
cờ đã mất đi phần nào đó vẻ uy nghi oai hùng của chính nó. Gã Kelada khá suồng sã. Tôi không
phải muốn đề cao bản thân mình quá, nhưng mà tôi không chịu nổi cảm giác một người hoàn
toàn xa lạ lại không thêm từ “Ngài” khi gọi tên tôi. Chắc gã muốn làm tôi thoải mái nên mới
không sử dụng cách nói trang trọng như vậy. Tôi không thích gã Kelada này. Tôi đã dừng việc
chơi bài khi gã ngồi xuống nhưng giờ thì tôi nghĩ cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng tôi kéo dài
như vậy là quá đủ rồi, tôi nên tiếp tục chơi bài thôi.
“Quân 3 trên quân 4 kìa,” gã bảo.
Khi bạn đang kiên nhẫn và yên lặng chơi bài, thật phiền phức và khó chịu nếu có ai đó cứ ngồi
bên mách nước cho bạn nơi nào cần để quân bài vừa bốc trước khi bạn còn chưa kịp biết xem nó
là quân gì.
“Kia kìa, kia kìa,” gã gào lên. “Quân 10 trên quân J kìa.”
Giận điên người và chán ghét, tôi không chơi nữa.
Thế là gã chụp lấy cỗ bài.
“Anh không thích sử dụng mánh để chơi bài sao?”
“Không, tôi ghét dùng mánh.” Tôi đáp.
“Thế thì để tôi chỉ cho anh mánh này nè.”
Rồi gã dạy cho tôi ba mánh chơi bài của gã. Tôi chán, bảo với gã tôi cần đi xuống phòng ăn và
giành chỗ trước. Nhưng gã lại bảo:
“Ồ, suýt quên. Tôi đã lấy chỗ cho anh rồi. Tôi nghĩ chúng ta đã chung phòng thì ăn chung bàn
luôn cũng hay.”
Tôi không thích gã Kelada này.
Tôi không những phải ở chung phòng với gã, ba bữa một ngày ăn chung bàn với gã mà ngay cả
lúc tản bộ trên boong tàu, tôi cũng phải đi cùng gã nốt. Gã cứ bám dính lấy tôi không rời. Tôi
cũng không thể làm gã mất mặt được. Gã không biết chả ai ưa gì gã. Gã cứ tưởng ai cũng vui vẻ
khi gặp mình giống hệt gã vui vẻ khi gặp người khác. Nếu đây là nhà của bạn, bạn có thể sẽ đá
gã ra khỏi đó rồi đóng sầm cửa trước mặt gã mà không cảm thấy tội lỗi gì khi làm gã thất vọng
biết mình là vị khách không mời mà tới.
Nhưng gã Kelada quả thật là một người giỏi giao thiệp, trong vòng ba ngày mà gã đã biết hết tất
cả mọi người trên tàu. Gã làm mọi việc. Từ quản lí việc quét dọn, tham gia điều hành các buổi
đấu giá, vận động quyên góp tiền cho các giải thể thao, nghĩ ra trò thi đấu ném đĩa, chơi gôn, tổ
chức buổi hòa nhạc và sắp xếp cả vũ hội hóa trang. Gã có mặt ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào.
Trên cái tàu này, gã chắc chắn là người ai ai cũng ghét. Chúng tôi gọi gã là Quý ngài Biết Tuốt,
ngay cả khi trước mặt gã thì chúng tôi vẫn gọi như vậy. Gã lại xem đó như một lời khen ngợi.
Nhưng, khi vào bữa ăn thì gần như không thể nào chịu nổi gã ta nữa. Gần cả tiếng đồng hồ mà gã
nhân từ đến độ làm chúng tôi phát ngán. Gã nồng nhiệt, vui vẻ, nói nhiều và thích tranh luận. Gã
biết nhiều điều hơn bất cứ ai. Và nếu như bạn không đồng tình với gã thì chính là bạn đang sỉ
nhục lòng tự cao của gã đấy. Gã nói, không buông tha cho bất kể một chủ đề nào, dù chả có gì
hay ho, cho đến khi mọi người đều đồng ý với suy nghĩ của gã. Gã không bao giờ nghĩ mình có
thể mắc sai lầm. Gã là một kẻ mà cái gì cũng biết. Chúng tôi ngồi vào bàn của một vị bác sĩ. Gã
Kelada chắc chắn sẽ ngồi ở đấy mà tiếp tục tán dóc theo cách mà gã vẫn hay làm, vị bác sĩ kia thì

140
chả buồn đáp lại nữa, còn tôi thì tỏ ra dửng dung lạnh nhạt. Ngoại trừ có một người ngồi cùng
bàn tên là Ramsay thì không ai hứng thú với điều Kelada nói. Người tên Ramsay này độc đoán
chả kém cạnh gì Kelada và hắn ta có vẻ rất tức giận với người đàn ông Viễn Đông kiêu ngạo
Kelada của chúng ta đây. Họ tranh luận gay gắt và dai dẳng, không thấy hồi kết.
Ramsay làm việc cho tòa Lãnh sự Mỹ tại Kobe. Trông hắn đậm chất vùng Trung Tây, cao to,
người ngấn mỡ dưới lớp da căng rạn, nhìn hắn mà có cảm tưởng như cái bộ đồ may sẵn của hắn
sắp bục ra vậy. Ramsay đang trên đường quay lại Kobe để tiếp tục công việc, hắn vừa mới về
New York để đón vợ của hắn. Vợ hắn đã sống một mình ở Mỹ suốt một năm trời. Bà Ramsay
khá nhỏ nhắn, cử chỉ nhẹ nhàng và cũng khá hài hước. Biết lương ở Đại sứ quán khá thấp nên vị
phu nhân này ăn mặc rất giản dị, nhưng cách phối đồ lại rất đẹp mắt. Trông bà ta rất nổi bật. Tôi
không có ý gì với bà ta nhưng mà ở bà ta luôn tỏa ra một loại mị lực mà bất kì người phụ nữ nào
cũng có. Tuy nhiên, thời đại hiện nay thì mị lực đó hiếm người còn giữ được trong cách sống của
chính họ. Bà ta khoác một chiếc áo làm bà ta trông tỏa sáng như một đóa hoa.
Một tối, trong khi đang dùng bữa thì tình cờ cuộc nói chuyện của chúng tôi được lái sang chủ đề
mới về ngọc trai. Có tin rằng Nhật Bản đang sản xuất ngọc trai nuôi nhân tạo, theo ý kiến của vị
bác sĩ thì điều này chắc chắn sẽ làm giảm giá trị của các viên ngọc trai tự nhiên.  Chất lượng của
chúng khá tốt và nhanh chóng sẽ trở nên hoàn hảo như một viên ngọc trai tự nhiên. Như thường
lệ, gã Kelada không bỏ qua cơ hội thảo luận ngay về đề tài đầy hấp dẫn này. Gã nói với mọi
người gã biết về ngọc trai. Tôi hoàn toàn không tin gã Ramsay biết tí gì đó về ngọc trai, nhưng
hắn cũng không thể từ bỏ qua cơ hội để làm xấu mặt gã vùng Viễn Đông này. Năm phút sau,
chúng tôi lao vào một cuộc tranh cãi nảy lửa. Tôi biết gã Kelada trước đây luôn kịch liệt và hoạt
ngôn trong các cuộc tranh cãi nhưng trước đây tôi chưa bao giờ thấy gã lại kịch liệt và hoạt ngôn
như lúc này. Rốt cuộc thì cũng có điều mà gã Ramsay nói chọc đúng điểm nhạy cảm của gã vì gã
Kelada đã đấm mạnh xuống bàn rồi hét lên:
“Tôi biết mình đang nói cái gì. Tôi đang trên đường tới Nhật Bản để xem xét thị trường ngọc trai
ở đấy. Tôi là một thương nhân về ngọc trai và tôi cá rằng chả có ai trong nghề này mà lại không
nói cho ngài biết những điều mà tôi vừa nói về giá trị của những viên ngọc trai. Tôi biết tất cả
những viên ngọc trai tốt nhất trên thế giới và nếu có chuyện gì liên quan đến ngọc trai mà tôi
không biết ấy, thì chuyện đó cũng không cần thiết phải biết.”
Đây là những điều chúng tôi mới biết được về gã Kelada. Mặc dù trước đây gã nói rất nhiều
nhưng mà chưa bao giờ gã kể về công việc mình đang làm. Chúng tôi chỉ biết sơ sơ là gã sẽ tới
Nhật vì mục đích thương mại. Gã nhìn mọi người xung quanh bàn một cách thích thú và tự tin.
“Họ sẽ chả bao giờ có thể làm ra được một viên ngọc trai nhân tạo nào mà một chuyên gia như
tôi đây nhắm mắt cũng có thể phân biệt được.” Rồi gã chỉ vào chuỗi vòng mà bà Ramsay đang
đeo. “Bà Ramsay, bà làm chứng cho tôi, chuỗi ngọc trai bà đang đeo tôi đưa ra giá không xê nhi
một tí nào so với giá trị thực của nó.”
Bà Ramsay e thẹn, hơi đỏ mặt rồi giấu chuỗi hạt vào bên trong chiếc váy. Gã Ramsay kia nhận ra
điều đó trước. Hắn liếc nhìn chúng tôi và một ý cười thoáng qua trong mắt hắn.
“Chuỗi ngọc mà vợ tôi, bà Ramsay đang đeo phải không?”
“Tôi nhận ra nó ngay,” Kelada trả lời. “Tôi đã nói với chính mình là những viên ngọc trai trên
chuỗi kia đều là thật.”
“Dĩ nhiên là tôi không tự mua nó. Nhưng tôi lại đang rất hứng thú muốn xem ngài nghĩ nó có giá
là bao nhiêu.”

141
“Ồ, tôi nghĩ giá của nó tầm khoảng mười lăm ngàn đô đấy. Nhưng mà nếu nó được mua tại Đại
lộ Fifth Avenue thì tôi nghĩ chả bất ngờ gì khi nghe giá nó lên đến ba mươi ngàn đô.”
Gã Ramsay bật cười.
“Ngài sẽ bất ngờ khi nghe điều này. Bà Ramsay đã mua chuỗi vòng kia tại một của hàng tạp hóa
vào hôm trước khi chúng tôi rời New York để đi đến Kobe. Chỉ cần mười tám đô thôi.”
Gã Kelada mặt đỏ gay.
“Đùa à. Chuỗi ngọc kia không chỉ là đồ thật mà nó còn giống hệt chuỗi ngọc mà tôi từng thấy
trước đây.”
“Dám đánh cược với tôi không? Tôi cược một trăm đô nó là đồ giả.”
“Được thôi.”
“Elmer này, anh không thể nói chắc như thế.” Bà Ramsay nói.
Bà ta hơi mỉm cười và nhẹ nhàng phản đối.
“Anh không thể sao? Nếu có cơ hội kiếm tiền dễ như thế này thì anh chả ngu gì mà bỏ qua nó
cả.”
“Nhưng mà sao ta có thể chứng minh được đây?” Bà ta tiếp tục khuyên nhủ. “Chỉ có lời nói của
em để chống lại ngài Kelada.”
“Cho tôi xem chuỗi ngọc của bà, và nếu như nó là hàng giả, tôi sẽ nói ngay. Tôi rất sẵn lòng trả
một trăm đô cho sự sai lầm của mình.” Kelada nói.
“Em yêu, tháo chuỗi vòng của em ra nào. Hãy cho anh chàng lịch thiệp này được chiêm ngưỡng
thoả thích. ”
Bà Ramsay một thoáng do dự. Bà đặt tay lên cái móc khóa.
“Tôi không thể tháo nó ra được.” Bà ta bảo “Lời nói của tôi sẽ làm bằng chứng trước ngài
Kelada.”
Tôi bỗng chốc nghi ngờ rằng có điều gì đó đáng tiếc sắp xảy ra, nhưng mà tôi không nghĩ ra cái
gì để nói cả.
Gã Ramsay nhảy dựng lên.
“Để anh tháo hộ.”
Hắn ta tháo chuỗi vòng rồi đưa cho Kelada. Người đàn ông vùng Cận Đông lôi từ trong túi ra
một chiếc kính lúp và xem xét tỉ mỉ chuỗi hạt. Một nụ cười đắc thắng tràn ngập trên gương mặt
ngăm đen của gã. Gã trả lại chuỗi hạt cho bà Ramsay và chuẩn bị tuyên bố kết quả. Bất ngờ, gã
nhận thấy gương mặt trắng bệch của bà ta. Khuôn mặt bà ta trông cứ như thể sắp ngất đến nơi.
Bà ta nhìn chằm chằm vào gã với đôi mắt mở to đầy kinh sợ. Đôi mắt ấy hàm chứa lời cầu xin
đầy tuyệt vọng. Tôi thực sự không hiểu vì sao chồng bà ta lại không nhận ra điều đó.
Gã Kelada không cười nữa. Gương mặt gã đỏ gay. Bạn hầu như có thể thấy gã đang cố gắng để
kiềm chế bản thân như thế nào.
“Tôi nhầm rồi,” gã nói. “Chuỗi ngọc thực sự là một món đồ giả tinh xảo, nhưng mà dĩ nhiên là
ngay khi dùng kính lúp thì tôi đã nhận ra ngay nó là đồ giả. Tôi nghĩ cái thứ vớ vẩn thế này đúng
là chỉ đáng giá mười tám đô thôi.”
Rồi gã lấy túi tiền và rút ra một tờ một trăm đô. Gã đưa cho gã Ramsay mà không nói một lời
nào.
“Có lẽ đây sẽ là bài học cho ngài đấy, lần sau thì đừng quá tự phụ như thế nữa, anh bạn trẻ ạ.”
Hắn nhận lấy tờ tiền và nói.

142
Tôi thấy tay gã Kelada đang run bần bật.
Chuyện hôm đó nhanh chóng lan rộng ra khắp tàu giống như nhiều câu chuyện khác trước đây,
và Kelada phải hứng chịu những lời chỉ trích ngay tối hôm đó. Chuyện Ngài Biết Tuốt đã bị lừa
trở thành trò cười cho thiên hạ. Thế nhưng, bà Ramsay lại trở về phòng riêng mà đầu óc quay
cuồng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và đi cạo râu. Gã Kelada vẫn đang ngồi trên giường hút thuốc. Bỗng
có tiếng sột soạt rất nhỏ và tôi để ý thấy có một lá thư được đẩy vào dưới chân cửa. Tôi mở cửa
và nhìn ra ngoài. Chả thấy có ai ở đấy hết. Nhặt lá thư lên, tôi thấy trên bì thư có đề tên gửi cho
Max Kelada. Tên của gã được viết bằng chữ in hoa. Tôi mang nó tới đưa cho gã.
“Ai gửi thế nhỉ?” Rồi gã mở nó ra. “Ôi!”
Gã mở cái bì thư, không có lá thư nào mà chỉ có một tờ 100 đô. Gã nhìn tôi, lại đỏ mặt. Gã xé nát
bì thư rồi đưa cho tôi.
“Phiền anh ném hộ tôi đống này ra ngoài cửa sổ? ”
Tôi làm theo lời gã, ném những mảnh vụn của cái phong bì thư kia ra ngoài cửa sổ rồi quay qua
nhìn gã mỉm cười:
“Anh biết đấy, không ai thích bị xem là thằng siêu ngu cả.”
“Đó là ngọc trai thật sao?”
Anh ta đáp:
“Nếu tôi có một người vợ trẻ đẹp nhường đó, tôi sẽ không để cô ấy sống một mình cô đơn tại
New York suốt một năm ròng trong khi tôi lại sống tại Kobe đâu.”
Lúc đó, tôi không còn một chút cảm giác chán ghét nào với gã Kelada nữa. Anh ta với tay lấy cái
túi tiền và cẩn thận nhét tờ 100 đô vào đó.
—Hết—

143
144

You might also like