Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandom:
Characters:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2024-09-27
Words:
4,191
Chapters:
1/1
Kudos:
3
Hits:
119

[8304|C4] Không tên

Summary:

7 năm sau khi cái kết của Kinh Phong, Mục Tứ Thành bị một con tuộc nhỏ dính lấy.

Notes:

Cp Tạ Bạch Chỉ x Mục Tứ Thành (8304, C4)

Tạ Bạch Chỉ là nhân vật do tôi tạo ra, không có trong tác phẩm gốc. Cậu ấy xuất hiện trong trò chơi Lạc vào cõi mộng (hậu truyện Kinh Phong).

Tạ Bạch Chỉ có hình thái dị hóa nửa Kraken

Work Text:

Mục Tứ Thành phóng xe vào ga ra. Anh gạt chân chống, tháo mũ bảo hiểm. Mục Tứ Thành thích tốc độ, cũng đam mê đua xe, từ lâu anh đã hình thành thói quen đua xe vào buổi tối.

 

Đối với thanh niên tầm tuổi anh, 9 giờ tối vẫn còn sớm chán. Thế nên rõ ràng hôm nay anh về sớm là do có nguyên nhân đặc biệt. Hôm nay anh có hẹn với Tạ Bạch Chỉ. Cậu ấy sẽ sang nhà anh.

 

Mục Tứ Thành nhẩm tính thời gian, còn khoảng 30 phút nữa tới giờ hẹn. Anh định tắm trước. Trên người anh mặc bộ đồ ôm thân, không phải trang phục chuyên cho đua xe nhưng cũng tôn lên dáng người thon gầy, rắn chắc.

 

Đột nhiên, tiếng cửa mở vang lên. Thì ra Tạ Bạch Chỉ đã tới sớm hơn giờ hẹn trước. Trước đây Mục Tứ Thành đã đưa cho cậu ấy khóa nhà mình, Tạ Bạch Chỉ hoàn toàn có thể tự vào được. Chắc hẳn cậu nghe được tiếng động dưới gara, đoán được anh đã về nên xuống tìm.

 

Tạ Bạch Chỉ chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, dài quá gối, ngang bắp chân. Cậu vừa tắm xong, mái tóc xoăn đen chưa sấy khô, lọn tóc dính lên má. Trên mi cậu còn đọng lại giọt nước. Đôi mắt xanh lơ long lanh như làn nước biển dưới ánh nắng đẹp.

 

Vẻ đẹp thánh khiết, mỹ lệ vượt xa trần thế của Tạ Tháp và chút khí chất u sầu nhạt nhẽo của Bạch Liễu kết hợp nhuần nhuyễn tạo nên vẻ đẹp độc đáo cho Tạ Bạch Chỉ. Cậu giống như một vương tử trẻ tuổi cao quý, có chút ngây ngô vô tình lạc vào nhân gian.

 

Mục Tứ Thành bất giác ngây người một chút. Phải đến khi Tạ Bạch Chỉ gọi anh lần thứ ba anh mới sực tỉnh.

 

"Anh Thành à, mặt em có gì sao?"

 

"K-không, không có gì."

 

Mục Tứ Thành nhanh chóng phủ nhận. Chẳng lẽ anh còn có thể nói bản thân ngắm cậu tới ngây người sao, thế thì mất mặt quá.

 

Song, anh lại nghĩ tới, giọng nói của Tạ Bạch Chỉ rất hay. Mục Tứ Thành cảm thấy mọi từ ngữ ca ngợi đều khó mà diễn tả hết ra được. Anh chỉ biết anh rất thích nghe giọng Tạ Bạch Chỉ. Nói chung là từ ngoại hình, tới giọng nói hay tính cách cậu đều rất tốt, thậm chí trong lòng Mục Tứ Thành thì cậu còn là một thiên sứ nhỏ rơi xuống trần gian nữa kìa.

 

Cũng vì thế mà trước kia Mục Tứ Thành không hề có cảm giác muốn yêu đương với Tạ Bạch Chỉ chứ đừng nói tới dục vọng. Dù sao, ai lại muốn làm chuyện người lớn với thiên sứ nhỏ trong lòng mình chứ. Mục Tứ Thành cho rằng, quan hệ của họ sẽ không hề thay đổi, họ sẽ là bạn tốt đến cuối đời. Nếu được vậy thật thì cũng rất đáng quý. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi từ đầu năm nay.

 

Tết năm nay, Tạ Tháp và Bạch Liễu đi du lịch xa một tháng, để lại Tạ Bạch Chỉ "bé nhỏ" một mình ở nhà. Mấy người Mộc Kha, Mục Tứ Thành không yên tâm lắm sôi nổi mời cậu tới ở chung. Lưu Giai Nghi là con gái ở chung không tiện lắm, Đường Nhị Đả lại bận việc công, thành ra chỉ còn Mục Tứ Thành và Mộc Kha hợp "nhận nuôi" Tạ Bạch Chỉ. Tiếc là Tạ Bạch Chỉ ngại họ hàng Mộc Kha đông quá, đã từ chối anh ấy. Thế là cậu tới ở cùng Mục Tứ Thành.

 

Chuyện sau đó đến giờ anh cũng ít khi dám nghĩ lại. Tạ Bạch Chỉ thích anh, chính Mục Tứ Thành cũng không ngờ tới. Vì một sự cố mà họ đã lên giường với nhau. Mục Tứ Thành bối rối về quan hệ giữa họ, anh không biết mình có thích Tạ Bạch Chỉ hay không, thế nhưng chỉ cần cậu hơi tỏ ra đáng thương một chút là anh sẽ không kiềm được mủi lòng. Cũng vì thế mà kỳ nghỉ Tết vừa rồi Mục Tứ Thành trải qua trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Tạ Bạch Chỉ vừa mới nếm thử trái cấm, tinh lực vô cùng dồi dào, suốt một tháng gần như anh chẳng rời giường được mấy buổi, mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm giác như thân thể không còn là của mình. Mãi tới tận khi Tạ Tháp và Bạch Liễu trở về, tiễn được Tạ Bạch Chỉ đi, Mục Tứ Thành anh mới coi như sống lại. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

 

Từ lần đó tới giờ đã qua ba tháng. Không phải Tạ Bạch Chỉ không muốn gặp anh mà là Mục Tứ Thành trốn tránh cậu. Mối quan hệ của họ giờ quá kì lạ, anh cũng không biết phải làm sao mới đúng. Mục Tứ Thành vẫn chưa vượt qua cú sốc lên giường với thiên thần nhỏ trong lòng. Nhưng nếu hoàn toàn trở mặt cắt đứt với cậu thì anh càng không lỡ, dù sao đây cũng là trẻ con nhà mình, à không, nhà Bạch Liễu. Đứa trẻ chỉ thiếu 0,5 cm là tròn mét 9...

 

Nhiều khi Mục Tứ Thành muốn đập đầu vào gối thăng luôn cho đỡ phải suy nghĩ. Anh cũng biết trốn tránh mãi không phải là cách. Thế nên mới có cuộc hẹn này.

 

Tạ Bạch Chỉ hơi mím môi, nhìn anh. Mục Tứ Thành biết mình không có sức đề kháng với cậu, anh vội né tránh ánh mắt Tạ Bạch Chỉ. Thấy phản ứng của anh, Tạ Bạch Chỉ khép mi, khuôn mặt lộ vẻ buồn bã.

 

"Anh chán ghét em sao?"

 

Mục Tứ Thành giật mình, sao cậu lại có suy nghĩ đó chứ.

 

"Không, sao anh ghét em được."

 

"Cho dù em đã làm chuyện quá đáng với anh?"

 

Tạ Bạch Chỉ hỏi, cậu cố tình nhắc lại chuyện lúc trước khiến anh không thể trốn tránh. Cậu ép Mục Tứ Thành nhận rõ hiện thực rằng, bọn họ đã vượt rào.

 

Mục Tứ Thành im bặt. Anh không biết nên trả lời như nào, huống chi nói nhiều sai nhiều. Giờ phút này anh thật sự hối hận đồng ý gặp Tạ Bạch Chỉ.

 

"Em có đẹp không?"

 

Tạ Bạch Chỉ lại dẫn trước tiếp tục áp sát anh.

 

"Đẹp!"

 

Sao có thể không đẹp chứ! Cho dù Tạ Bạch Chỉ khiến anh khó chịu đi nữa anh cũng không thể dối lòng chê nhan sắc cậu được.

 

Tạ Bạch Chỉ nghe vậy liền mỉm cười, cậu bước lại gần anh, một tay chống lên yên xe, một tay đặt lên tay lái, dọa cho Mục Tứ Thành giật mình làm rơi mũ bảo hiểm xuống đất.

 

Cậu kề sát mặt vào mặt Mục Tứ Thành, chóp mũ cả hai sắp chạm nhau. Mục Tứ Thành bối rối, muốn đẩy cậu ra mà hai tay lúng túng không biết chạm vào đâu.

 

"Này, cậu đừng dán sát thế!"

 

Tạ Bạch Chỉ kéo tay anh đặt lên ngực mình.

 

"Sao anh không đẩy em ra?"

 

Cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, bên trong không có gì cả. Phần ngực còn hơi ướt lộ ra, Mục Tứ Thành cảm nhận rõ được làn da ấm áp của cậu. Tai anh đỏ chót, vô thức nghĩ tới lúc trên giường, anh cũng chạm tay vào ngực cậu ấy như vậy.

 

Mục Tứ Thành nghĩ mà ngại, anh run tay, muốn giãy ra nhưng sức lực Tạ Bạch Chỉ lớn hơn anh, cậu nắm chặt tay anh không cho phép né tránh.

 

"Cậu bình tĩnh, bỏ anh ra. Chúng ta lên nhà nói chuyện."

 

Tạ Bạch Chỉ không trả lời anh, cậu ủ rũ.

 

"Anh không gọi em thân mật nữa."

 

Mục Tứ Thành bất lực. Anh không đáp, định làm lơ cậu luôn. Nhưng Tạ Bạch Chỉ đoán được ý đồ của anh, làm sao cậu để anh thực hiện được chứ.

 

Mục Tứ Thành cảm giác được một bàn tay luồn vào trong áo, vuốt ve eo anh. Những ngón tay linh hoạt nhấn vào một điểm, Mục Tứ Thành run lên, đột nhiên như mất hết sức lực, thân thể nghiêng về trước, rơi vào lòng cậu.

 

Anh giận thật.

 

"Tạ Bạch Chỉ!"

 

Anh gằn từng chữ.

 

"Em nhớ anh lắm."

 

Tạ Bạch Chỉ cứ như chìm trong thế giới riêng của mình, cậu tự nói, xem sự kháng cự của anh như không. Mục Tứ Thành thấy cứng rắn không được, bèn đổi sang dỗ dành.

 

"Bạch Chỉ à, em đừng vậy nữa."

 

Tạ Bạch Chỉ giả vờ không hiểu ý anh, cậu hỏi với vẻ mặt ngây thơ:

 

"Đừng như nào anh?"

 

Nói đoạn cậu kề sát bên tai anh, hơi thở phả vào cổ khiến Mục Tứ Thành run lên.

 

"Đừng yêu anh? Hay là đừng làm anh?"

 

"Anh phải nói rõ chứ."

 

Nói rồi cậu véo eo anh một cái. Khuôn mặt Mục Tứ Thành bỏ bừng, vừa bực vừa ngại. Anh giữ tay cậu, nghiến răng:

 

"Đừng có động chạm nữa!"

 

Tạ Bạch Chỉ thấy anh tức cũng dừng tay. Cậu nhìn vào mắt anh, vẻ mặt như sắp khóc.

 

Mục Tứ Thành cứng họng, đột nhiên không giận nổi nữa. Anh đành an ủi Tạ Bạch Chỉ:

 

"Đừng khóc mà."

 

Nhưng mà anh vừa dứt lời, bỗng có thứ gì đó mềm mại cuốn lên chân, còn leo tận lên eo anh. Chúng nó còn được nước làm tới chui vào trong quần áo.

 

Tạ Bạch Chỉ ôm chặt anh vào lòng, không chịu buông tay. Cậu thủ thỉ:

 

"Nếu anh muốn em dừng yêu anh, em không làm được."

 

Sắc mặt Mục Tứ Thành tái mét, anh quát lên:

 

"Cậu bỏ xúc tu ra!!!”

 

Tạ Bạch Chỉ đương nhiên không bỏ, những chiếc xúc tu vói vào trong quần, cậu cũng nhanh chóng tháo thắt lưng anh. Mục Tứ Thành giật thót, âm thanh chưa kịp thốt lên đã  bị một nụ hôn chặn lại. Tạ Bạch Chỉ nhân cơ hội luồn lưỡi vào khoang miệng anh.

 

Cảm giác như có dòng điện chạy dọc lên từ ngực. Một bên ngực bị Tạ Bạch Chỉ véo, hai ngón tay cậu kéo núm vú anh như đang ngắt nụ hoa, làm nó đỏ ửng. Bên còn lại bị giác hút xúc tu bám vào, mút lấy.

 

Mục Tứ Thành giãy giụa muốn đẩy cậu ra, song lại bị Tạ Bạch Chỉ dùng tay còn lại ghìm chặt eo.

 

Đến khi Mục Tứ Thành cảm thấy choáng váng, như muốn ngất đến nơi Tạ Bạch Chỉ mới tha cho anh. Mục Tứ Thành thở gấp, cố gắng hít từng ngụm không khí. Nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng, Tạ Bạch Chỉ thay anh gạt đi.

 

Tạ Bạch Chỉ dụi đầu vào hõm vai anh, rồi lại cắn nhẹ. Cậu áp lên người anh, xúc tu cuốn chặt lấy người anh. Cậu hôn cổ anh, liếm nhẹ hầu kết. Những nụ hôn dần trải dọc xuống cơ thể Mục Tứ Thành, cậu dịu dàng hôn lên xương quai xanh anh, tay cậu rời khỏi ngực anh, hạ thấp dần xuống, ấn vào phần xương cụt.

 

"Tạ Bạch Chỉ!"

 

Mục Tứ Thành run rẩy, kéo tóc cậu. Tạ Bạch Chỉ ăn đau, cậu rên khẽ một tiếng, Mục Tứ Thành lập tức buông lỏng tay.  Anh hối hận vì lỡ làm đau cậu. Mục Tứ Thành không hề biết rằng Tạ Bạch Chỉ đã cười thầm trong lòng. Cậu vẫn luôn biết, anh ấy không thể nhẫn tâm với mình, chỉ cần cậu tỏ ra yếu thế Mục Tứ Thành sẽ lập tức thu tay lại, điển hình ăn mềm không ăn cứng. Mà anh càng như vậy cậu càng luyến tiếc buông tha anh. Cậu muốn trong mắt anh chỉ có hình bóng mình, muốn anh quan tâm, muốn ở cạnh anh mọi lúc. Tạ Bạch Chỉ hôn lên sống mũi anh.

 

Đời này anh đừng hòng thoát khỏi em.

 

Quần áo rơi xuống đất. Mục Tứ Thành bị Tạ Bạch Chỉ đè ép trên xe, lùi không được, tiến không xong. Cả người anh chỉ còn một chiếc áo mỏng bị kéo lên cao lộ bộ ngực săn chắc. Hai chân anh trần trụi, làn da đột ngột tiếp xúc với không khí lại thêm xúc tu mát lạnh cuốn lên khiến Mục Tứ Thành run rẩy. Một xúc tu chen vào kẽ mông anh. Mục Tứ Thành giật thót, giãy giụa càng mạnh lên. Nhưng hai tay Tạ Bạch Chỉ vững như gọng kìm lại thêm xúc tu quấn khắp người, anh có giãy giụa mấy cũng không thoát ra nổi.

 

Mục Tứ Thành cắn môi, người hơi cong về sau, hai tay chống lên ngực Tạ Bạch Chỉ, cố gắng ngăn lại sự xâm lấn. Cảm giác bị người khác chạm vào khác xa so với cảm giác tự mình đụng chạm, đặc biệt là khi anh đang trong tình trạng gần như lõa thể thế này. Bất cứ nơi nào trên cơ thể bị chạm vào đều khiến anh run lên. Cảm giác thân thể dần trở nên phấn khích xen lẫn với cảm giác thẹn thùng khiến anh gần như bị ngộp.

 

Chân anh bị hai xúc tu cuốn lấy ép phải dang rộng ra, khiến bộ phận riêng tư hoàn toàn bại lộ trước mắt Tạ Bạch Chỉ. Càng quá đáng là, những chiếc xúc tu chen nhau rúc vào vùng kín của anh. Chúng cuốn lấy gốc dương vật, trườn dần lên đỉnh, giác hút bị kín phần đầu khấc, thong thả mút.

 

Mục Tứ Thành thở dốc, gục đầu trên vai Tạ Bạch Chỉ. Khoái cảm là thứ khó chịu đựng nhất. Anh có thể tỉnh táo chịu đựng đau đớn, cho dù vết thương nghiêm trọng mấy vẫn có thể ung dung ứng đối, thế nhưng cảm giác thoải mái khi làm tình lại khiến anh mất kiểm soát.

 

Lúc này, một xúc tu chen vào lỗ hậu. Anh lập tức căng thăng cả người cứng còng. Mục Tứ Thành thật sự sợ hãi, lỗ nhỏ dưới hạ thể nam giới vốn không phải bộ phận để quan hệ tình dục, chưa kể xúc tu thô to như vậy chen vào. Những ký ức ám ảnh từ hồi nghỉ tết mà anh vẫn cố quên đi tuôn ào ào trở lại.

 

"Đừng có đi vào!"

 

Mục Tứ Thành vội ngăn cản. Không biết vì sao Tạ Bạch Chỉ rất thích dùng xúc tu, mà đáng ghét là mỗi lần cậu sử dụng xúc tu là chắc chắn ngày hôm sau anh không lết dậy nổi.

 

Tạ Bạch Chỉ nghe anh... mới là lạ. Cậu dịu dàng an ủi: "Anh thả lỏng một chút, nếu không em không vào được."

 

Mục Tứ Thành muốn kêu giời, không vào được thì đừng có vào. Song, anh còn chưa kịp nói ra đầu xúc tu đã chen vào trong, còn tiết ra một thứ chất lỏng không rõ. Mục Tứ Thành bị pha đột kích này làm cho eo mềm nhũn, ngã vào ngực Tạ Bạch Chỉ.

 

Anh nghiến răng, muốn mắng thằng nhóc này một trận. Nhưng Mục Tứ Thành không ngờ anh còn chưa kịp thích ứng xúc tu đã chen vào sâu hơn, học theo cách giao phối, rút ra rồi lại đâm vào trong hậu huyệt. Anh bị đâm cho thở không kịp, lời nói ra miệng đều vỡ tan thành mảnh nhỏ.

 

Xúc tu mềm nhuyễn, mát lạnh. Bên trong thân thể anh lại rất nóng. Cảm giác tương phản khi thân thể bị một vật thể lạnh lẽo mở ra, đâm vào khiến anh sợ hãi. Cái tê buốt bò dọc theo sống lưng, nhưng muốn ngấm vào cốt tủy lên tới não bộ. Ngón chân Mục Tứ Thành bất giác cong lên, miệng nhỏ bên dưới cũng co lại, vô thức ngậm chặt xúc tu hơn. Phản xạ tự nhiên muốn đẩy thứ nằm trong cơ thể ra ngoài, song lại vô tình khiến anh bị kích thích hơn nữa.

 

Hai chân anh bị ép giữ tư thế dang rộng, treo lơ lửng trong không trung, hạ thể bị Tạ Bạch Chỉ nhìn không sót gì, chỉ có phần mông còn tựa hờ trên yên xe. Mục Tứ Thành nhắm mắt, không muốn đối mặt hiện thực. Nhưng mà khi thị giác bị đóng lại, kích thích xúc giác truyền tới càng rõ ràng. Anh cảm nhận rõ đầu chóp xúc tu đang va chạm lung tung trong cơ thể anh, những chiếc giác hút bám vào vách thịt, liên tục mút lấy vách thịt khiến anh rơi vào khoái cảm kì dị. Nó còn tiết ra một thứ chất lỏng khiến cơ thể anh càng hưng phấn, hậu huyệt có bôi trơn cũng dần thích nghi với kích cỡ đầu xúc tu.

 

Trong suốt một tháng nghỉ Tết đó, Tạ Bạch Chỉ đã sớm thăm đo hết những điểm mẫn cảm trên người anh. Trong hay ngoài cơ thể anh đều bị cậu tìm hiểu rõ ràng. Tạ Bạch Chỉ dễ dàng tìm được điểm G của anh, làm cho anh phải thét lên vì thoải mái. Song, khoái cảm dồn dập khiến Mục Tứ Thành cũng không chịu nổi. Anh bắt đầu nức nở.

 

"Chậm... chậm một chút... a! Đừng, đừng đụng vào đó!"

 

Hô hấp của Tạ Bạch Chỉ cũng trở nên dồn dập. Cậu tăng tốc đưa đẩy xúc tu trong cơ thể anh, những chiếc xúc tu khác mơn trớn khắp cơ thể anh. Mục Tứ Thành ngẩng cổ, anh sắp bị khoái cảm nhấn chìm!

 

Mục Tứ Thành nhanh chóng bị Tạ Bạch Chỉ đưa lên đỉnh, dương cứng thẳng bắn ra tinh dịch đặc sệt, dính khắp bụng Tạ Bạch Chỉ, cũng bắn cả lên ngực anh. Eo Mục Tứ Thành nhũn ra, nếu không có Tạ Bạch Chỉ đỡ chỉ sợ anh đã ngã xuống. Tạ Bạch Chỉ nhìn cảnh đẹp trước mắt, cậu liếm môi, cảm thấy rất khát. Cậu hôn lên khóe môi anh, thì thầm:

 

"Anh thoải mái rồi, giờ đến lượt em nhé.”

 

Tạ Bạch Chỉ bế bổng Mục Tứ Thành lên, những chiếc xúc tu được thu lại, nửa dưới cậu trở lại thành chân người. Tạ Bạch Chỉ để chân anh kẹp lấy eo mình, Mục Tứ Thành đang thất thần đột nhiên bị bế lên cũng hoảng loạn, hai tay ôm lấy cổ cậu theo bản năng. Tạ Bạch Chỉ một tay giữ eo anh, một tay đỡ mông. Cậu thích ý bóp một chút, cảm giác rất thoải mái. Rồi những ngón tay linh hoạt tách kẽ mông anh ra, để dương vật thô to thuận lợi kề sát vào miệng huyệt.

 

Mục Tứ Thành túm tóc cậu. Anh nhận ra ý đồ của Tạ Bạch Chỉ, vội phản đối:

 

"Đừng dùng tư thế này!"

 

Mục Tứ Thành biết hôm nay chạy không thoát, đành cố gắng giành ít phúc lợi cho mình. Ít nhất là phải đổi một tư thế khác, cái này anh thật sự không chịu nổi!

 

Tạ Bạch Chỉ cắn nhẹ tai anh, cậu dịu dàng trấn an:

 

"Đừng lo, em không để anh ngã đâu."

 

Ai sợ ngã hả!? Mục Tứ Thành thật sự muốn đánh cậu một cái. Song, anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, dương vật thô to nóng bỏng đã đâm thẳng vào trong người anh. Mục Tứ Thành nghĩ mình sẽ thét lên, thực tế cổ họng anh như bị tắt thanh, không phát ra nổi một tiếng. Anh cong người, chân tay đều ôm chặt Tạ Bạch Chỉ như chiếc phao cứu mạng. Nếu so xúc tu ban nãy như khối băng, vậy thứ hiện tại cắm trong người anh chẳng khác gì thanh sắc trong lò nung cả. Hơn nữa, ban nãy xúc tu chỉ cắm vào một chút đỉnh nhọn, hiện tại dương vật Tạ Bạch Chỉ cắm vào quá nửa, miệng nhỏ khó khăn nuốt vào dị vật, nếp nhăn quanh nó cũng bị căng hết ra.

 

Tạ Bạch Chỉ cố gắng nhịn xuống ham muốn hung hăng xâm phạm anh, làm anh chỉ có thể rên rỉ vì khoái cảm mình mang lại. Cậu chờ một chút để Mục Tứ Thành thích ứng, cảm thấy đã ổn rồi cậu hơi thả lỏng tay. Mục Tứ Thành chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh. Thân thể anh trượt xuống, nuốt toàn bộ dương vật cậu vào trong.

 

Mục Tứ Thành chỉ cảm thấy đại não muốn hôn mê. Hiện tại cơ thể anh treo không, chỉ có thể bám vào cậu để không ngã xuống, cứ như toàn bộ trọng lượng cơ thể được chống đỡ bằng dương vật Tạ Bạch Chỉ. Đã thế cậu ta còn vừa đi vừa đụ anh. Dương vật đâm vào rất sâu, mỗi bước đi nó lại thúc mạnh vào trong cơ thể anh. Mục Tứ Thành muốn mắng cậu, kết quả lời ra khỏi miệng đều hóa thành tiếng rên rỉ. Mà giọng anh không nghi ngờ gì càng khiến cậu hưng phấn hơn.

 

Tạ Bạch Chỉ bế Mục Tứ Thành từ ga ra lên tới phòng ngủ ở tầng hai, tổng cộng qua ba tầng cầu thang. Tạ Bạch Chỉ đi rất vững, việc bế anh đi lên cầu thang cũng không khiến cậu tốn bao nhiêu sức lực. Còn Mục Tứ Thành chỉ muốn hôn mê.

 

Anh khóc thật, giọng nghẹn ngào:

 

"Tạ Bạch Tuộc! Đồ tồi- A... nhẹ chút!"

 

Tạ Bạch Chỉ thích chết cái dáng vẻ này của anh, ngoài miệng thì hung hăng, thực tế bị cậu làm cho toàn thân nhũn ra. Cậu giả vờ tổn thương:

 

"Anh chê em sao, chẳng lẽ em chưa đủ cố gắng?"

 

Mục Tứ Thành nghe vậy liền rét run, anh vội sửa miệng:

 

"K-không, không, đủ rồi... đừng cố nữa..."

 

Giọng anh bắt đầu khàn khàn, còn kèm theo tiếng khóc bị kiềm nén.

 

"Em thích nghe anh gọi tên em cơ?"

 

Tạ Bạch Chỉ tiếp tục làm nũng.

 

"Tạ, Tạ Bạch Chỉ... đủ rồi mà... tha anh..."

 

Mục Tứ Thành năn nỉ. Nhưng Tạ Bạch Chỉ đâu dễ bỏ qua anh, anh tránh né cậu suốt mấy tháng trời khiến cậu cũng hơi giận, mãi mới có cơ hội nhất định phải ăn đủ. Song, có lẽ thấy Mục Tứ Thành khóc thê thảm quá cậu cũng hơi chậm lại, cho anh cơ hội thở dốc.

 

"Em là gì của anh?"

 

Tạ Bạch Chỉ hỏi, cậu thầm nghĩ, nếu nhân đây mà tranh thủ được quan hệ người yêu thì quá tốt. Mục Tứ Thành đã bị cậu làm tới sắp choáng váng, hai mắt anh đẫm nước, khó khăn lắm mới nhìn rõ người trước mặt. Anh một bên chịu đựng khoái cảm ồ ạt, một bên đầu óc chậm chạp suy nghĩ đáp án.

 

Cuối cùng anh hoang mang thốt ra hai từ: "E-em trai?"

 

Tạ Bạch Chỉ cũng ngẩn ra mấy giây. Không phải đáp án mà Tạ Bạch Chỉ mong đợi, nhưng không hiểu sao cậu càng hưng phấn gấp bội.

 

Mục Tứ Thành còn chưa kịp hiểu tại sao cậu dừng lại, Tạ Bạch Chỉ đã đè thẳng anh xuống giường. Cậu gằn từng chữ: "Hôm nay em trai sẽ làm anh sướng chết luôn."

 

Nói rồi cậu giã càng nhanh, càng mạnh bạo. Từng cú thúc hung ác như muốn đâm xuyên anh.

 

Khoái cảm tràn tới như vỡ đê, Mục Tứ Thành thật sự không chịu nổi, song anh không có sức giãy giụa, thậm chí còn không còn sức rên rỉ. Anh chỉ có thể vô lực mở rộng thân thể mặc cậu chiếm đoạt. Những chiếc xúc tu lần nữa xuất hiện, bò lên thân thể anh. Những vết đỏ ửng nhanh chóng che kín làn da. Cả người anh nóng ran như phát sốt. Hai chân anh đã mềm nhũn, không kẹp nổi eo cậu, chân phải được Tạ Bạch Chỉ đỡ lấy mới không rơi xuống giường.

 

Khi mả Mục Tứ Thành cho rằng mình sẽ chết, Tạ Bạch Chỉ lên đỉnh, cậu bắn thẳng vào trong cơ thể anh. Mục Tứ Thành chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị rót nước sôi một cách bô bạo. Bắn một lúc mới xong.

 

Tinh dịch quá nhiều chảy tràn ra khỏi hậu huyệt, dọc theo bắp đùi. Mục Tứ Thành mệt mỏi nhắm mắt, anh nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.

 

Tạ Bạch Chỉ  vốn định tha cho anh, ai ngờ anh quá hấp dẫn. Tạ Bạch Chỉ bế anh vào phòng tắm xong không chịu được đè anh ra làm thẻm hiệp nữa. Cậu thật sự muốn nhìn vẻ mặt của anh khi bị cậu đụ tỉnh. Chắc chắn rất tuyệt.

 

Đêm còn đài.

Hết.